Cổ Xuyên Kỳ Duyên

Chương 81-2: Manh Mối Từ Trâm Cài (2)




“Cốc cốc.”

Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, đập vào mắt là gương mặt quen thuộc của hai vị nam tử khiến gã sai vặt đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhanh chóng khôi phục tinh thần lại, hắn canh giữa Thừa tướng phủ nhiều năm, trường hợp này cũng không phải lần đầu tiên gặp, không có gì phải kinh ngạc cả.

“Nhị vị đại nhân, xin hỏi nhị vị...” Gã sai vặt ngập ngừng, không biết nên nói gì cho phải. Lúc nãy hai người này đến tìm lão gia nhưng lão gia vẫn còn chưa trở về, phu nhân cũng đã đi vắng, trong phủ không còn ai có thể tiếp đãi bọn họ, vốn dĩ bọn họ đã ra về rồi không hiểu sao giờ lại quay lại, đây là muốn làm gì?

“Xin hỏi, Tam tiểu thư của quý phủ có ở nhà không?” Lần này không đợi Văn thúc lên tiếng, Liễu Trường Ngôn đã đi trước mở miệng.

Mặc dù người bên ngoài đều đồn đại là Tam tiểu thư của Hữu Thừa tướng phủ Bạch gia là một phế vật, vừa xấu xí khó coi lại vô năng, chính là Liễu Trường Ngôn lại không cảm thấy như vậy. Trước khi gặp mặt Bạch Tử Linh, ấn tượng của hắn về nàng cũng không có gì đặc biệt, dù sao hắn cũng là nam nhân, đối với những tin đồn bát quái bên ngoài không có bận tâm đến, hơn nữa phần lớn thời gian của hắn đều tập trung để phá án, những chuyện khác dù muốn cũng không có tâm tư nghĩ đến, vù vậy mà trong mắt hắn Bạch Tử Linh cùng người bình thường không có gì khác nhau. Đợi sau khi đến Hữu Thừa tướng phủ điều tra vụ án, Liễu Trường Ngôn mới có cơ hội chính thức gặp gỡ Bạch Tử Linh, đem người hôm đó cùng hắn nói chuyện đi so sánh với lời đồn bên ngoài rõ ràng là có sự khác biệt rất lớn.

Dung mạo dưới lớp khăn che mặt đó thế nào hắn không biết nhưng nàng có một thân khí chất hơn người, nói chuyện bình tĩnh cẩn trọng, gặp nguy không hoảng khiến hắn phải nhìn nàng với đôi mắt khác, người như vậy làm sao có thể là phế vật?

Nếu nàng là phế vật thì những người khác là gì? Sợ là so với phế vật cũng không bằng.

Trên đời này có rất nhiều chuyện, cho dù là tai nghe mắt thấy cũng chưa chắc đã là sự thật, mà phải dùng tâm để cảm nhận, lí trí để phân tích.

“Tam tiểu thư?” Gã sai vặt nhíu mày, bắt đầu vắt óc suy nghĩ, rốt cuộc vị “Tam tiểu thư” trong miệng nam tử trước mặt là ai.

Bạch Thừa tướng có ba nữ nhi, không đúng, cách đây không lâu hắn vừa mới nhận thêm một nữ nhi nữa nên là thành ra bốn người, nhưng bởi vì là nữ nhi lưu lạc bên ngoài nhiều năm, mặc dù hiện tại đã trở về Bạch gia nhưng vẫn chưa nhận tổ quy tông, ngay cả họ cũng không có đổi lại, cho nên vị Tâm Lan tiểu thư này ở trong phủ chính danh không chính ngôn không thuận. Ba người còn lại đều là nữ nhi do phu nhân trong phủ sinh hạ, Tứ tiểu thư Bạch Phi Nhược là đích nữ của Bạch gia, do chính thất hạ sinh, Đại phu nhân có nhà mẹ đẻ chống lưng, vì vậy thân phận của Nhị tiểu thư vô cùng cao quý, trong khi đó Nhị tiểu thư Bạch Phỉ Thúy chỉ là thứ nữ, tuy đãi ngộ không kém đích nữ nhưng Tam phu nhân xuất thân từ thương gia, không có nhà mẹ đẻ chống lưng, thận phận tự nhiên là thua kém Nhị tiểu thư, về phần Tam tiểu thư...

Tam tiểu thư, Tam tiểu thư...

À, còn không phải là “Đệ nhất phế vật của Yến Kinh”, nỗi ô nhục của Bạch gia đây sao?!

Người trong Hữu Thừa tướng phủ, mặc kệ là người trên kẻ dưới, rất ít có người xưng hô Bạch Tử Linh là “Tam tiểu thư”, bởi vì theo như bọn họ thấy một kẻ vô học, vô đức lại vô năng như nàng thì không xứng làm người của Bạch gia, không xứng làm chủ tử của mấy trăm hạ nhân trong phủ, ngay cả gặp mặt nàng bọn họ cũng không chào chứ đừng nói mà cung kính xưng nàng một tiếng “Tam tiểu thư”.

“Ngài là nói phế...” Lời còn chưa nói hết gã sai vặt đã bị ánh mắt của người đối diện dọa cho im bặt.

Địa vị của Bạch Tử Linh ở Bạch gia phải nói là vô cùng thấp, thấp đến mức nha hoàn nhất đẳng ở trong các viện còn không bằng, bởi vì Bạch Vân Hoài không muốn quản nàng cho nên Đại phu nhân thân là người quản lí hậu viện bèn đối với nàng mặc kệ, để nàng tự sinh tự diệt. Chủ tử lơ là một chút thì hạ nhân bắt đầu lộng hành, bởi vì Linh Viên chỉ có hai người Bạch Tử Linh cùng Thanh Nhi nhưng tháng nào cũng nhận được bổng lộc, vì vậy đám hạ nhân trong phủ sinh lòng tham, không chỉ muốn cướp tiền mà còn khi dễ người. Đặc biệt là khi Bạch Tử Linh xấu xí không biết thân biết phận cư nhiên lại đánh chủ ý lên người Đỗ Thanh Triệt càng khiến cho đám nha hoàn ái mộ Đỗ Thanh Triệt thêm tức giận, bắt đầu tìm nàng trút giận, chính là bởi vì nàng không phản kháng cho nên mọi người mới gọi nàng phế vật.

Thành Thiên nhiều danh hiệu Đệ nhất như vậy, có thêm một Đệ nhất phế vật cũng không là gì, vốn dĩ đó chỉ là câu nói đùa của một hạ nhân trong phủ, nhưng sau đó bị truyền ra ngoài, một đồn mười mười đồn trăm, cuối cùng mọi người đều biết Bạch Tử Linh là phế vật, đó cũng trở thành danh hiệu để người khác gọi nàng.

Hạ nhân trong phủ, chỉ cần không có mặt chủ tử thì cách xưng hô với đối phương liền sẽ thay đổi, thế nhưng chỉ có Bạch Tử Linh là được đãi ngộ đặc biệt, cho dù là trước mặt ai đi chăng nữa, mọi người đều gọi nàng là “phế vật”, điều này sớm đã thành thói quen. Mặc dù mấy tháng này Bạch Tử Linh thay đổi khiến mọi người không nhận ra, sau đó là đánh Ngọc Anh tại phòng bếp để cảnh cáo mọi người đừng trêu chọc nàng, hành động này chỉ dọa được những kẻ yếu ớt, còn những kẻ không sợ trời không sợ đất thì vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, ở sau lưng vẫn dùng “phế vật” để thay thế tên gọi của nàng.

Theo như gã sai vặt, dùng cách xưng hô nào đối với Bạch Tử Linh cũng là như nhau thôi, cũng không rõ vì sao hắn lại có sắc mặt khó coi như vậy, bất quá gã sai vặt cũng rất thức thời sửa miệng lại, người này vừa nhìn liền biết không phải người tầm thường, không thể đắc tội.

“Tam... Tam tiểu đang ở trong viện của mình, không biết đại nhân là muốn...” Dạo gần đây Hữu Thừa tướng xảy ra quá nhiều chuyện, đối với chuyện canh phòng cũng trở nên nghiêm ngặt hơn, bình thường không có chuyện gì thì sẽ không được ra ngoài, cũng như người ngoài không thể tùy tiện tiến vào.

“Ta có chuyện muốn gặp Tam tiểu thư, không biết có tiện hay không?”

Gã sai vặt ngập ngừng, rõ ràng là không muốn để Liễu Trường Ngôn vào, dù sao trước đó Thừa tướng phủ mất đồ cũng là do có người đột nhập vào phủ, cũng không loại trừ khả năng việc đám sai vặt trong phủ mở cửa cho bọn họ vào, người này ăn mặc tuấn tú lịch sự như vậy, hẳn không phải kẻ trộm cắp gì nhưng mà... chuyện tương lai khó mà nói trước, nếu Thừa tướng phủ lại mất trộm, dùng mười cái mạng của hắn cũng không gánh nổi.

“Tại hạ là Tuần phủ, hôm nay đến đây là vì muốn điều tra vụ án “thi thể nữ nhân không rõ lai lịch” xuất hiện ở trong Thừa tướng phủ, không biết vị tiểu ca này có thể mời Tam tiểu thư đến đại sảnh để cung cấp thông tin cho tại hạ điều tra hay không?” Liễu Trường Ngôn tựa hồ cũng nhận thấy thái độ của gã sai vặt không đúng bèn lên tiếng giải thích, chuyện Thừa tướng phủ mất trộm hắn cũng nghe nói qua nhưng bởi vì chỉ lo điều tra manh mối từ trâm cài nên hắn không có thời gian bận tâm đến, sau khi nghe Văn thúc nói đồ vật bị mất là vật quan trọng đối với Bạch Vân Hoài, có vẻ như không có liên quan đến vụ án mạng này Liễu Trường Ngôn càng mặc kệ không quan tâm, dù sao nhiệm vụ của hắn chỉ là phá án, những chuyện khác không đến lượt hắn xen vào.

“Tuần... Tuần phủ đại nhân?!” Gã sai vặt trừng mắt, đồng thời cũng có chút kinh ngạc, Thừa tướng phủ xảy ra án mạng chuyện này người khắp kinh thành đều biết, Thành Thiên đế vì muốn dẹp yên những tin đồn thất thiệt bên ngoài nên đã cho Tuần phủ đại nhân điều tra vụ án này, ai dám ngăn cản Tuần phủ đại nhân điều tra vụ án giết không tha!

“Đại... đại nhân, mời ngài vào.” Mặc dù trước đó lão gia đã dặn dò không được để người ngoài tùy tiện tiên phủ nhưng người này là Tuần phủ đại nhân, đến đây để điều tra án mạng, đối phương còn được đích thân Bệ hạ hạ lệnh, hắn dù muốn cũng không thể ngăn cản a!

“Mời đại nhân vào đại sảnh ngồi đợi trong giây lát, tiểu nhân sẽ đi gọi người đến gặp ngài...”

“Làm phiền tiểu ca rồi.” Văn thúc khách khí.

Gã sai vặt xua tay: “Không phiền, không phiền...”

Đại sảnh Thừa tướng phủ vẫn hoa lệ như cũ, Liễu Trường Ngôn đi đến vị trí dành cho khách nhân ngồi xuống, nha hoàn lập tức dâng trà lên, không thể không nói thái độ phục vụ của người Bạch gia đúng là rất chu đáo, khách vừa ngồi xuống trà bánh đã mang lên, giống như đã được chuẩn bị từ trước, nếu không phải trà vẫn còn nóng, bánh vẫn còn mới, Liễu Trường Ngôn còn nghi ngờ rằng bản thân là dùng lại đồ cũ nữa.

Có Liễu Trường Ngôn lên tiếng muốn gặp Bạch Tử Linh, gã sai vặt mặc dù không muốn nhưng vẫn đi đến Linh Viên tìm người, Linh Viên cùng đại sảnh cách nhau một đoạn khá xa, hắn vì sợ Liễu Trường Ngôn chờ lâu sẽ tức giận nên vội vàng chạy, không ngờ giữa đường lại đụng trúng một người.”

“A!” May mắn là gã sai vặt kịp thời dừng bước nếu không đã đụng trúng người, bất quá người trước mặt cũng bị dọa không nhẹ.

“Ngươi... ngươi làm gì vậy hả? Chạy nhanh như thế không biết là rất nguy hiểm sao?!” Nha hoàn tức giận, nhịn không được lên tiếng mắng người.

“Lục Xuyến cô nương, ta... ta không phải cố ý.” Nhận ra người trước mặt là Lục Xuyến - nha hoàn bên cạnh Nhị tiểu thư, trên trán gã sai vặt lập tức đổ mồ hôi, cũng nhanh chóng nhận lỗi.

“Ngươi có biết ngươi suýt nữa đã đụng vào người tiểu thư rồi không?” Đụng vào nàng thì không sao nhưng nếu đụng vào người Bạch Phỉ Thúy mới là có chuyện!

“Nhị... Nhị tiểu thư tha mạng, nô tài thật sự không phải là cố ý...” Hắn cũng biết nếu đụng trúng Bạch Phỉ Thúy hậu quả sẽ rất khó lường.

“Được rồi.” Bạch Phỉ Thúy phất tay: “Bỏ qua chuyện này đi.” Nàng ngày thường ở trong phủ cùng mẫu thân của nàng là Tam phu nhân sống thầm lặng, đối đãi với hạ nhân cũng xem như rộng lượng, chỉ cần không chọc đến nàng nàng sẽ không để tâm.

“Có điều sau này đừng chạy nhanh như vậy nữa, lỡ đụng trúng người khác thì không hay.”

“Vâng, nô tài hiểu rõ... đa tạ Nhị tiểu thư nhắc nhở.” Người của Thừa tướng phủ, không phải ai cũng dễ dàng tha thứ cho hạ nhân giống như Nhị tiểu thư, chuyện này gã sai vặt hiểu rõ.

“Ngươi đi đâu mà chạy nhanh như ma đuổi vậy?” Lục Xuyến từ xa đã thấy gã sai vặt hớt ha hớt hãi chạy đến, không khỏi tò mò.

“Ta... ta đi gọi Tam tiểu thư đến đại sảnh, có người muốn gặp nàng!” Gã sai vặt thở hồng hộc vì mệt.

Lục Xuyến kinh ngạc: “Tam tiểu thư?” Là đang nói đến Bạch Tử Linh sao?

Không chỉ Lục Xuyến kinh ngạc, Bạch Phỉ Thúy bên cạnh cũng ngạc nhiên không kém, hạ nhân trong phủ đối với Bạch Tử Linh đều vô cùng khinh thường cùng chán ghét, chưa bao giờ muốn xưng hô là “Tam tiểu thư”, mặc dù thân phận của nàng chính là như thế nhưng bọn họ chỉ dùng “phế vật” để gọi nàng. Chuyện này Bạch Phỉ Thúy cũng biết, chỉ là nàng mắt nhắm mắt mở cho qua, dù sao cũng không liên quan đến nàng, hơn một chuyện không bằng bớt một chuyện, cho nên ngày thường nàng cũng không có xen vào, không ngờ hôm nay gã sai vặt này lại xưng hô Bạch Tử Linh là “Tam tiểu thư”?!

Rốt cuộc là có chuyện gì?

Vì sao từ ngày Bạch Tử Linh thay đổi, tất cả mọi người trong phủ đều thay đổi? Ngay cả mẫu thân của nàng cũng...

Gương mặt xinh đẹp của Bạch Phỉ Thúy nháy mắt liền trở nên rất khó coi khiến Lục Xuyến bên cạnh không khỏi run rẩy, mà mồ hôi trên trán gã sai vặt càng rơi càng nhiều nhưng giờ phút này hắn cũng chẳng dám nhút nhích động đậy gì sợ chọc Bạch Phỉ Thúy tức giận.

Vì sao mỗi lần nhắc đến Bạch Tử Linh thì mọi người đều lộ vẻ khó coi như thế? Gã sai vặt không hiểu, hắn cũng không muốn hiểu, thế giới của những người có thân phận địa vị cao quý thế này hắn muốn hiểu cũng không thể.

“Ngươi nói... ngươi đang đi gọi Bạch Tử Linh?” Xét theo vai vế Bạch Phỉ Thúy là tỷ tỷ của Bạch Tử Linh, tự nhiên có tư cách gọi thẳng họ tên của nàng.

“Vâng... đúng là vậy...”

“Là ai muốn gặp nàng?” Bạch Phỉ Thúy sống trong phủ này mười mấy năm cũng chưa từng thấy có người đến tìm Bạch Tử Linh, hiện tại lại có, không phải là đến đòi nợ chứ?

“Là một đại nhân họ Liễu, tự xưng là Tuần phủ đại nhân.” Gã sai vặt không dám giấu giếm, bèn đem mọi chuyện nói ra, cũng như trước đó Liễu Trường Ngôn đến tìm Bạch Vân Hoài nhưng vì Bạch Vân Hoài còn chưa trở về nên hắn đã rời đi, không hiểu vì sao lại đột nhiên quay lại, hơn nữa lần này còn chỉ đích danh Bạch Tử Linh ra gặp mặt.

“Tuần phủ đại nhân?!” Bạch Phỉ Thúy trừng mắt, giọng nói lộ vẻ khẩn trương: “Hắn đến tìm Bạch Tử Linh làm gì?” Tuần phủ đại nhân đến Bạch gia là để tìm Bạch Vân Hoài, nhưng bởi vì không gặp được mà chuyển mục tiêu sang người Bạch Tử Linh?

“Nô... nô tài nghe nói, vị Liễu đại nhân đó đến đây là muốn điều tra về án mạng lần trước...”

Nhớ đến án mạng ngày đó sắc mặt Bạch Phỉ Thúy liền trở nên trắng bệch, hai mắt nàng lộ vẻ hoảng loạn, bàn tay dưới ống tay áo siết chặt lại với nhau, gã sai vặt chỉ cho là nàng nhớ đến cảnh tượng hôm đó nên bị dọa cho sợ hãi mà thôi, dù sao tiểu thư khuê các được nuôi dưỡng trong khuê phòng chính là yếu ớt như vậy, thế nhưng Lục Xuyến lại không phải cảm thấy như vậy. Lục Xuyến đi theo bên người Bạch Phỉ Thúy nhiều năm, đối với tính tình của nàng ta cũng xem như hiểu rõ, nói tiểu thư nhà người khác nhu nhược yếu đuối thì nàng tin chứ nói tiểu thư nhà nàng như vậy đánh chết Lục Xuyến cũng không tin. Sự đáng sợ của Bạch Phỉ Thúy, Lục Xuyến đã lĩnh giáo qua, đối phương ngay cả ma quỷ cũng không sợ hãi thì làm sao có thể sợ một thi thể người chết?

Nếu nói nàng không sợ hãi vậy thì vì sao khi nhắc đến vụ án mạng ngày đó nàng lại có vẻ mặt như vậy?

Chẳng lẽ... nàng có liên quan đến chuyện này sao?

Lục Xuyến mở to hai mắt, sau đó nhanh chóng lắc đầu, suy nghĩ này của nàng đúng là không có khả năng, đêm phát hiện ra thi thể Bạch Phỉ Thúy đang ở trong phòng ngủ, lúc nàng xông vào đối phương vừa mới tỉnh dậy trong cơn ác mộng thì làm sao có thể có liên quan đến vụ án mạng đó được?!

“Chẳng phải lần trước Tuần phủ đại nhân đã hỏi rõ ràng mọi chuyện rồi sao? Vì sao hôm nay lại đến nữa?” Lục Xuyến nhíu mày.

Gã sai vặt lắc đầu, chuyện của quan nhân hắn làm sao dám hỏi, đối phương thân phận địa vị cao quý, đắc tội với đối phương... hậu quả hắn nhận không nổi a.

“Được rồi.” Bạch Phỉ Thúy lên tiếng, lúc này nàng đã khôi phục lại dáng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng thường ngày, có vẻ như mỹ nhân vừa lộ thần sắc yếu ớt kia chỉ là Lục Xuyến cùng gã sai vặt hoa mắt nhìn nhầm chứ không phải bản thân nàng.

“Ngươi không cần đi gọi nàng, ta sẽ đến đại sảnh gặp Tuần phủ đại nhân.”

Lục Xuyến cùng gã sai vặt đồng loạt sửng sốt, so với gã sai vặt Lục Xuyến tự nhiên là bình tĩnh hơn rất nhiều, mặc dù không biết lý do vì sao Bạch Phỉ Thúy lại muốn thay Bạch Tử Linh đi gặp Tuần phủ đại nhân nhưng thân là nha hoàn, lời của đối phương nói dù nghi ngờ nàng cũng phải phục tùng.

“A? Nhưng mà...” Người đối phương muốn gặp là Bạch Tử Linh, nếu không cũng không chỉ đích danh nàng ta làm gì.

“Phụ thân chưa trở về, Đại phu nhân cùng mẫu thân đều đi vắng, tứ muội cũng không có trong phủ, thân là Nhị tiểu thư Hữu Thừa tướng phủ, ta không nên là người ra tiếp đãi Liễu đại nhân sao?” Lời của Bạch Phỉ Thúy, một câu cũng không bắt bẻ được, bởi vì về tình về lí thì lời của nàng hoàn toàn đúng, phụ mẫu đi vắng, con cái có thể thay mặt phụ mẫu để tiếp khách, đích tử đích nữ đi vắng, thứ nữ như nàng tự nhiên có quyền đưa ra quyết định.

“Không... không phải, Nhị tiểu thư tất nhiên là có tư cách...” Hiện tại trong phủ Bạch Phỉ Thúy là người có quyền nhất, sau nàng là Bạch Tử Linh, bất quá đối với Bạch Tử Linh, tất cả mọi người đều không có ý định phục tùng đối phương, cho nên hiện tại Bạch Phỉ Thúy là người có quyền lực nhất trong phủ, nàng muốn làm gì không ai có thể ngăn cản.

“Vậy thì được rồi.” Bạch Phỉ Thúy quay người, tà áo màu trắng bay trong gió, phất phơi nhẹ nhàng, trông vô cùng xinh đẹp, Lục Xuyến vội vàng chạy theo sau, để lại gã sai vặt nhìn theo bóng lưng của hai người có chút khó hiểu gãi đầu.

Nhiệm vụ của hắn... miễn cưỡng xem như hoàn thành rồi nhỉ?

Như vậy thì đi canh cửa tiếp thôi!

~~~

Đại sảnh.

Bạch Phỉ Thúy vừa bước vào liền nhìn thấy hai nam tử đang ngồi đó, nhìn thấy nàng vẻ mặt của họ không che giấu chút kinh ngạc, tuy nhiên vẫn đi trước chào hỏi, lễ nghi đầy đủ, một chút cũng không thất lễ.

“Nhị tiểu thư.” Đối với Bạch Phỉ Thúy, Liễu Trường Ngôn cũng có chút ấn tượng, dù sao hắn cũng đang phụ trách án mạng xảy ra trong Hữu Thừa tướng phủ, cho nên đối với người Bạch gia cũng xem như nhận thức, huống hồ Bạch phủ chỉ có hai đóa hoa là Bạch Phi Nhược và Bạch Phỉ Thúy, rất dễ dàng nhận ra.

“Liễu đại nhân, ngài tốt.” Bạch Phỉ Thúy gật đầu, mặc dù tuổi tác của nàng cùng đối phương không cách nhau bao nhiêu nhưng thân phận của nàng thấp hơn đối phương, cho nên phải đối đãi với đối phương như trưởng bối, bằng không người ngoài sẽ đồn tiểu thư Thừa tướng phủ không có phép tắc.

Hữu Thừa tướng phủ đã có một vị tiểu thư khiến người khác khinh thường, cũng vì vậy mà Bạch gia trở thành trò cười của Thành Thiên quốc, Bạch Phỉ Thúy không muốn nghe thêm một lời nào về “tiểu thư Bạch gia” như thế này hay như thế kia nữa, Bạch gia có một người như vậy đã quá đủ mất mặt rồi. Đại phu nhân đối với thứ nữ trong phủ luôn là bộ dáng “nuôi thả”, mặc kệ thanh danh của các nàng tốt xấu ra sao hay làm mất mặt Bạch gia thế nào nàng ta đều không quan tâm, điều nàng ta quan tâm chỉ có nữ nhi của bản thân mà thôi, cho nên Bạch Tử Linh thành ra như vậy, Đại phu nhân cũng có một phần trách nhiệm, bất quá nàng cũng không có tư cách trách cứ đối phương, đổi lại là nàng cũng sẽ làm như vậy, dù sao nữ nhân nào cũng không chấp nhận được chuyện phu quân của mình cùng nữ nhân khác sinh con.

Bạch Phỉ Thúy từ nhỏ đến lớn bởi vì thân phận thứ nữ mà phải nỗ lực rất nhiều, nàng không giống Bạch Phi Nhược, có phụ mẫu yêu thương chở che, bởi vì nhà mẹ đẻ của Tam phu nhân xuất thân bình thường cho nên cháu gái là nàng cũng không thể nhờ vào đó mà hưởng phúc được, Bạch Phi Nhược không cần bỏ ra thứ gì cũng có thể có được thứ mà nàng ta muốn, trong khi nàng phải lấy lòng người khác mới có được. Muốn thay đổi số phận phải dựa vào bản thân, bởi vì Bạch Phỉ Thúy nhận ra ngay cả mẫu thân của nàng cũng không thể làm chỗ dựa cho nàng, Bạch Phỉ Thúy cố gắng phấn đấu để trở thành tiểu thư hoàn mỹ trong mắt người khác chỉ mong có thể nhận được sự coi trọng của Bạch Vân Hoài để mẫu tử hai người các nàng có thể dễ dàng sống qua ngày, mà hiển nhiên nàng cũng đã làm được.

“Liễu đại nhân mời ngồi, để người chờ lâu rồi, tiểu nữ sẽ bảo người dâng trà bánh lên để tiếp đãi người.” Không có gia chủ tại, thân là nữ nhi phải ra tiếp đãi khách nhân, trong phủ hiện tại chỉ có nàng cùng Bạch Tử Linh, không thể nghi ngờ nàng là người có quyền lên tiếng nhất ở đây.

“Nhị tiểu thư khách khí rồi, quý phủ tiếp đãi tại hạ rất chu đáo, trà bánh đều có đủ.”

Đợi mọi người an vị xuống hết, Bạch Phỉ Thúy mới từ tốn mở miệng: “Phụ mẫu đi vắng cho nên không thể tiếp đãi Liễu đại nhân chu toàn, mong Liễu đại nhân bỏ qua.”

“Tại hạ cũng vừa mới biết, vốn nghĩ rằng Thừa tướng đại nhân sau khi hạ triều sẽ lập tức về phủ cho nên mới trực tiếp đến đây.”

Bạch Phỉ Thúy nhướng mày, hiển nhiên hôm nay Liễu Trường Ngôn có chuẩn bị mà đến, nếu không hắn cũng không canh thời gian chuẩn xác sau khi Bạch Vân Hoài hạ triều nên mới đến đây, đáng tiếc có một vài sự cố phát sinh ngoài ý muốn mới làm chậm trễ.

“Có thể là vì hôm nay là mùng một, người đi lễ chùa khá nhiều cho nên mới khiến cho phụ thân bị chậm trễ.”

“Ân, cũng có thể là như vậy.” Hắn cũng vừa nghĩ đến nguyên nhân này, bất quá không loại trừ khả năng là vì chuyện khác.

Liễu Trường Ngôn vừa dứt lời thì kéo theo sau đó là một tràng dài im lặng, Liễu Trường Ngôn là đại nam tử, ngày thường thứ hắn tiếp xúc nhiều nhất chính là tội phạm và nạn nhân, tội phạm thì hắn dùng thái độ tra hỏi, mặc kệ nam nữ đều không khách khí, hắn cũng không thể mang thái độ đó ra để nói chuyện với Bạch Phỉ Thúy được, còn nạn nhân phần lớn đều là xác chết, người chết không thể nói nên Liễu Trường Ngôn không cần mở miệng làm gì. Liễu Trường Ngôn không biết nói gì, Bạch Phỉ Thúy cũng vậy, với thân phận là tiểu thư Thừa tướng phủ, nàng đã tiếp xúc với rất nhiều người, nam nữ có đủ, bất quá những người đó đều cùng lưới tuổi với nàng, sở thích giống nhau cho nên khi nói chuyện cũng không có gặp khó khăn nhưng Liễu Trường Ngôn thì khác, hắn cùng nàng trước kia chưa từng có tiếp xúc, tự nhiên là không có chung tiếng nói rồi.

“Đúng rồi Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư đâu rồi?” Văn thúc cũng biết tình hình trước mắt làm khó Liễu Trường Ngôn nên cũng lên tiếng thay đối phương.

“Tam muội... tam muội của ta, nàng có việc ra ngoài rồi.” Nghĩ nghĩ, Bạch Phỉ Thúy rốt cuộc vẫn lựa chọn nói dối, mặc dù không biết vì sao Liễu Trường Ngôn lại muốn tìm Bạch Tử Linh hỏi về chuyện vụ án nhưng linh cảm của nàng mách bảo không nên để hai người bọn họ gặp nhau. Bạch Tử Linh hiện tại cũng không giống như Bạch Tử Linh ngày trước, mặc dù không biết Bạch Tử Linh có biết gì về vụ án mạng ngày đó hay không nhưng nàng ta bây giờ đã trở nên sắc sảo hơn nhiều, nếu để Liễu Trường Ngôn hỏi chuyện nàng ta lần nữa lỡ đâu nàng ta nhớ ra gì đó và nói những lời không nên nói thì làm sao?

Bạch Phỉ Thúy tự tin rằng bản thân nàng không hề để lộ chút sơ hở nào, cũng tin chắc “người đó” sẽ không để lại bất kì manh mối nào, thế nhưng... Bạch Tử Linh “có thể” là sự ngoài ý muốn mà nàng khó có thể lường được.

Liễu Trường Ngôn không tiếng động nhíu mày, Văn thúc bên cạnh có chút áp lực mở miệng: “Không phải nói... Tam tiểu thư ở trong phủ sao?”

“Vị đại nhân này không biết rồi, hành tung của tam muội rất thất thường, không ai đoán được nàng sẽ đi đâu làm gì, ngày thường cũng không ai chú ý đến cho nên gã sai vặt không biết cũng là chuyện bình thường.” Bạch Phỉ Thúy ôn nhu mỉm cười, lời của nàng xác thực không sai, ngày thường Bạch Tử Linh đi đâu làm gì thì mọi người trong phủ cũng không hề bận tâm đến, cho nên hành tung của nàng thế nào không ai biết được. Bất quá bởi vì mấy ngày nay trong phủ xảy ra khá nhiều chuyện mà mọi người đều bị cấm túc ra ngoài, đặc biệt là Bạch Tử Linh, hôm nay Bạch Tử Linh ở trong phủ là chuyện chắc như định đóng cột, thế nhưng hiện tại nàng là người duy nhất có quyền lên tiếng ở trong phủ, nàng nói Bạch Tử Linh không có ở đây thì chính là không có ở đây.

“Thế... Liễu đại nhân muốn tìm tam muội của tiểu nữ... là có chuyện gì?”

Đối mặt với gương mặt xinh đẹp chứa đầy ý cười của Bạch Phỉ Thúy, Liễu Trường Ngôn trầm mặc không nói, đại sảnh lần nữa rơi vào tĩnh lặng không thấy hồi kết.