Dịch: Kei/ Beta: Phi Phi
Ngôn Độ nói xong, ánh mắt Hàn Cẩm Thư nhìn anh lập tức trở nên không nói nên lời.
Rõ ràng anh bị dị ứng với xoài nhưng vì cô tự tay đút nên anh không từ chối ăn.
Thứ logic và lý do quỷ quái gì nữa đây?
Ngay lúc này, Hàn Cẩm Thư không có thời gian cũng không có tinh lực suy nghĩ sâu xa, cô lo lắng sốt ruột, nôn nóng đến độ giậm chân tại chỗ.
Suốt ngần ấy năm cuộc đời, bên cạnh Hàn Cẩm Thư chưa từng có ai bị dị ứng với xoài, vì vậy khi đút cho Ngôn Độ miếng pizza này cô thậm chí còn không cân nhắc đến việc anh có ăn được hay không.
Tuy nhiên, Hàn Cẩm Thư nhớ rằng khi cô còn học trung học, có một bạn nam trong lớp bị dị ứng với hải sản. Có lần lớp tổ chức liên hoan, một đứa đáng ghét thích chơi khăm đã đưa cho cậu ấy một bát súp hải sản và nói dối rằng đó chỉ là một món súp cá sông bình thường.
Bạn nam đó đã uống một hơi hết nửa bát trong khi không biết gì, chưa đến một tiếng sau, bạn nam đó bị nổi mẩn đỏ khắp người và có triệu chứng khó thở, sau đó đã được đưa đi cấp cứu ở bệnh viện gần đó.
Sự việc ngày ấy đã gây ra ồn ào rất lớn, phụ huynh của học sinh bị dị ứng thậm chí còn tìm đến trường để kiện học sinh chơi khăm vì tội cố ý giết người.
Vì vậy, Hàn Cẩm Thư có ấn tượng rất sâu sắc.
Theo lẽ thường, chỉ cần là dị ứng với thức ăn thì cho dù nguyên nhân dị ứng có khác nhau nhưng triệu chứng gây ra cũng gần như giống nhau. Cô rất lo lắng không biết Ngôn Độ sẽ xuất hiện triệu chứng gì.
Hàn Cẩm Thư đóng hộp pizza trong tay cất lại vào trong túi ni lông. Cô lo lắng nhìn Ngôn Độ từ trên xuống dưới, hỏi anh: “Bây giờ anh cảm thấy thế nào, có khó chịu gì không?”.
Ngôn Độ lắc đầu, khuôn mặt lạnh nhạt của anh rất bình tĩnh, điềm nhiên và thong thả hơn nhiều so với vẻ bồn chồn của Hàn Cẩm Thư.
Hàn Cẩm Thư vẫn lo lắng, cô vươn tay nắm cánh tay anh, vén ống tay áo của anh lên làm lộ ra làn da ở xương cổ tay.
Người cao quý như ngọc, làn da trắng nõn mang lại cảm giác yêu mị khó tả nhưng không hề nữ tính, khớp xưởng rắn rỏi tràn đầy sức mạnh đặc thù của phái nam.
Hàn Cẩm Thư cẩn thận quan sát cổ tay của anh, nhìn tới nhìn lui mấy lần.
Nửa phút trôi qua, làn da của Ngôn Độ vẫn sạch sẽ trắng bóc, không hề nổi mẩn đỏ.
Thấy vậy, tảng đá lớn trong lòng cô cũng rơi xuống, gánh nặng trong lòng vơi bớt, cô thở ra một hơi, vỗ ngực nói: “Cũng may, may không bị phát ban, dọa em chết mất”.
Ngôn Độ không rút tay lại mà để mặc cô nắm lấy. Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, một lúc sau mới thản nhiên nói: “Hàn Cẩm Thư, em sợ anh xảy ra chuyện à”.
“Tất nhiên là em sợ anh xảy ra chuyện rồi”. Hàn Cẩm Thư nhìn anh, lời vừa đến bên môi, lập tức buột miệng nói ra, “Chúng ta cùng nhau đến Lan Giang, nếu như anh có chuyện không may thì em biết giải thích với bố mẹ em và cả Ngôn thị như thế nào? Huống chi, là em đút xoài cho anh ăn, nếu anh xảy ra chuyện thì em khó mà thoát tội”.
Ngôn Độ im lặng vài giây rồi lại nói: “Nếu như bỏ qua bố mẹ em và Ngôn thị và tinh thần trách nhiệm thì em có còn lo lắng cho anh như bây giờ không”.
Hàn Cẩm Thư nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu: “Đương nhiên lo chứ”.
Không biết có phải ảo giác không.
Hàn Cẩm Thư cảm thấy sau khi Ngôn Độ nghe xong câu trả lời của mình, đôi mắt lạnh lùng sắc bén của anh lóe lên một tia kỳ lạ.
Cô tiếp tục nói: “Bước đầu tiên để tạo dựng mối quan hệ hòa thuận giữa vợ chồng là quan tâm đến nhau”.
Khóe miệng Ngôn Độ khẽ nhếch lên.
Cô vô thức nắm lấy tay phải của anh, quên buông ra, vì vậy anh trở tay lại nhẹ nhàng giữ tay cô, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay mềm mại của cô, anh nói: “Em nói đúng.”
Da kề da, biểu cảm phản chiếu trong đôi mắt sâu như biển cả của người đàn ông không hiểu sao lại khiến Hàn Cẩm Thư giật mình.
Một tia bối rối vô hình dâng lên tận đáy lòng, Hàn Cẩm Thư hơi luống cuống, đột nhiên vội buông năm ngón tay đang nắm chặt lấy tay mình ra như bị bỏng.
Cô hắng giọng, nói: “Anh dị ứng với xoài thì chỗ pizza còn lại đừng ăn nữa”.
Đáy mắt Ngôn Độ mang theo ý cười nhàn nhạt: “Ừ”.
Hàn Cẩm Thư: “Nhưng cũng không thể để anh đói bụng được. Đi thôi, em dẫn anh đi ăn cái khác”.
Ngôn Độ đáp lại cô: “Ừ”.
***
Mặc dù tạm thời Ngôn Độ không có phản ứng dị ứng nhưng Hàn Cẩm Thư vẫn không dám lơ là. Bọn họ đi vào trong ngõ nhỏ, cứ hai ba bước cô lại quay đầu lo lắng hỏi anh: “Mau xắn tay áo lên, xem có nổi mẩn đỏ không?”.
Vốn dĩ Ngôn Độ vẫn rất phối hợp nhưng cứ lặp lại nhiều lần như vậy, vẻ mặt căng thẳng cùng với ánh mắt lo lắng quan tâm đó của cô khiến anh có chút ngứa ngáy.
Cảm giác móng vuốt mèo con cào vào lòng người không hề mạnh mẽ nhưng nhè nhẹ từng đợt như quấn lấy linh hồn, càng xoắn càng chặt.
Vẻ mặt Ngôn Độ rất thản nhiên, anh cố gắng hết sức để khống chế dục vọng đột nhiên dâng trào vì cô.
Mấy năm nay, thực ra anh đã sớm quen rồi.
Sở dĩ đàn ông được gọi là động vật nửa thân dưới là bởi vì miệng, ánh mắt và biểu cảm của họ có thể đánh lừa mọi người, nhưng phản ứng của cơ thể lại chân thực đến lạ thường.
Ngôn Độ có thể lạnh mặt với Hàn Cẩm Thư, có thể hờ hững lạnh nhạt, có thể chặn họng cô bất cứ lúc nào, nhưng mọi điều anh làm lại chỉ vì cô, vì cô mà tồn tại. Sự tồn tại của cô đối với anh là một sức hấp dẫn không thể cưỡng lại.
Anh vì cô chìm đắm đến chết, cũng sẵn sàng chịu đựng sự dày vò đó.
Đúng lúc này, một tiếng chuông báo tin nhắn đột ngột vang lên.
Ngôn Độ mở màn hình điện thoại lên nhìn.
Hộp thư có một tin nhắn chưa đọc, thời gian gửi tin nhắn là một phút trước, tên người gửi là “Bác sĩ Bạch”.
Anh nhấn vào.
Nội dung tin nhắn là: [Kính gửi Ngôn Độ tiên sinh, còn mười ngày nữa là đến lần khám tiếp theo của ngài ở bệnh viện. Tôi đã hẹn trước lượt tư vấn vào buổi sáng, xin cảm ơn].
Cuối tin nhắn còn có một dòng thông tin liên lạc: Phó Viện trưởng Viện tư vấn tâm lý KC: Bạch San San.
“Nơi này từng là một cửa hàng gà rán, nơi này từng là một quán internet. A, chỗ này từng có một ông lão thường đẩy xe đến bán xiên nướng”. Hàn Cẩm Thư dừng một chút, chỉ lên bầu trời đã tối đen trên đầu, “Hồi đó, khu vực này có mấy cái cột điện, dây điện lộn xộn giống như mạng nhện, thường xuyên có những thứ kỳ lạ được treo trên chúng. Túi ni lông, diều của trẻ con, còn có bóng bay bị xì hơi…”.
Ngôn Độ rủ mắt nhìn cô, màn đêm nhẹ nhàng bao phủ gương mặt cô giống như được phủ một lớp vải voan mỏng. Nghe cô nói ríu rít, anh bình tĩnh trả lời: “Hình như em rất có tình cảm với Lan Giang”.
“Đúng vậy, không thì em đã không nói nơi này là quê hương thứ hai của em”. Hàn Cẩm Ngôn cười khẽ, sau đó buồn bã thở dài: “Trước đây Lan Giang rất lạc hậu, bây giờ rõ ràng đã phát triển nhưng thực ra em càng hoài niệm dáng vẻ trước đây hơn”.
Ngôn Độ nói: “Điều em hoài niệm không phải là Lan Giang của trước đây mà là quãng thời gian đã trôi qua ấy”.
Nghe những điều Ngôn Độ nói, Hàn Cẩm Thư như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt cô hơi trầm xuống, cúi đầu mãi cũng không thêm gì nữa.
Hai người lặng lẽ đi cạnh nhau một lúc.
Không lâu sau, phía trước xuất hiện một quán nhỏ, mặt tiền nho nhỏ, bóng đèn cũ kỹ cố gắng chiếu sáng toàn bộ quán ăn bằng ánh sáng lờ mờ.
“Quán hoành thánh thịt tươi này em đã từng ăn rồi, không biết mấy năm đã đổi chủ hay chưa, mùi vị có thay đổi hay không”.
Hàn Cẩm Thư nói xong quay đầu nhìn Ngôn Độ đề nghị: “Hay là chúng ta ăn món này đi?”.
Ngôn Độ không có ý kiến gì đối với sự sắp xếp của Hàn Cẩm Thư, anh gật đầu đồng ý.
Hàn Cẩm Thư lại tinh nghịch chớp mắt: “Nếu đã đổi chủ mà ăn không ngon, anh không thể trách em đâu đấy?”.
Ngôn Độ lười biếng nói: “Được, không trách em”.
Hai người bước vào quán.
Hàn Cẩm Thư đã quen thuộc không cần nhìn menu, trực tiếp hỏi chủ quán kêu một bát hoành thánh lớn và một bát hoành thánh nhỏ.
Ăn xong, hai người đi loanh quanh, vòng vo đi vào một con phố cũ khác.
Toàn bộ thành phố Lan Giang nếu nhìn bên ngoài thì ngoại trừ sự khác biệt rõ ràng giữa khu mới và khu cũ thì tất cả các đường phố đều không khác nhau mấy.
Hai người đi bộ tiêu cơm sau bữa ăn, trông có vẻ như cô dẫn anh đi nhưng khi lại giống như anh dắt cô đi, chậm rãi không mục đích, đi đến đâu tính đến đó.
Bỗng nhiên WeChat thông báo đã nhận được một tin nhắn mới.
Hàn Cẩm Thư nhấn vào, là tin nhắn do trợ lý Diêu Oái Oái gửi đến báo cáo một số vấn đề của công việc với cô.
Cô nghiêm túc đọc tin nhắn, sau đó trả lời từng câu một. Trả lời xong, vừa ngẩng đầu lên thì kinh ngạc phát hiện cách đó không xa mơ hồ có thể nhìn thấy đường nét của một dàn kiến trúc, mấy tòa nhà được bao quanh một bốn bức tường lớn.
Hàn Cẩm Thư vô thức dừng lại, chỉ cảm thấy nơi này rất quen nhưng nhất thời lại không nhớ ra là nơi nào.
Lúc này, một chiếc Santana cũ kỹ chậm rãi lái ngang qua, ánh đèn lập lòe chiếu sáng hàng chữ trước cổng tòa nhà: Trường Trung học phổ thông cơ sở số 1 thành phố Lan Giang.
Hàn Cẩm Thư thoáng chốc sững sờ.
Ngôn Độ thấy cô dừng lại, anh cũng đứng yên không tiến lên. Anh ngước mắt nhìn lướt qua ngôi trường trước mặt, bất chợt đăm chiêu, ánh mắt đảo qua một vòng rồi lại rơi xuống gương mặt trắng nõn của cô.
Vẻ mặt Ngôn Độ không chút thay đổi, anh nói: “Sao vậy?”.
“Đây là ngôi trường trước kia em học”. Hàn Cẩm Thư tự nhủ, quay đầu nhìn lại xung quanh.
Trí nhớ của con người đúng là không đáng tin cậy nhất, mười năm qua suýt chút nữa đã khiến cô quên mất nơi này. Đúng vậy, khung cảnh đường phố quen thuộc cùng với gốc cây cổ thụ không biết đã bao nhiêu tuổi ở chỗ rẽ kia, tất cả đều âm thầm chứng minh đây đích thực là nơi cô đã ở trong cả năm lớp 12.
Tuy nhiên, Trường Trung học phổ thông số 1 Lan Giang ở trước mặt Hàn Cẩm Thư rõ ràng khác với những gì cô nhớ.
Chỉ suy nghĩ vài giây, Hàn Cẩm Thư nhanh chóng phản ứng lại.
Nơi này hẳn là đã được cải tạo và xây dựng lại, hoặc là để chạy theo sự phát triển của cả thành phố, hoặc là để mở rộng và thu hút nhiều học sinh hơn.
Đây là khu phố cũ, giữa những căn nhà trệt khô mục xưa cũ đột nhiên có vài tòa nhà cao tầng nhô lên khỏi, nói thẳng ra là có chút lạc lõng.
Một tia buồn bã không thể giải thích nổi lên trong lòng rồi nhanh chóng lan dần ra đến các đầu dây thần kinh trên thân thể của Hàn Cẩm Thư.
Ngày này năm ấy chính tại nơi đây, giờ đây cuối cùng cô cùng hiểu được nỗi thương sầu khi thời gian trôi qua chỉ còn lại cảnh còn người mất trong thơ cổ.
Đúng lúc này, bàn tay trái buông thõng bên người bỗng nhiên cảm thấy ấm áp nhờ được một bàn tay to lớn mạnh mẽ nhẹ nhàng bao lấy.
Hàn Cẩm Thư giật mình.
Trong trí nhớ của cô, nhiệt độ trên đầu ngón tay của Ngôn Độ luôn mát lạnh, nhưng lúc này nó lại khiến cô ấm áp lạ thường.
Hàn Cẩm Thư hoàn toàn vô thức ngẩng đầu lên nhìn sang bên cạnh.
Ánh sáng của đèn đường tạo ra một bộ lọc tự nhiên khiến toàn bộ cơ thể của Ngôn Độ đặt trong bức ảnh này tựa như một bức ảnh cũ đã được ép plastic, tràn ngập cảm giác thời đại.
Anh nhàn nhạt gọi tên cô: “Hàn Cẩm Thư”.
Hàn Cẩm Thư vô thức nhẹ nhàng đáp lại anh: “Dạ?”.
Ngôn Độ nói: “Chuyện cũ đã qua, trân trọng trước mắt”.
Hàn Cẩm Thư khó hiểu cong môi nở nụ cười với anh. Trong khoảnh khắc ấy, trong lòng cô dâng lên một suy đoán kỳ lạ, thầm nghĩ: Bạo quân lạnh lùng vô tình này có thể thật sự hiểu rõ cô như lời anh đã nói.
Mặc dù, cô không biết hiểu rõ cô mà anh nói do đâu mà có.
Hàn Cẩm Thư không giãy tay Ngôn Độ ra.
Trước đây, cô không thích sự đụng chạm của anh, nhưng Lan Giang đêm nay dịu dàng như vậy, gió đêm cũng vậy. Thân thể cô không hề phản cảm khi đan tay với anh.
Hai người cứ như vậy mà nắm tay đi qua cổng trường của Trường Trung học số 1 Lan Giang, đi về phía lối ra của khu phố cũ.
Sau khi cảm thán thời gian trôi qua không chờ đợi ai, Hàn Cẩm Thư hiếm khi có hứng thú, cô thuận miệng nói với Ngôn Độ một vài chuyện của năm lớp 12.
“Anh biết đấy, bố mẹ rất chiều chuộng em, từ nhỏ em đã được nâng niu, từ nhỏ đã muốn mọi thứ đều phải tốt nhất. Năm đó lúc mới đến Lan Giang, em thật sự không quen”. Hàn Cẩm Thư bình tĩnh nói, “Hồi nhỏ đến đây chơi thì không sao, nhưng nếu đến đây để sống thì em vô cùng bài xích”.
Hàn Cẩm Thư lại nói: “Anh lần đầu đến Lan Giang, Lan Giang của hiện tại đã phát triển hơn trước đây rất nhiều. Mười năm trước, nơi này còn rất lạc hậu, cơm ăn áo mặc, chỗ ở và phương tiện đi lại đều không thể so sánh được với thành phố Ngân Hà. Lúc đó em thậm chí còn cảm thấy bố mẹ ném em đến đây là vì đã hạ quyết tâm không cần em nữa, muốn em tự sinh tự diệt, còn họ nhanh chóng chuẩn bị sinh đứa thứ hai. Em giận đến mức hai tuần đầu mới đến đều trốn học chơi game hoặc lén nhổ râu thầy hiệu trưởng, suýt chút nữa thì lật tung mái của trường học”.
Ngôn Độ khẽ nhướng mày: “Xem ra bà cô thật sự tốn rất nhiều công sức mới có thể thuần hóa được ngựa hoang nhỏ là em đó”. ---Đọc full tại Đọc Truyện---
Hàn Cẩm Thư ngượng ngùng gãi đầu, trầm mặc nửa giây mới nhỏ giọng phản bác: “Em vẫn luôn tôn trọng bà cô, dù sao khi còn bé em thường xuyên tới nhà bà chơi, bà đối xử với em cũng rất tốt…”.
Trong khi hai người đang nói chuyện, một giọng nói đột nhiên vang.
“Chàng trai trẻ, tôi đã gần đất xa trời rồi, mở quán buôn bán nhỏ kiếm sống mà thôi, làm sao có thể lợi dụng cậu chứ? Các cậu thực sự chưa đưa tiền cho tôi”.
“Bà già chết tiệt, mua đồ của bà là tôi nể mặt bà rồi! Sao lại chưa đưa tiền, lúc nãy tôi đã tận mắt nhìn thấy bà cất tiền tôi đưa vào trong túi rồi, sao hả, trở mặt không chịu nhận? Muốn thu thêm tiền à?”.
“Các cậu chưa đưa tiền, thật sự tôi chưa lấy một xu nào, tôi không nhớ nhầm đâu!”.
“Biến ngay, đừng ở đây cậy già lên mặt. Còn chắn đường thì đừng trách ông đây không khách sáo nhé”.
“Các cậu không thể ức hiếp người khác như vậy! Tôi, tôi có con trai và con gái, đừng cho rằng trong nhà không có ai đứng ra bênh vực tôi, nếu không được, tôi báo cảnh sát!”.
“Ôi chao, bà già được đấy, còn uy hiếp tôi? Nếu con trai con gái bà thật sự có hiếu mà lại để mẹ ruột mình lớn tuổi vậy rồi còn ra bày hàng bán lót giày à? Cảnh sát? Bà có biết đồn cảnh sát ở đâu không? Cho dù bà biết thì với cái chân khập khiễng của bà có thể đi được không?”.
Theo sau là một tràng cười ác ý.
….
Hàn Cẩm Thư nghe được cuộc đối thoại liền ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra giọng nói. Cách đó mấy mét có mấy bóng người đứng ở ven đường, dường như đang tranh cãi rất kịch liệt.
Cô tiến lên vài bước, ánh đèn dần sáng tỏ, vài bóng người dần dần hiện rõ.
Trên mặt đất có một mảnh giấy nhựa, nhìn qua chất liệu có vẻ như đã được cắt tỉ mỉ từ một bao phân bón phế thải, đơn giản mà sạch sẽ. Trên giấy có rất nhiều đồ vật, bao gồm lược, lót giày, hộp may vá, chổi lông gà… tất cả đều là những đồ gia dụng rẻ tiền.
Rất rõ ràng đây là một sạp bán hàng rong.
Đôi bên đang tranh chấp, người mua là ba thanh niên có lẽ ở độ tuổi đôi mươi, có người nhai kẹo cao su, có người đi dép lê, dáng vẻ cù bất cù bơ không chịu đứng yên, vừa nhìn là biết đám lưu manh chơi bời lêu lổng.
Người bán là một bà lão thấp bé, đầu tóc bạc phơ, khuôn mặt đã phong sương theo năm tháng, gầy gò, sạm đen, còng lưng vì gánh nặng của tuổi tác và cuộc sống. Dáng người bà lão còng xuống, cả người trông như bị suy dinh dưỡng.
Bà lão chặn trước đám thanh niên nhất quyết không để cho họ đi.
Thanh niên đi dép lê thấy thế, vẻ mặt càng dữ tợn hơn, hung dữ mắng: “Bà già chết tiệt, kêu bà cút không nghe thấy à?” Vừa nói cậu ta vừa giơ nắm đấm lên: “Bà thật sự cho rằng tôi không dám đánh bà hả?”.
Thấy nắm đấm của cậu ta sắp đánh trúng bà lão gầy gò, Hàn Cẩm Thư cau mày, lập tức lớn tiếng quát: “Dừng tay!”.
Giọng nói giòn giã lập tức khiến mấy người đó quay đầu lại.
Hàn Cẩm Thư buông tay Ngôn Độ, sải bước đi tới bên cạnh bà lão, nhẹ giọng nói: “Bà ơi, bà đừng sợ, có thể nói cho cháu biết đã xảy ra chuyện gì không?”.
Bà lão thấy có người ra mặt liền uất ức rơi nước mắt, nghẹn ngào nói: “Lúc nãy bọn họ qua đây nói muốn mua đồ của bà rồi lấy mấy món đồ, bao gồm ba đôi lót giày, ba cốc đựng bàn chải đánh răng, hai đèn pin, bốn cái gương và ba cái lược. Bà thấy bọn họ mua nhiều, vốn dĩ là 132 tệ 5 hào, bà chỉ tính 130 tệ, nhưng bọn họ lấy đồ xong lại không trả tiền liền muốn đi muốn. Cô gái, cháu tới phân xử đi, sao lại như vậy được!”.
Mấy thanh niên thấy chuyện xấu của mình bị vạch trần đều thẹn quá hóa giận, chửi bới: “Con mẹ nó bà nói nhảm! Ông đây rõ ràng đã đưa tiền cho bà rồi!”.
Bà lão nôn nóng cứ lấy tạp dề lau nước mắt, để chứng minh mình trong sạch, bà run rẩy móc toàn bộ số tiền trong túi tạp dề ra và nói: “Tiền của tôi đều ở đây, đâu có tiền các cậu đưa!”.
Bà lão xòe hai tay ra, trên đó là một nắm tiền nhàu nát, tờ tiền mệnh giá lớn nhất cũng không quá 10 tệ, còn có nhiều tờ 1 tệ và tiền xu mệnh giá 5 hào.
Hàn Cẩm Thư vừa chua xót vừa phẫn nộ, liếc mắt nhìn đám lưu manh kia: “Bây giờ các cậu còn muốn nói gì?”. ---Đọc full tại Đọc Truyện---
“… Tôi, sao bọn tôi biết bà ta bỏ tiền ở đâu chứ”. Tên lưu manh nhai kẹo cao su còn mạnh miệng, nói quanh co vài câu thì không tìm được gì để nói, quay đầu muốn rời đi, “Dù sao tiền cũng đưa rồi”.
Hàn Cẩm Thư không kìm nén được cơn giận, cô tiến lên chặn mấy người kia lại: “Mấy người đàn ông lại đi ức hiếp một bà lão, các người có biết xấu hổ không hả? Nhanh trả tiền đi!”.
Tên đi dép lê nổi giận đùng đùng: “Mẹ kiếp. Con mẹ nó mày là ai mà ở đây lo chuyện bao đồng? Cút khỏi đây đi, nếu không tao cũng đánh mày!”.
Hàn Cẩm Thư vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhất quyết không nhường đường.
Tên đi dép lê thấy Hàn Cẩm Thư là nữ, mảnh khảnh yểu điệu, tay không tấc sắt nên dĩ nhiên không hề sợ hãi. Tên này khịt mũi cười hai tiếng sau đó giơ tay muốn tát Hàn Cẩm Thư.
Hàn Cẩm Thư vừa định né tránh lại thấy tay của tên côn đồ kia bị một cánh tay khác kẹp chặt, cứng đơ giữa không trung.
Ánh mắt Hàn Cẩm Thư khẽ động, quay đầu lại nhìn, là Ngôn Độ.
Không biết từ lúc nào anh cũng tiến lên đứng sau lưng cô, vẻ mặt lãnh đạm cùng ánh mắt lạnh lùng.
Ba tên côn đồ nhìn thấy Ngôn Độ, rõ ràng chúng đã bị vóc dáng cao lớn cùng khí thế hung hãn xung quanh anh làm cho kinh ngạc. Nhưng khi bọn chúng nhìn nhau lại cảm thấy mình cũng là đàn ông, bọn chúng có ba người, thế nào cũng không thể thua người đối diện được.
Đánh lẻ có thể đánh không lại, nhưng nếu ỷ đông đánh một thì không thành vấn đề..
Suy nghĩ kỹ càng, ba người trao đổi ánh mắt và đưa ra quyết định. Giây tiếp theo, tên đi dép lê thừa dịp anh chưa chuẩn bị liền vung nắm đấm còn lại về phía anh.
Hàn Cẩm Thư hốt hoảng, định nhắc nhở Ngôn Độ cẩn thận thì nghe thấy trong không vang lên tiếng răng rắc giòn giã.
Hàn Cẩm Thư có một khoảng thời gian nổi loạn ở thời trung học, từng chứng kiến nhiều trận đánh tập thể khi đi theo các anh chị đầu gấu trong trường. Vì vậy cô nhanh chóng đoán được âm thanh đó là tiếng gãy xương.
Ngôn Độ giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng thờ ơ, hời hợt bẻ gãy tay của tên đi đép lê như bẻ đũa tre.
“Á!” Theo sau tiếng hét thảm khó tin của tên đi dép lê là trận chiến ba đánh một.
Hàn Cẩm Thư ngạc nhiên tròn mắt chứng kiến.
…
Kết thúc vụ việc, bạo quân đã giành được chiến thắng, hoàn toàn không có sự bất ngờ nào. Hàn Cẩm Thư đã giúp bà lão lấy lại 132 tệ 5 hào.
Bà lão cảm kích không thôi, liên tục chắp tay nói cảm ơn Hàn Cẩm Thư: “Xin cảm ơn, cảm ơn, cô gái tốt bụng quá! Hôm nay bà thật sự gặp được Bồ Tát sống rồi!”.
Hàn Cẩm Thư nhìn bà lão tội nghiệp, sau đó nhìn đống đồ dùng linh tinh trên mặt đất, cô dứt khoát mua hết toàn bộ đồ trên quầy hàng của bà lão để bà sớm về nhà.
Bà lão mừng rỡ, vội vàng tính tiền cho Hàn Cẩm Thư thậm chí còn bán giá ưu đãi cho cô.
Hàn Cẩm Thư lấy ví trong túi mở ra xem, cũng may cô có thói quen chuẩn bị tiền mặt khi ra ngoài, mặc dù không nhiều nhưng cũng đủ để mua hết cho bà lão.
Cô lấy toàn bộ số tiền ra đưa hết cho bà cụ, nhẹ nhàng nói: “Không cần trả lại đâu bà, đã muộn như vậy rồi, bà mau về sớm đi ạ”.
Cầm trong tay một nắm lớn tiền giấy, bà cụ như đang nằm mơ vẫn chưa hoàn lại hồn, thật lâu sau bà cụ mới đút tiền vào túi tạp dề rồi lại cảm ơn Hàn Cẩm Thư một lần nữa.
Một lúc sau, bà cụ cứ ba bước đi một bước quay đầu, mãi mới chịu rời đi.
Hàn Cẩm Thư vẫy tay theo bóng lưng của bà cụ, vẫy xong liền quay người lại. Ngôn Độ ngồi trên chiếc ghế nhỏ mà bà cụ để lại, anh dựa lưng vào cây cột sơn đỏ loang lổ cũ kỹ, vẻ mặt tản mạn, uể oải nhìn chằm chằm vào cô.
Hàn Cẩm Thư cúi đầu cẩn thận nhìn toàn bộ đồ vật của gian hàng, vấn đề này cũng khá đau đầu, cô lẩm bẩm: “Nhiều như vậy, lát nữa làm sao mà đem về đây?”.
Giọng điệu Ngôn Độ lạnh nhạt: “Anh thấy lúc em mua sảng khoái lắm mà”.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Hàn Cẩm Thư ho khan một tiếng, thấp giọng lẩm bẩm: “Cũng vì em thấy bà cụ vất vả. Chúng ta có điều kiện hơn, đương nhiên phải giúp đỡ những người cần giúp đỡ chứ”.
Ngôn Độ hờ hững nói: “Trên đời này có rất nhiều người đáng thương cần giúp đỡ, em giúp không hết đâu”.
Hàn Cẩm Thư vẫn khăng khăng cho là mình đúng: “Có thể giúp được người nào hay người đó”.
Lời vừa dứt, Ngôn Độ đột nhiên cong môi cười khẽ một tiếng, giống như đang tự nói với mình: “Quả nhiên không thay đổi chút nào”.
Hàn Cẩm Thư không nghe rõ: “Anh nói cái gì?”.
“Làm thế nào để mang mấy thứ này về khách sạn thì tính sau”. Ngôn Độ nói, “Bây giờ, em có lẽ cần quan tâm đến anh trước”.
“Anh?” Hỏi xong, Hàn Cẩm Thư lập tức căng thẳng, “Chuyện gì vậy, anh bị thương lúc đánh nhau à?”.
Vừa rồi cô nhìn anh dạy dỗ đám lưu manh đó, hành động dứt khoát, ra tay gọn gàng, thật sự không tốn chút sức lực nào. Cô vẫn còn kinh ngạc, thầm than lúc Nữ Oa tạo người thật là không công bằng.
Làm sao có thể có người dung mạo hoàn hảo, ngay cả đánh nhau cũng đẹp trai chết người, nhật nguyệt không bì được như thế chứ.
Hàn Cẩm Thư cũng từng cảm thán Ngôn Độ rất đẹp trai nhưng đây là lần đầu tiên cô mất khống chế mà rơi vào u mê khuôn mặt đẹp trai ấy.
Ngôn Độ nói: “Không có”.
Hàn Cẩm Thư đi tới trước mặt anh: “Vậy anh bị làm sao?”. ---Đọc full tại Đọc Truyện---
Ngôn Độ im lặng một lúc rồi đưa cánh tay về phía cô, vén tay áo lên cho cô thấy cổ tay trắng trẻo của mình. Anh nhìn cô chằm chằm, bình tĩnh nói: “Chồng em đã ăn xoài độc mà em đưa, nổi mẩn đỏ rồi”.