Cọ Xát

Chương 33: Sinh mấy đứa?




Dịch: Phi Phi

Tài xế A Kiệt là người dí dỏm hài hước, tính tình phóng khoáng thoải mái, thường ngày là một chàng trai thích lảm nhảm. Thế nhưng boss lớn Ngôn Độ lại thích yên tĩnh nên không khí toàn bộ tập đoàn Ngôn thị đều rất nghiêm túc, bởi vậy sau khi nhận chức, A Kiệt phải lựa theo tính cách của sếp, tém lại tính cách của bản thân. Dần dần, một con người trẻ tuổi sôi nổi như A Kiệt cũng yên lặng trầm ổn như ông cụ non, chẳng khác nào ông chủ nhà mình cả.

Hàn Cẩm Thư khác hoàn toàn với ông chồng hờ của mình, từ nhỏ cô đã hoạt bát hiếu động, bây giờ lại làm trong ngành dịch vụ thẩm mỹ, mở cửa làm ăn, mỗi ngày phải đón tiếp rất nhiều bệnh nhân, vừa phải phân tích rõ cho khách hàng, đôi khi còn phải cãi nhau tay đôi với khách, vì vậy dĩ nhiên cô chẳng có liên hệ gì với hai chữ “ít nói”.

Hơn nữa cô là người thích kết giao bạn bè, sau khi phát hiện tính cách A Kiệt khá nghịch ngợm tinh quái liền cảm thấy anh ta rất thú vị, bắt đầu nói lảm nhảm chuyện trên trời dưới biển với anh ta.

Từ căn hộ đến sân bay thành phố Ngân Hà mất chừng 40 phút lái xe.

Dọc đường đi, Hàn Cẩm Thư và A Kiệt nói từ chuyện đứa con mới sinh của anh ta cho đến album mới của Châu Kiệt Luân, từ Châu Kiệt Luân lại chuyển sang quy hoạch mấy năm nay ở Ngân Hà, nói đông nói tây không thiếu chuyện gì.

Mấy chục phút ngồi xe đến sân bay của Hàn Cẩm Thư không hề nhàm chán chút nào.

Ngôn Độ im lặng suốt quãng đường đi, không hề tham gia vào câu chuyện của hai người kia.

Anh ưu nhã ngồi đọc báo, đọc xong lại liên tục gửi email cho các chủ quản cấp cao ở công ty, cuối cùng gập laptop lại, nghiêm túc nghe vợ mình kể chuyện nhà.

Sớm thu gió nhẹ, mặt trời không chịu ló mặt sau nhành cây khiến không khí hơi se lạnh.

Chiếc Bentley màu đen chạy thẳng đến ga đi quốc nội ở sân bay rồi dừng lại.

A Kiệt lấy vali ở cốp xe giúp boss và bà chủ, sau đó liền xoay người chuẩn bị đi vào khu đợi máy bay. Thấy vậy, Hàn Cẩm Thư vội vàng gọi anh ta lại, nói: “A Kiệt, hành lý đưa cho tôi đi, anh đưa chúng tôi đến đây được rồi”.

A Kiệt ngẩn người, cười nói: “Trợ lý Franc đã dặn dò tôi phải đưa hai người vào phòng chờ”.

“Không cần đâu”, Hàn Cẩm Thư tươi cười xua tay, “Một năm chỉ có ngày Quốc khánh được nghỉ dài ngày, mau về với vợ và con trai anh đi. Chỗ hành lý này hai người chúng tôi lo được”.

Nghe Hàn Cẩm Thư nói, A Kiệt lộ vẻ khó xử, đắn đo nhìn sang sếp lớn nhà mình.

Sắc mặt sếp lớn vẫn lãnh đạm thản nhiên, duỗi tay nhận lấy vali trong tay A Kiệt, nhẹ giọng nói: “Phu nhân bảo cậu về trước thì về đi”.

A Kiệt lập tức gật đầu: “Vâng, Ngôn tổng, chúc ngài và phu nhân đi chơi vui vẻ”. Nói xong, anh ta quay sang cười với Hàn Cẩm Thư, khoe ra hàm răng trắng đều tăm tắp, vẫy tay rồi xoay người lái xe đi mất.

Hàn Cẩm Thư nhìn theo bóng dáng A Kiệt rời đi, bỗng nói: “Không ngờ bên cạnh anh lại có cậu chàng tốt tính như vậy đó”.

Ngôn Độ nhướng mày, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ không hài lòng, “Em nói chuyện tử tế cho anh”. ---Đọc full tại Đọc Truyện---

“Thật thảm cho Franc và A Kiệt”. Hàn Cẩm Thư nói thầm, “Ngày nào anh cũng hung dữ như thế, làm việc với anh chắc chắn rất khó chịu, thảm nào trợ lý và tài xế của anh đều trông như uống sương tắm gió, kinh qua bão táp phong ba nhiều năm”.

Ngôn Độ liếc nhìn cô, giọng điệu thản nhiên: “Cầm đồng lương bảy con số một năm đúng là rất khó chịu”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Thôi vậy, sếp Ngôn có tiền thích làm gì thì làm. Cô thu hồi tất cả lời vừa nói, cậu tài xế cầm đồng lương cao như vậy rồi, cô quả thật không cần đau lòng cho người ta.



Vài phút sau, Hàn Cẩm Thư dỗi không thèm lên tiếng ôm bộ mặt phụng phịu sóng vai cùng ông chồng bạo quân nhà mình đi vào đại sảnh sân bay.

Ký gửi xong hành lý, hai người bỏ bớt được gánh nặng, trên tay Hàn Cẩm Thư chỉ còn túi xách và túi đồ ăn vặt trên máy bay, hai người đang đợi qua cửa kiểm tra an ninh để vào phòng chờ.

Lối VIP vào kiểm tra an ninh đã có một hàng dài xếp hàng. Hàn Cẩm Thư vào xếp hàng, đứng ngay sau một cô gái xinh đẹp xách một chiếc túi Chanel, buồn chán lấy điện thoại ra chơi.

Lượng khách vào ngày nghỉ lễ rất đông, công tác kiểm tra an ninh rất cẩn thận nên hàng dài người xếp hàng di chuyển rất chậm rãi.

Hàn Cẩm Thư chơi điện thoại một lúc bỗng cảm thấy gì đó, cô nâng mắt lên mới chú ý người đẹp đứng phía trước rất kỳ lạ. Ánh mắt cô ta cố ý lả lơi, trộm ngó người phía sau cô. Hàn Cẩm Thư cảm thấy khó hiểu, hoang mang quay đầu lại nhìn.

Người đứng ở phía sau cô chính là Ngôn Độ.

Vì đi du lịch nên anh không mặc như đi làm, không còn là bộ âu phục đen tuyền lạnh lùng mà thay vào đó là áo thun màu trắng bên trong và áo blazer màu xám nhạt bên ngoài. Vai rộng chân dài, khí chất tùy ý lạnh lùng, vài sợi tóc đen buông xuống trước trán càng thêm vẻ phong lưu.

Cho dù không nhìn mặt thì khí độ và quầng sáng phát ra từ người đàn ông này cũng thừa sức làm nam chính trong các bộ phim truyền hình, huống chi anh còn có khuôn mặt đẹp không bì được. Khuôn mặt ngàn năm luôn lạnh lùng cất giấu lực sát thương kinh người, mê hoặc nhưng nguy hiểm.

Người đàn ông này xách một chiếc túi đồ ăn vặt phình to đủ thứ màu sắc, hoàn toàn không hợp với khí chất của anh.

Hàn Cẩm Thư nhìn người đẹp đứng hàng trước, lại quay sau nhìn Ngôn Độ, nhướng đuôi mày nghiền ngẫm.

Ngay khi cô còn đang cảm thán về dung nhan khuynh thế khuynh thành của bạo quân thì cô gái xinh đẹp cao ráo bắt đầu hành động.

Mỹ nữ nhìn về phía Ngôn Độ, dường như phải lấy dũng khí rất lớn, đến gần nói: “Anh đẹp trai, xin hỏi có thể xin số Wechat của anh kết bạn không?”.

Hàn Cẩm Thư nghe xong lại nhìn sang Ngôn Độ, ánh mắt từ cảm thán mập mờ dần trở thành hào hứng xem chuyện vui, hồn nhiên coi mình trở thành khán giả ngồi xem kịch.

Câu trả lời của Ngôn Độ hoàn toàn nằm trong dự kiến của Hàn Cẩm Thư, vừa xa cách vừa lạnh lùng. Anh chỉ nói vỏn vẹn năm chữ: “Xin lỗi, đã kết hôn”.

Mỹ nhân nọ: “…”.

Cô gái hình như vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn nói thêm gì đó.

Ngay trước khi Hàn Cẩm Thư đoán xem cảnh phim này sẽ tiếp diễn ra sao thì đột nhiên chính bản thân cô đã bị kéo vào phim. Ngôn Độ vươn tay ôm eo cô rất tự nhiên, khẽ khom người ôm cô vào lòng.

Cả người cô thoáng chốc sững lại.

Ngôn Độ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, ngữ điệu vừa trách móc vừa cưng chiều: “Xem em đi, cách anh xa như vậy khiến người ta còn tưởng anh độc thân”. ---Đọc full tại Đọc Truyện---

Mỹ nữ cao gầy bèn quay sang quan sát Hàn Cẩm Thư, dường như tự thẹn thấy mình không bằng, dù không cam lòng nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Cuối cùng cô gái chỉ còn nước hậm hực từ bỏ, xấu hổ quay ngoắt đi nơi khác.

Vừa hay đến lượt cô ta vào kiểm tra an ninh, cô gái vội vàng vào trong đó cho bớt xấu hổ.

Hàn Cẩm Thư rủ mắt nhìn bàn tay Ngôn Độ đặt trên eo cô, chặt chẽ không rời, một lúc lâu sau vẫn không chịu buông ra. Cô không nhịn được giơ tay vỗ nhẹ mu bàn tay anh, nhỏ giọng nhắc nhở: “Chuẩn bị đến lượt em kiểm tra an ninh rồi, anh buông tay”.

Lúc này Ngôn Độ mới thả cô ra.

Hàn Cẩm Thư vội chuồn lẹ, chỉnh trang lại đầu tóc, đưa tay lên sờ má theo bản năng xem mặt mình có nóng hay không.

Ngôn Độ chú ý đến động tác nhỏ nhặt đáng yêu của cô, buồn cười cong khóe môi.

Hàn Cẩm Thư phát hiện, khó hiểu liếc mắt nhìn anh, “Gần đây tâm trạng của anh tốt lắm à? Hay cười như vậy”.

Số lần cười của anh thời gian gần đây còn nhiều hơn hai năm qua.

Ngôn Độ trả lời: “Khá tốt”.

Hàn Cẩm Thư suy đoán: “Vì giá cổ phiếu Ngôn thị tăng mạnh à?”.

Ngôn Độ lắc đầu, nói không phải.

Hàn Cẩm Thư không hiểu: “Vậy tâm trạng anh tốt là vì sao”.

Ngôn Độ: “Tâm trạng của anh tốt đều chỉ vì em”.

Hàn Cẩm Thư: “… Liên quan gì đến em?”.

Thấy cô không hiểu, Ngôn Độ hơi cúi người, thì thầm lười biếng bên tai cô: “Ví như lúc này, chỉ ôm một chút thôi mà em đã đỏ mặt, anh cảm thấy em rất đáng yêu”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư giơ tay che lại khuôn mặt đang tăng nhiệt của mình, xấu hổ thầm nghĩ: Mặt đỏ là vì sân bay mở điều hòa quá cao, bí khí nên nóng được không!



Kiểm tra an ninh xong, Ngôn Độ và Hàn Cẩm Thư vào phòng VIP chờ một lát, chẳng mấy chốc sân bay đã thông báo hành khách trên chuyến bay của họ chuẩn bị lên máy bay.

Hàn Cẩm Thư thu dọn đồ ăn vặt, dùng giấy ướt lau miệng và tay, sau đó lấy di động tìm một số điện thoại có tên “chú Kiến Thụ”, gửi một tin nhắn qua đó:

[Chú Kiến Thụ, chúng cháu lên máy bay đây, lát nữa gặp ạ!]

Chưa đến hai phút sau, chú Kiến Thụ trả lời tin nhắn: [Được, Cẩm Thư, chú chuẩn bị đến sân bay đón các cháu, đi đường bình an.]

Nghĩ đến sắp có thể trở lại Lan Giang, tâm trạng của Hàn Cẩm Thư lúc vương chút phiền muộn, cũng có cảm thán, nhưng nhiều hơn hết là vui mừng hân hoan.

Mặc dù chỉ ở Lan Giang một năm nhưng nơi đó có bà cô hiền từ, có con đường đá xanh cổ kính, còn có những con hẻm nhỏ treo ô giấy. Thành phố nhỏ bé này là nơi cất chứa một đoạn thanh xuân của cô, là nơi lưu giữ chút rực rỡ cuối cùng của thuở học trò trong đời Hàn Cẩm Thư.

Nghĩ đến đây, khuôn mặt Hàn Cẩm Thư không nén được ý cười tươi sáng.

Lan Giang, Lan Giang, tôi trở lại rồi đây.



CEO Ngôn thị bình thường đi máy bay đều sẽ sử dụng chuyên cơ, hoặc ít nhất là khoang thương gia của các chuyến bay dân dụng.

Không gian của khoang thương gia rất rộng, chỗ ngồi riêng biệt, thích hợp để ăn vặt, ngủ ngon. Vì vậy, Hàn Cẩm Thư vừa lên máy bay đã nhờ tiếp viên lấy cho mình một chiếc chăn mỏng, hạ ghế, đắp chăn, mở TV phía trước lên chọn một bộ phim. Sau một hồi chọn tới chọn lui, cô quyết định chọn bộ phim điện ảnh kinh điển <<Đại thoại Tây Du>> của thầy Châu Tinh Trì, vừa ăn vặt vừa xem phim.

Tai nghe truyền đến giai điệu ca khúc chủ đề <>. Cô nhanh chóng chìm đắm vào thế giới lâm li bi đát của điện ảnh.

Hàn Cẩm Thư bị cảm động bởi câu chuyện tình yêu của Chí Tôn Bảo và Tử Hà tiên tử, đến mức quay qua quay lại đã đầm đìa nước mắt.

Biểu cảm vừa buồn cười vừa đáng thương của cô khiến mấy cô tiếp viên hàng không và những vị khách khác trong khoang thương gia liên tục nhìn trộm, nhìn cô với ánh mắt khác thường.

Thế nhưng bạo quân họ Ngôn bên cạnh lại chẳng thấy tiểu tổ tông nhà mình có gì khác thường.

Ngôn Độ không hề bất ngờ mà vẫn bình tĩnh ngồi xem với cô, nhìn cô khóc. Thỉnh thoảng nếu cô khóc quá dữ, anh sẽ bất đắc dĩ góc đầu ngón tay lên trán cô, lấy khăn giấy giúp cô lau nước mắt.

Xem hết cả bộ <<Đại thoại Tây Du>> cũng chỉ hết một tiếng rưỡi.

Máy bay bắt đầu hạ độ cao, còn cách điểm đến non nửa chặng đường nữa. Hai mắt Hàn Cẩm Thư hơi sưng lên như mắt thỏ, chiếc mũi nhỏ xinh cũng chuyển sang ửng đỏ.

Cá tính của Hàn Cẩm Thư cứng cỏi, hiếu thắng, cô gần như chưa từng khóc trước mặt Ngôn Độ trong suốt hai năm nay.

Ngôn Độ bình tĩnh nhìn cô, bỗng nhiên phát hiện cô gái của mình khóc lên cũng rất mê hoặc.

Bạch Cư Dị dùng “hoa lê ướt mưa” để miêu tả Dương Ngọc Hoàn, nhưng bốn chữ này không đủ để hình dung Hàn Cẩm Thư trong mắt anh lúc này.

Thật ra, mỗi lần triền miên vô tận với Hàn Cẩm Thư, Ngôn Độ đều không thể tự khống chế. Những lúc anh mất khống chế, anh có thể dễ dàng nghe thấy cô bám chặt bên vai mình, yếu ớt khóc thành tiếng.

Nhưng lần nào bọn họ quấn quýt mây mưa với nhau đều trong không gian đen nhánh, anh không nhìn thấy khuôn mặt mềm yếu yêu mị của cô khi ấy.

Giờ mới biết nó sẽ như thế này.

Động tác của Ngôn Độ rất nhẹ nhàng, tỉ mỉ lau khô nước mắt cho cô: “Xem phim thôi mà cũng khóc, mắt đỏ mũi cũng đỏ, để người lớn nhà em thấy chắc chắn sẽ nghĩ anh bắt nạt em”.

Hàn Cẩm Thư lại lấy một chiếc khăn giấy xì mũi. Khóc chán chê xong, giọng nói của cô cũng đặc âm mũi: “Còn một tiếng nữa, đợi lát hạ cánh sẽ không đỏ nữa. Nếu thật sự bị hiểu nhầm, em nhất định sẽ giải thích với người nhà em, không để người tốt bị oan uổng đâu”.

Lát sau, cô lại thở dài: “Tử Hà tiên tử và Chỉ Tôn Bảo đáng thương quá, đặc biệt là Tử Hà, kết cục quá bi thảm”.

Ngôn Độ xoa đầu cô, không nói gì.

Hàn Cẩm Thư bông quay đầu sang nhìn anh, ánh mắt kiên định, biểu cảm nghiêm túc: “Anh có biết bộ phim này muốn nói điều gì với chúng ta không?”.

Ngôn Độ không trả lời.

Hàn Cẩm Thư bóp nát khoai lang sấy trong gói, nghiêm mặt nói: “Nói cho chúng ta biết phải cách xa đàn ông, nếu không sẽ trở nên bất hạnh”.

Ngôn Độ: “…”.



Vi vu hơn hai tiếng, cuối cùng máy bay cũng đáp xuống sân bay Lan Giang.

Ngôn Độ đi lấy hành lý.

Hàn Cẩm Thư đi nhà vệ sinh trang điểm lại. Tô xong son môi, cô gọi điện cho chú Kiến Thụ báo cô và Ngôn Độ đã hạ cánh an toàn.

Chú họ rất vui vẻ, cười không ngớt trong điện thoại: “Tốt tốt! Chú chờ các cháu ở sảnh VIP”.

Hàn Cẩm Thư đồng ý với chú, sau đó ngắt điện thoại. Chú Kiến Thụ là con thứ hai của bà cô, nhỏ hơn bố cô Hàn Thanh Bách vài tuổi. Gia đình chú họ rất hòa thuận, hiền hòa trung hậu, mở một nhà hàng ở Lan Giang, dù không tính là nhà giàu có quyền quý nhưng cũng là hộ khá giá, có của ăn của để.

Thời gian Hàn Cẩm Thư ở Lan Giang một năm, chú Kiến Thụ đối với cô rất tốt. Chú sợ cháu gái được nuông chiều từ nhỏ, quen sống ở thành phố lớn không thích ứng được cuộc sống ở vùng quê dẫn đến tâm tình buồn bực, vì vậy thỉnh thoảng chú sẽ mua chút quà tặng cho cháu gái, dỗ cô cháu gái vui vẻ.

Cũng vì thế mà ấn tượng của Hàn Cẩm Thư với chú Kiến Thụ luôn rất tốt.

Cân nhắc giây lát, Hàn Cẩm Thư rời khỏi nhà vệ sinh, ra tìm Ngôn Độ ở khu hành lý, hai người cùng ra ngoài từ đường riêng cho VIP.

Đi được nửa đường, Hàn Cẩm Thư sực nhớ ra chuyện gì, nét mặt biến sắc: “Thôi rồi!!!”.

Ngôn Độ hỏi: “Sao thế”.

Hàn Cẩm Thư gõ đầu ảo não, nôn nóng nói: “Mẹ em giúp chúng ta mua quà cho bà cô và chú bác ở Lan Giang, em đã mang về rồi nhưng lại để ở tủ trong phòng khách, cuối cùng quên mất tiêu”.

Ngôn Độ ung dung nói: “Anh đã chuẩn bị quà, đừng lo”.

Hàn Cẩm Thư sửng sốt: “… Anh chuẩn bị? Từ khi nào?”.

“Anh đã chuẩn bị xong xuôi ngay ngày em đồng ý với bà cô về Lan Giang”. Ngôn Độ liếc nhìn cô, “Mỗi chuyện này mà em còn quên được, vậy mà còn muốn ly hôn với anh”.

“…”.

“Rời khỏi anh thì em định chăm sóc bản thân thế nào đây”.

Hàn Cẩm Thư chợt cảm thấy trong lòng ấm áp, lí nhí nói mấy câu với anh: “Cảm ơn anh nhé”.

Lúc này, hai người thấy ai đó đang ngỏng cổ ngóng về bên này ở phía xa.

Đối phương có vóc dáng trung bình, cao khoảng 1m75, mặc áo khoác, đi giày thể thao, trẻ trung giản dị, người đó cười ha hả vẫy tay với bọn họ.

“Bên này!”. ---Đọc full tại Đọc Truyện---

“Chú Kiến Thụ!”. Hàn Cẩm Thư vui sướng cất tiếng gọi, đưa tay kéo Ngôn Độ nhanh chóng đi về phía chú họ.

Ngôn Độ rủ mắt nhìn nhìn những ngón tay cô đang nắm cổ tay anh, cảm xúc nao nao khó tả.

Đến trước mặt chú Kiến Thụ, Hàn Cẩm Thư dừng lại, giới thiệu: “Chú Kiến Thụ, đây là Ngôn Độ”.

“Cháu chào chú!”. Ngôn Độ hé miệng, vươn tay ra trước, “Lần đầu gặp lại bắt chú đường xa đến đón, làm phiền chú”.

“Nào có nào có”.

Chú Kiến Thụ ở Lan Giang hơn nửa đời người, mặc dù không biết thân phận của Ngôn Độ nhưng thấy khí độ ung dung, tư thái nghiêm nghị của cháu rể liền tự nhiên sinh ra cảm giác câu nệ. Ông dừng lại một chút, đưa tay bắt tay với Ngôn Độ, cười nói: “Chào cháu Ngôn Độ, hoan nghênh các cháu đến Lan Giang”.

Hàn huyên đơn giản mấy câu, chú Kiến Thụ đưa hai người ra chiếc xe BMW X5, sau đó đánh xe rời khỏi sân bay.

Xa cách mấy năm, mặc dù sự thay đổi của Lan Giang chưa đến mức long trời lở đất cũng quả thật thay đổi rất lớn.

Xuất phát từ sự tôn trọng với bề trên, Ngôn Độ ngồi ở ghế phụ, Hàn Cẩm Thư ngồi một mình ở ghế sau. Cô ghé vào cửa sổ nhìn khung cảnh bên ngoài, những tòa nhà cao tầng mọc lên san sát hai bên đường, con đường bằng đá xanh cũng được thay thế bằng đường nhựa, nơi nơi đều tràn ngập hơi thở hiện đại.

Hàn Cẩm Thư: “Chú Kiến Thụ, Lan Giang thay đổi nhiều quá! Cháu còn nhớ mấy năm trước chính phủ quy hoạch nơi này thành cổ trấn du lịch, những ngôi nhà cũ đó đều được giữ lại”.

Chú Kiến Thụ lái xe, cười đáp: “Hiện giờ thành phố chia thành khu cổ thành và khu thành phố mới, cổ thành là kiến trúc cổ, khu vực sân bay này thuộc khu phố mới”.

Lúc này Hàn Cẩm Thư mới hiểu ra: “Ồ”.

Phía trước là đèn đỏ, chú Kiến Thụ đạp phanh, quay sang nhìn Ngôn Độ im lặng đạm mạc bên cạnh. Ông cho rằng có lẽ cháu rể lần đầu gặp mặt nên ngại nói chuyện với mình nên chủ động mở lời.

Chú Kiến Thụ: “Đúng rồi Ngôn Độ, bữa trước chú nghe nói hai cháu đang có kế hoạch mang thai, dự định sinh con đúng không?”.

Vừa dứt lời, Hàn Cẩm Thư ở ghế sau: “…?”.

Vì sao mà một lời nói bừa của bạo quân mà cả nhà cô đều biết rồi.

Quả nhiên… người thì mở miệng bịa chuyện… nào biết cô phải chạy hộc bơ giải thích tin đồn.

Hàn Cẩm Thư giận sôi máu, trừng mắt ai oán nhìn sau gáy Ngôn Độ.

Vài giây sau, Ngôn Độ thong thả lên tiếng, “Vâng, đúng vậy”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Đèn đỏ chuyển sang xanh.

Chú Kiến Thụ đạp chân ga, giọng điệu thoải mái nói chuyện nhà: “Được đấy, tuổi các cháu muốn có con cũng hợp lý. Hiện giờ nhà nước đang khích lệ người trẻ sinh con thứ hai, cháu và Cẩm Thư dự định sinh mấy đứa?”.

Ngôn Độ nghe tiếng, khóe mắt lạnh nhạt thấp thoáng ý cười, nói: “Cháu nghe cô ấy”.

Chú Kiến Thụ lại nói: “Cẩm Thư dự định sinh mấy đứa?”.

Người ngồi ở ghế sau vẫn lề mề chưa đáp lại.

Ngôn Độ nghiêng người nhìn cô gái sớm đã mặt đỏ tai hồng ở ghế sau, nhướng mày hỏi: “Vợ à, chú đang hỏi em tính sinh cho anh mấy đứa?:. ---Đọc full tại Đọc Truyện---

Hàn Cẩm Thư: “…”. 

Da mặt Hàn Cẩm Thư nóng đến mức muốn bốc cháy, cô giậm chân một cái, dùng khẩu hình trả lời anh:  Sinh cái đầu anh ý!