Cổ Vương

Chương 7




Mấy ngày sau bọn họ lại tiếp tục lên đường hỏi thăm tin tức của Cổ Vương, hai người cứ thế đi qua hết thành trấn này đến thành trấn khác, ngày qua ngày rất tiêu diêu tự tại, có đôi khi chơi vui vẻ khiến cho Sở Tuyền cơ hồ muốn quên mất mục tiêu của mình.

Thuở nhỏ, nàng được bảo hộ rất kỹ, không có cơ hội được đến sông núi nam bắc vui chơi nhìn cảnh đẹp, cho nên lúc này, được kiến thức đến núi non, sông suối cùng với những phong tục tập quán khắp nơi, Sở Tuyền mải vui đến quên cả trời đất, cho dù Sa Vô Kỵ chưa tìm được chỗ ở của Cổ Vương, nàng cũng sẽ vui vẻ không hề để ý mà nơi nơi vui chơi, hơn nữa, cùng hắn ở một chỗ rất thích nha…

Nhưng mà, thời gian càng lâu, nàng cũng sẽ lo lắng đại ca tìm đến. Nếu đại ca đích thân xuất mã, mà nàng lại chưa tìm được Cổ Vương bảo hộ cho mình, đến lúc đó bị tha về Miêu Cương, thì thật là… cười không nổi rồi…

Vào giữa trưa một ngày nọ, bọn họ ghé vào một quán trà để nghỉ ngơi…

Sở Tuyền nhảy xuống ngựa, dẫn đầu đi vào trong quán trà, vì tránh để người khác chú ý, nàng đã sớm thay y phục người Hán.

Chọn một cái bàn ngồi xuống, nàng gọi một bình trà lạnh cùng ít điểm tâm, Sa Vô Kỵ bởi vì bận cho ngựa ăn nên vẫn chưa đi vào…

Quán trà không lớn, bên trong chỉ có hai, ba bàn dành cho khách, cho nên người ở cách vách nói chuyện gì, nàng đều nghe được tất cả. Sở Tuyền vốn không thích nghe lén người ta nói chuyện, nhưng vì nàng vô tình nghe được hai chữ Cổ Vương, cho nên mới kinh ngạc, lập tức quay đầu tiến lên hỏi:

“Vị lão bá, có phải ngài vừa nhắc đến Cổ Vương đúng không ạ?”

Hai vị cụ già ngồi bàn bên cạnh, một người có mái tóc xám trắng, người kia thì quả đầu bóng lưỡng chỉ lưu trữ duy nhất một dúm râu bạc, nghe thấy có một vị cô nương hỏi, nên gật đầu cười nói: “Đúng vậy, người mà chúng ta vừa nói đến chính là Cổ Vương, không biết cô nương…”

“Hai vị nhân gia, hai người có biết Cổ Vương hiện đang ở đâu không ạ?”

Hai cụ già gật đầu: “Biết.”

Sở Tuyền nghe xong rất vui mừng, khi đang định kêu Sa Vô Kỵ, nàng vội vàng im miệng, cảm thấy “nguy hiểm thật”, chuyện này không thể để cho Sa Vô Kỵ biết được.

Vụng trộm nhìn về hướng giữ ngựa của quán trà, nhìn thấy Sa Vô Kỵ đang cắt lông cho ngựa, nàng tinh nghịch thè lưỡi, rồi thần bí cười hề hề ngồi vào bàn của hai vị lão nhân mà thỉnh giáo.

“Thật không dám giấu diếm hai vị, tiểu nữ có việc gấp muốn đi tìm Cổ Vương, thỉnh hai vị giúp đỡ một chút.”

“Cô nương hỏi đúng người rồi, ha ha.” Lão bá nhiệt tâm chỉ vào ngọn núi phía trước: “Cổ Vương sống ở trên ngọn núi kia.”

Nhìn lên ngọn núi đằng xa, Sở Tuyền nhíu đôi mày thanh tú, bởi vì ngọn núi kia, ước chừng đã một tháng nay, nàng đều đi đến các thành trấn quanh nó, đều đã nhìn ngắm núi rừng xanh ngắt kia, hơn nữa hỏi thăm lâu như vậy, nhưng lại không hề có người nói cho nàng Cổ Vương sẽ sống trên ấy.

“Cổ Vương thật sự sống trên ngọn núi ấy?”

“Những người sống ở nơi này, ai cũng đều biết được Cổ Vương sinh sống tại thôn Tiêu Dao.”

Những người này đều biết?

Làm sao có thể, Sa Vô Kỵ thăm hỏi bấy lâu nay, đều không hỏi ra được nha…

Tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng nàng cũng chả thèm nghĩ nguyên do, thật vất vả hỏi được tin tức của Cổ Vương, tâm tình của nàng bây giờ rất hưng phấn, không thèm so đo chuyện khác…

Cổ Vương sống tại thôn Tiêu Dao, bí mật này, không thể để cho Sa Vô Kỵ biết, he he he…

Cụ già đầu bạc nói tiếp: “Nhưng muốn đến được thôn Tiêu Dao, phải đi qua khu rừng đen kia, cơ hồ là không có khả năng, bởi vì khu rừng đen rậm rạp ấy vô cùng quỷ dị, quanh năm sương mù tràn ngập dày đặc, người đi vào sẽ không phân rõ được phương hướng, nó quả thật giống như một toà mê cung, phàm là kẻ nào tiến vào đều không đi ra được.”

Vị lão già đầu bóng lưỡng gương mặt cũng trầm trọng vuốt râu.

“Chỉ việc đó thôi thì còn đỡ, nghe đồn trong đó còn có rất nhiều lũ sâu kỳ dị cổ quái, cho dù không bị lạc đường cũng sẽ bị lũ sâu ấy cắn nuốt, vì thế cho nên không ai dám đi vào khu rừng đen ấy, trừ bỏ những người lớn lên ở thôn Tiêu Dao, không ai có thể đi qua khu rừng kia.”

“Đúng thế, cho nên tiểu cô nương, cô đừng dại dột mà tuỳ tiện đi vào đó, có biết chưa?”

Hai vị cụ già cẩn thận dặn dò, nhưng bên cạnh đã sớm không còn bóng người…

Bọn họ hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, sau đó liếc mắt lẫn nhau một cái, vẻ mặt nghi hoặc… Vị tiểu cô nương kia đâu mất rồi???

…….

Trong khu rừng đen rậm rạp, những ngọn cây cổ thụ cao ngất như đan xen vào nhau, dày đặc, tầng tầng, lớp lớp…

Mỗi một bước đi đều phát ra âm thanh sàn sạt do tiếng dẫm lên lá cây khô dưới chân…

Không hề có tia nắng, bầu trời u ám ẩn ẩn về chiều, không khí xung quanh trong trẻo, yên tĩnh đến quỷ dị, mang theo từng cơn gió lạnh lẽo…

Sở Tuyền vừa đi vừa tìm, cũng không biết đã qua bao lâu rồi, nàng dừng lại, mê hoặc hết nhìn đông rồi nhìn tây…

Trong rừng rậm, mặc kệ là phong cảnh phía trước hay phía sau, bên trái hay bên phải, cảnh quang chỗ nào cũng là giống nhau…

Ngẩng đầu nhìn lên không trung, phía trên tầng tầng, lớp lớp, dáy đặc lá cây che kín cả bầu trời, nàng cứ thế mà mơ màng, âm thầm tiến vào càng sâu trong rừng, tâm tình càng lúc càng bắt đầu lo lắng…

“Đáng ghét, tại sao chỗ nào, cây nhìn đều cũng giống y hệt nhau?” Sở Tuyền thấp giọng rủa, nàng càng nóng vội, nội tâm cũng càng bất an, cảm giác tựa hồ như có chỗ nào đó không đúng…

Sở Tuyền bước đi càng thêm nhanh, hi vọng có thể mau chóng thoát ra khỏi khu rừng, hoặc là có thể tìm ra một nơi trống trải để mà nghỉ ngơi một chút…

Nhưng mặc kệ nàng đi như thế nào, quang cảnh quỷ dị chung quanh đều không hề thay đổi, Sở Tuyền nhịn không được hoài nghi, chẳng lẽ nãy giờ nàng đều luôn đi lại cùng một chỗ a???

A! Sở Tuyền rốt cuộc phát hiện có chỗ không đúng…

Yên tĩnh!!!

Lúc này khu rừng tĩnh lặng đến nỗi khiến người ta bất an, từ lúc nàng tiến vào rừng cho đến bây giờ, ngay cả một con thú vật cũng không thấy xuất hiện, không khí trong khu rừng luôn luôn yên tĩnh trầm lặng một cách kỳ lạ…

Một cỗ âm hàn từ từ dâng lên khiến Sở Tuyền nổi cả da gà, nàng khó khăn nuốt nuốt nước miếng…

Là nàng cảm giác sai sao, tự nhiên lại cảm thấy chung quanh giống như biến dày đặc…!

Đi tới cũng không được, lui về cũng không xong, bởi vì nàng đã không thể phân rõ phương hướng… bởi vì…

Ai da… nàng thừa nhận… nàng… lạc đường rồi… oa………

Đi tới cũng không được, lui về cũng không xong, bởi vì nàng đã không thể phân rõ phương hướng… bởi vì…

Ai da… nàng thừa nhận… nàng… lạc đường rồi…

Sở Tuyền hít sâu một hơi, cố gắng nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh. Chả thèm quan tâm, cùng lắm thì tiếp tục đi thôi, rừng tuy lớn, nhưng chẳng lẽ không thể ra khỏi đây sao? May mắn là nàng đem theo đủ lương khô, cho dù bị lạc trong này bốn, năm ngày cũng không thành vấn đề…

Nàng ngồi xuống nghỉ ngơi trên một gốc cây, mở giấy dầu trong bao quần áo, lấy ra bánh bao thịt, đây chính là bánh của khách điếm hồi sáng mà nàng mang theo, bánh thật ngon nha, chỉ cần cắn một ngụm, mùi thịt lập tức tản ra trong miệng…

Nàng một bên cắn bánh bao, một bên vừa nghĩ, lát nữa sẽ leo lên cây, đẩy các tán lá ra mà tìm sao, xác định phương hướng đúng cần phải đi.

Rừng rậm này thật sự quỷ dị, khiến cho người ta bất giác cảm thấy ớn lạnh, cảm thấy ngứa ngáy…

Sở Tuyền lấy tay gãi gãi cổ, nhưng càng gãi lại càng ngứa, nhịn không được rủa mấy con muỗi, bọn chúng không muốn sống hay sao mà cứ lại đến quấy nhiễu gáy của nàng…

Vừa chuyển đầu, đôi mắt của nàng không hề được báo động trước nhìn thấy một đoàn đen mượt… Sở Tuyền không khỏi ngẩn ngơ…

Này… cái vật đó… toàn thân là một khối lông đen mượt, cơ thể treo lơ lửng trên một sợi tơ màu trắng, nó thong thả, quỷ dị lay động tám cái chân trong không trung…

Là… một con nhện, một con nhện đen còn lớn hơn bàn tay của nàng…

Sở Tuyền bị cảnh tượng trước mắt khiến cho hoảng sợ tới mức té ngã ra phía sau, sắc mặt nháy mắt chuyển thành tái nhợt, nàng hoảng sợ nhìn chằm chằm phía trên thân cây…

Nhện! Thật nhiều nhện…!!!

Trên nhánh cây đại thụ mà nàng ngồi nãy giờ, treo vô số những sợi tơ trắng, mỗi một sợi tơ đều đính một con nhện, mà lúc này bọn chúng đang xù chân, động đậy những sợi lông, chậm rãi phun ra tơ nhện, thả mình xuống khỏi nhánh cây, hướng về phía nàng mà đến càng lúc càng nhiều…

Sở Tuyền nãy giờ bị dọa cho phát ngốc, bây giờ rốt cuộc mới lên tiếng hét chói tai…

“Á a a………….”

Trời ơi, thật đáng sợ, nàng ghét nhất chính là nhện!!!

Sở Tuyền hoảng loạn, gương mặt trắng bệch, bất chấp chân vẫn còn bị thương, dùng hết sức lực mà chạy trốn, nàng lảo đảo, không cẩn thận vấp phải rễ cây ngã xuống đất.

Nàng té khiến đầu óc choáng váng, chỉ thấy toàn những ngôi sao bay vòng quanh trước mắt… thật vất vả hoàn hồn sau, toàn thân lại cứng đờ, hoảng sợ nhìn một mảng đen lớn đầy mặt đất.

Trùng… trùng độc! Thật nhiều trùng độc!!! Mỗi con đều to bằng nắm tay, bọn chúng cứ ở trước mặt nàng mà ngúng nga ngúng nguẩy, tụ tập càng lúc càng nhiều…

“Nha……”

Sở Tuyền một lần nữa sợ hãi đến mức hồn bay phách tán, hốt hoảng lùi về phía sau chạm rễ cây, lần này không biết cái gì lại rơi trên vai của nàng, Sở Tuyền phản xạ tính phủi đi, khi quay đầu nhìn lại thì thấy… một con thạch sùng huyết nằm trên tay nàng…

“Oa……..”

Sở Tuyền điên cuồng nhảy dựng lên, liều mình bỏ chạy, phía sau, hàng nghìn con trùng độc đuổi theo nàng, khiến nàng hoảng loạn, đôi chân không dám dừng lại dù chỉ một chút…

Cứu mạng! Ai tới cứu nàng với! Nàng thật đang sợ lắm!!!

Sở Tuyền không ngừng chạy như điên, sợ đến mức mặt không còn chút máu, bỗng nhiên, một bóng đen bao phủ, mở ra cánh tay ôm lấy nàng, đem nàng đang còn trong cơn hoảng loạn ôm vào trong ngực…

“Không! Tránh ra!” Sở Tuyền số chết giãy dụa…

“Là ta!” Thanh âm quen thuộc vang lên ở bên tai nàng, bàn tay to bắt lấy cổ tay của nàng.

Sở Tuyền ngốc lăng trừng mắt gương mặt quen thuộc phía trên… kẻ đang ôm lấy nàng chính là Sa Vô Kỵ.

Bởi vì bị hoảng sợ quá độ, nàng dùng hai tay nắm chặt lấy áo của hắn, giọng run run nói: “Có nhện! Nhện rất lớn! Còn có trùng! Rất nhiều trùng độc!”

“Ta biết.”

Sa Vô Kỵ đem nàng ôm lại vào trong khuỷu tay, tay còn lại vung lên, bột phấn từ trong ống tay áo tản ra, bay vào không khí…

Trong nháy mắt, những con nhện, trùng độc cùng với những loại sâu kỳ quái quỷ dị đều lui lại, không dám tiếp cận bọn họ nữa.

Hắn ôm lấy nàng, đi rất nhanh về một con đường quen thuộc phía trước, cuối cùng đến một gian nhà tranh, mở cửa đi vào…

Trong nhà tranh có một cái giường cùng cái bàn sạch sẽ, Sa Vô Kỵ ngồi trên giường, cánh tay vẫn ôm nàng vào lòng như cũ, hắn cúi đầu, nhẹ giọng trấn an nàng…

“Không việc gì nữa rồi, đừng sợ.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn trong lòng của hắn từ từ ngước lên, nỗi hoảng sợ trong mắt vẫn chưa tiêu tan, kinh hoảng nhìn về bốn phía xa lạ…

“Đám trùng độc… đâu rồi?”

“Ta đuổi đi rồi.”

“Thật… thật sao?”

“Là thật.”

Nhất thời trái tim của Sở Tuyền đập thật mạnh và loạn nhịp… Những con nhện, trùng độc đáng sợ đều đã bị hắn đuổi đi… đuổi đi rồi…

Nhìn hắn, Sở Tuyền rốt cuộc không thể ức chế được, hai giọt nước mắt lăn xuống khuôn mặt, oa một tiếng, nàng lao vào trong lòng của hắn, kích động khóc lớn…

Lúc này, nàng thật giống một đứa nhỏ, đem uỷ khuất cùng sợ hãi khóc hết đi ra cho hắn nghe…

Nàng sợ! Thật sự rất sợ!

Ký ức kinh hoàng trước đây lại một lần nữa tái hiện trong tâm trí của nàng, nó giống như một bức màn màu đen đem nàng giam lấy…

Nàng khóc rất đáng thương, nước mắt như mưa làm ẩm ướt vạt áo của hắn, cả người gắt gao rúc vào trong lòng hắn, đem nỗi sợ hãi phát tiết tất cả lên người hắn…

Sa Vô Kỵ giật mình, nước mắt của nàng khiến cho gương mặt quanh năm luôn nghiêm túc của hắn bây giờ biểu hiện không biết phải làm sao…

“Đừng khóc.” Hắn ý đồ muốn an ủi nàng, nhưng mà hắn quả thật không biết bắt đầu nói như thế nào.

Nhìn thấy nàng nước mắt như vỡ đê, từng giọt, từng giọt rơi lên ngực áo của hắn, giống như muôn vàn sợi tơ khiến tâm của hắn như bị buộc chặt…

Hắn ôm nàng vào lòng, để cho nàng ngồi trên đùi, tuỳ ý nước mắt, nước mũi của nàng làm ẩm ướt vạt áo cũng không sao, đôi mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ mang theo dấu lệ của nàng, nhìn từng giọt nước mắt rơi xuống, tâm của hắn cũng đau, tâm trạng cũng vì nàng mà bắt đầu lo lắng…

Hắn ngây ngốc lấy tay áo giúp nàng lau lệ, không biết nói gì để an ủi nàng, cho nên đành dùng một phương pháp trực tiếp nhất, đó chính là dùng môi hôn trụ cái miệng đang không ngừng khóc nháo kia…

“Uhm…”

Môi của nàng bị hắn ôn nhu hôn trụ, nhiệt năng quấn quýt cái lưỡi của nàng, muốn an ủi nàng khỏi uỷ khuất, khiến cho nàng quên đi sợ hãi…

Bàn tay nhỏ bé nguyên bản đang nắm chặt lấy vạt áo của hắn cũng từ từ chậm rãi chuyển sang bờ vai rộng, vòng trụ cái gáy của hắn, đem thân thể mềm mại hướng vào ngực của hắn thiếp hợp, khát vọng đòi lấy sự ấm áp, nhiệt độ cơ thể cùng với tình cảm của hắn…

Hành động hưởng ứng của nàng khơi mào khát vọng ẩn sâu trong cơ thể của hắn, nụ hôn tăng thêm nồng nhiệt, dây dưa khó có thể chia lìa, hai người dần dần chuyển thành dồn dập thở dốc, hô hấp lẫn nhau bắt đầu hỗn loạn…

Mái tóc dài của hắn rối tung, ánh mắt nóng rực, bất đồng với bề ngoài ngày thường lạnh lùng, giờ đây, hắn tràn ngập cảm tình cùng với sự xâm lược.

Hắn như vậy, vừa cuồng dã vừa nhiệt tình khiến cho nàng không tự chủ được mê muội, vừa sợ hãi lại vừa khát vọng…

Nàng ở dưới thân của hắn mềm mại xen lẫn đáng yêu, giống như một đoá hoa vừa hé nở, xinh đẹp động lòng người khiến cho hắn muốn dừng mà không được, làm cho hắn muốn phóng thích dã tính, thầm nghĩ muốn chiếm lấy nàng…

“Vô Kỵ…”

Nàng nũng nịu gọi tên hắn, giọng nói êm dịu không ngừng vang lên bên tai khiến cho hắn như muốn điên cuồng…

Cực độ thâm tình hoà lẫn với dục vọng tăng vọt, đêm nay, nàng thật sự trở thành nữ nhân của hắn…