Mạc Ái Ly tỉnh giấc được một lúc nhưng cô vẫn thấy Phong Cảnh Thần ôm chặt lấy eo cô, mắt hắn cứ thế nhắm nghiền lại như đang chìm vào giấc ngủ say.
Do hôm qua Mạc Ái Ly đi ngủ sớm nên hôm nay cô dậy sớm hơn mọi ngày.
Lúc cô quay sang nhìn giờ thì đồng hồ mới điểm sáu giờ sáng, đây cũng là khoảng khắc đón bình minh đẹp nhất trong ngày.
Mạc Ái Ly chậm rãi gỡ tay Phong Cảnh Thần ra, cô lấy áo choàng mỏng khoác vào người, sau đó ra ban công đứng ngắm khung cảnh bình minh tuyệt đẹp…
Khung cảnh lúc bình minh được ví như là một thước phim thiên nhiên tuyệt đẹp, khi mà mặt trời mọc từ đằng xa, tạo nên một sự huyền ảo và tràn đầy hy vọng.
Khi màn đêm dần dần rời đi, ánh sáng ban mai bắt đầu vươn ra từ chân trời.
Màu sắc trên bầu trời dần thay đổi từ màu đen đến màu xanh dương nhạt, rồi dần chuyển sang màu hồng và cam, tạo nên một bức tranh màu sắc tuyệt đẹp.
Ngọn mặt trời bắt đầu hiện rõ, tạo nên một ánh sáng mờ ảo nhưng tràn đầy năng lượng.
Ánh sáng lan tỏa và chiếu rọi lên cảnh vật, làm nổi bật từng chi tiết và đem đến một cảm giác mới mẻ và tươi sáng.
Trên bầu trời, những đám mây nhẹ nhàng trôi qua, tạo nên những hình dáng độc đáo và bắt mắt.
Chúng được tô điểm bởi ánh sáng mặt trời, biến thành những bông mây màu vàng, hồng, và cam, tạo nên một cảm giác mộng mơ và thần tiên.
Khung cảnh lúc bình minh còn đi kèm với tiếng chim hót, khi những loài chim bắt đầu tỉnh giấc và hòa mình vào khung cảnh tươi mới.
Tiếng chim hót kết hợp với tiếng gió nhè nhẹ và tiếng nước chảy, tạo nên một âm thanh êm dịu và thư thái.
Lúc bình minh là một khoảnh khắc đáng trông đợi, nơi mà thiên nhiên tràn đầy sức sống và hy vọng mới.
Nó mang đến một cảm giác tươi mới và mở ra một ngày mới đầy tiềm năng và cơ hội.
“Em dậy sớm thế…?”
Phong Cảnh Thần cứ thế ôm lấy Mạc Ái Ly, đôi mắt nặng trĩu cứ thế rũ xuống, sau đó dựa đầu vào vai cô mà dựa qua dựa lại.
Khi nãy Phong Cảnh Thần đang ngủ ngon, hắn còn định quay người sang ôm lấy Mạc Ái Ly nhưng sờ qua sờ lại vẫn không thấy cô đâu, mặc dù trên giường vẫn còn hơi ấm, chứng tỏ cô chưa bỏ đi được lâu.
Phong Cảnh Thần nhìn chỗ cửa ban công có gió thổi vào, hắn đoán chừng Mạc Ái Ly đang ở đây nên mới lững thững ra ngoài tìm cô trong trạng thái còn chưa tỉnh ngủ hẳn.
“Sáng sớm vẫn còn lạnh lắm, chúng ta vào trong ngủ tiếp đi…”
Mạc Ái Ly đưa tay xoa đầu Phong Cảnh Thần, cô chợt nảy ra ý tưởng muốn cùng hắn đi bộ để tập thể dục thay vì cứ ngủ một cách vô nghĩa như thế này…
“Chúng ta đi tập thể dục đi, ngủ nhiều quá cũng không tốt đâu…”
Phong Cảnh Thần chán nản nhăn mày nhưng cuối cùng cũng phải khuất phục trước Mạc Ái Ly, hắn đành phải chuẩn bị để xuống sân đi bộ chung với cô…
Cả hai cứ thế bước đi trên con đường rợp bóng cây, nơi ánh nắng mặt trời chiếu rọi qua những tán lá, tạo nên những mảng sáng và bóng đổ trên đường đi.
Ánh sáng ban mai tạo nên một màu sắc ấm áp và tràn đầy hy vọng.
Phong Cảnh Thần và Mạc Ái Ly cùng nhau cười nói và trò chuyện, tạo nên một không khí vui vẻ và thoải mái.
Bước đi của hai người vô cùng đồng bộ, tạo nên một cảm giác hòa quyện và gắn kết.
Mạc Ái Ly vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh vật xung quanh ngôi biệt thự.
Cây cối xanh tươi và hoa nở rộ trên đường, tạo nên một khung cảnh thơ mộng và bình yên.
Tiếng chim hót và tiếng gió thổi qua lá cây tạo nên âm thanh tự nhiên và thư thái.
Rõ ràng nơi này được người hầu chăm sóc rất tốt trong suốt một thời gian dài.
Mạc Ái Ly có chút thắc mắc trong lòng, cô liền quay sang hỏi Phong Cảnh Thần…
“Tôi muốn tự trang trí cho lễ cưới của chúng ta, nên khi nào anh tiến hành chuẩn bị thì anh nhớ phải nói với tôi một tiếng đấy!”
Phong Cảnh Thần gật đầu, hắn nghĩ ngợi gì đó liền đưa ánh mắt khó hiểu nhìn sang Mạc Ái Ly, cuối cùng quyết định lên tiếng hỏi cô…
“Em còn việc ở bệnh viện mà? Tôi không muốn để em vất vả…”
Mạc Ái Ly mỉm cười trước gương mặt có chút buồn bã của Phong Cảnh Thần, cô liền lên tiếng trấn an hắn…
“Tôi nghỉ việc ở bệnh viện rồi, thời gian này tôi chỉ ăn, ngủ và nghỉ ngơi thôi nên không vất vả đâu…!”
Phong Cảnh Thần không giấu nổi sự vui mừng, hắn liền quay sang nắm lấy vai Mạc Ái Ly, cố tình hỏi cô thêm lần nữa…
“Thật đấy à? Em nghỉ việc rồi à? Từ này trở về sau em sẽ không gặp cái tên Thiên Hàn Đình kia nữa đúng không?”
Mạc Ái Ly miễn cưỡng gật đầu, cô biết ngay khi mình vừa nói ra câu đó thì Phong Cảnh Thần có thể vui vẻ đến nhường nào, vốn dĩ hắn vẫn muốn cô tránh xa cái tên kia từ rất lâu rồi…
“Đương nhiên là thật, anh ghét Thiên Hàn Đình như vậy cơ mà, tôi mà ở gần anh ta thêm một ngày nào nữa thì anh sẽ ghen chết mất…”
Phong Cảnh Thầm ậm ừ không biết nên trả lời như thế nào, nhưng trong lòng hắn đang vô cùng vui vẻ vì Mạc Ái Ly nghĩ cho hắn, ít ra trong lòng cô vẫn có sự hiện diện mạnh mẽ của hắn….