Hàn Tuấn Phong cùng trợ lí bước vào đại sảnh, các vệ sĩ vây lại xung quanh anh để chống lại biển người đang nhốn nháo.
Lâm Tiểu Nguyệt và Tiền Lam Nhã chen chúc vào biển người, Tiểu Nguyệt vừa nhanh nhẹn tránh những cú va đập vừa nói nhỏ với Lam Nhã:
" Sao chúng ta phải chen chúc như này chỉ vì để xem mặt 1 người đàn ông chứ "
" Cậu đúng là không biết gì cả " - Lam Nhã xoa xoa chỗ trán vừa bị túi của 1 bà dì đang chen lấn đập vào vừa nói - " Hàn Tuấn Phong là nhân vật có sức ảnh hưởng như thế nào chứ, rất khó để được nhìn anh ta ngoài đời thật như thế này, mình phải nắm bắt thật tốt. Cậu chịu khó chút đi "
" Mình thật tò mò cái nhan sắc của hắn ta như thế nào mà để cho mọi người mê mệt thế này??? "
" Thề lun là ảnh đẹp trai lắm. Cậu chả biết gì cả, trên mạng lúc nào cũng cập nhập đầy đủ thông tin của anh ấy và tập đoàn Hàn thị mỗi ngày đấy "
Tiểu Nguyệt trong lúc mải nói chuyện với Lam Nhã vô tình đạp trúng gấu váy của người phụ nữ phía trước nên bị trượt chân, cô lảo đảo lao về phía trước đám đông.
Lâm Tiểu Nguyệt nhắm nghiền mắt lại chờ nghe tiếng " uỵch " và mặt cô dính với mặt đất. Nhưng 1 giây, 2 giây, 3 giây, 4 giây rồi 5 giây sau trôi qua vẫn chưa có gì xảy ra, cô mở mắt ra nhìn thì.....1 khuôn mặt điển trai hiện ra ngay trước mắt cô. Làn da trắng ngần, sống mũi cao, bờ môi mềm mại hồng hào, đôi mắt đen láy sâu hoắm tạo cho người nhìn 1 cảm giác khó đoán.
" Còn chưa định đứng dậy sao? "
Người đàn ông trước mắt cất tiếng
Lâm Tiểu Nguyệt giật mình hoàn hồn, vội vàng đứng dậy. Ra là nãy cô bị ngã lao về phía anh ta nên anh ta đã đỡ cô.
" Giọng nói cũng ấm đấy chứ " - Lâm Tiểu Nguyệt nghĩ thầm cười cười
Rồi cô nhận ra mình đang vô lễ bèn ngay lập tức cúi đầu nói:
" Cảm ơn anh "
Hàn Tuấn Phong liếc cô " Ừm " nhẹ một cái rồi dẫn đám vệ sĩ đi tiếp.
Đám người xung quanh nhìn cô xì xào 1,2 tiếng rồi lại nháo nhào chạy vây theo Hàn Tuấn Phong. Lam Nhã lúc này đến bên Tiểu Nguyệt nhìn cô ngượng mộ:
" Uây. Tiểu Nguyệt, cậu có biết người vừa đỡ cậu là ai không? Là Hàn Tuấn Phong đó "
Tiểu Nguyệt liếc nhìn anh ta đang đi vào thang máy vip lên tầng trên, nói:
" Hàn Tuấn Phong sao. Quả nhiên nhan sắc không phải dạng đùa nha "
" Đương nhiên rồi. Mà nghe giọng điệu này của cậu là biết kết người ta rồi phải không? Hử " - Lam Nhã nháy nháy mắt cười với cô
" Còn lâu nhá. Đẹp thì đẹp thật đấy nhưng kết thì mình không "
" Hửm. Chả nhẽ như thế chưa đủ làm cậu xiêu lòng ư? "
Tiểu Nguyệt phì cười véo má Lam Nhã:
" Cậu làm như ai cũng như cậu ý "
Lam Nhã gạt tay Tiểu Nguyệt ra phụng phịu xoa xoa má của mình rồi đan hai tay áp vào trước ngực:
" Haizzz. Ước gì người lúc nãy ngã vào lòng anh ấy là mình nhỉ "
Tiểu Nguyệt lắc lắc đầu, đưa tay cốc vào đầu Lam Nhã 1 cái rồi kéo cô ra xe:
" Thôi thôi bớt mơ mộng đi cô nương. Đi về nào "
" OK OK. Về thôi "
2 cô xách đồ ra xe để rồi lái xe về.
Trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại, trong phòng tổng thống. Hàn Tuấn Phong ngồi trước bàn làm việc, mắt nhìn ra cửa sổ, vô tình nhìn thấy Lâm Tiểu Nguyệt đang cùng với Lam Nhã cất đồ lên xe, anh nheo mắt nhìn, tâm mi hơi nhăn lại.
Kiều Duật - phó giám đốc Hàn thị, cũng là bạn thân của Hàn Tuấn Phong, nhìn theo tầm mắt anh xuống dưới đường phố chỉ thấy 2 cô gái đang chuẩn bị lên xe đi về liền huých vai anh 1 cái:
" Sao hả? Nhìn trúng em nào rồi? "
Hàn Tuấn Phong liếc chiếc xe bên dưới rời đi rồi quay lại nhìn Kiều Duật nhàn nhạt nói:
" Chuẩn bị lễ phục xong chưa? "
Kiều Duật nhún nhún vai
" Xong rồi. Còn đợi nốt đồ dạ hội của em gái cậu thôi "
" Ừ "
" Cậu vẫn chưa trả lời mình. Nhắm trúng em nào rồi hả, là cô gái lúc nãy cậu ôm dưới sảnh sao??? "
Hàn Tuấn Phong nâng ly cà phê lên nhấp 1 ngụm:
" Không phải là ôm. Mình là đang đỡ cô ta khỏi ngã "
" Ồ. Phải vậy không??? " - Kiều Duật cười, hỏi vặn lại
" Phải " - Hàn Tuấn Phong nhún vai đáp. Nói xong anh đặt lý cà phê xuống rồi đứng lên đi ra ngoài - " Đi lấy lễ phục rồi về thôi "
" Đợi mình với " - Kiều Duật vội vàng đứng dậy đuổi theo