Trợ lý cười cười, không nói thêm gì nữa mà xoay người rời đi.
Lúc này đã tan cuộc.
Người không đạt được hậm hực bỏ đi, huy chương đồng và á quân không nói gì đã đi rồi, lúc này Nice đi về phía bọn họ.
''Cô Hạ, chúc mừng cô!''
Nghe vậy, Hạ Tịch Nghiên cười cười: ''Cảm ơn!''
''Tôi rất thích bản thiết kế của cô, đồng thời cũng bội phục dũng khí của cô nữa!'' Nice nói.
Hạ Tịch Nghiên cười cười: ''Chỉ trùng hợp thôi!''
''Tôi nói rồi, chỉ có tác phẩm có chuyện xưa mới thu hút được sự đồng cảm, cô rất thành công!'' Nice thật lòng tán thưởng.
Hạ Tịch Nghiên cười cười: ''Cảm ơn, Nice!''
Nếu không phải là Nice, có lẽ cô sẽ có linh cảm vẽ nên được tác phẩm trong lúc nhất thời.
Mà tác phẩm không phải vì câu nói đó mà thiết kế ra được.
''No no no, cô không cần cảm ơn tôi, tất cả những thứ này đều là thành quả của cô!'' Nice nói.
''Được rồi, tôi không nói chuyện với mọi người nữa, tôi vẫn còn có chuyện phải xử lí, hôm khác chúng ta nói chuyện!''
''Được!''
''Tạm biệt tổng giám đốc Mục!''
Mục Chính Hi đứng đó gật đầu không nói gì.
Sau khi người đi, lúc này Lăng Tiêu Tường bước đến liếc Hạ Tịch Nghiên một cái sau đó ngượng ngùng nhìn Mục Chính Hi.
''Chính Hi...''
Nhìn dáng vẻ của Lăng Tiêu Tường, Mục Chính Hi không có biểu tình gì.
''Chính Hi, có phải anh hiểu lầm gì em không?!''
Nghe thấy lời của Lăng Tiêu Tường, Mục Chính Hi nhíu mày: ''Hửm? Hiểu lầm cái gì?''
Vừa nghe giọng điệu này, Lăng Tiêu Tường liền biết Mục Chính Hi chắc chắn là hiểu lầm gì đó.
Cô ta lập tức bước qua: ''Em không biết sao Alexia lại nói vậy, chắc chắn cô ấy cũng hiểu lầm em gì đó!''
''Phải không?'' Mục Chính Hi cười cười, không nhìn ra được cảm xúc gì.
Lúc này, Hạ Tịch Nghiên đứng bên cạnh có chút xấu hổ.
''Cái đó, tổng giám đốc Mục, tôi bận nên về công ty trước đây!'' Nói rồi Hạ Tịch Nghiên định đi.
''Đợi chút!''
Lúc này, cô vừa mới xoay người giọng nói của Mục Chính Hi vang lên từ phía sau, vì thế Hạ Tịch Nghiên liền bất đắc dĩ dừng chân ở đó.
''Về cùng đi!'' Nói rồi Mục Chính Hi cũng xoay người.
Lúc này Lăng Tiêu Tường kéo anh: ''Chính Hi...'' Dáng vẻ đó toàn là sự sợ mất đi.
Mục Chính Hi bình thản nhìn cô ta một cái: ''Giờ anh về công ty có chút việc, hôm khác hãy nói!'' Nói rồi trực tiếp buông tay Lăng Tiêu Tường ra, xoay người rời đi.
''Chính Hi, Chính Hi...''
Lăng Tiêu Tường gọi ở phía sau nhưng Mục Chính Hi cũng không quay lại lấy một cái.
Hạ Tịch Nghiên đứng cạnh nhìn, không khỏi thở dài.
E là Lăng Tiêu Tường này sẽ chĩa mũi nhọn lên đầu cô đây.
Chỉ là lần này Lăng Tiêu Tường có chút quá đáng.
Nếu như cô là cô ta chắc chắn sẽ không làm vậy, bởi vì, không phải chỉ có mình cô, mà còn danh dự của Vân Duệ.
Mục Chính Hi là một người đàn ông có tham vọng trong sự nghiệp, chắc chắn sẽ không lấy chuyện của công ty ra đùa, cho nên e là lần này Lăng Tiêu Tường đã chạm tới điểm mấu chốt của anh rồi.
Phụ nữ ấy à, đôi khi sẽ bị một vài thứ che mắt mà làm ra những chuyện không thể quay đầu lại được.
''Còn chưa đi à?!''
Lúc này giọng nói của Mục Chính Hi vang lên từ phía sau, Hạ Tịch Nghiên mới nhớ ra, bước theo phía sau.
Cô có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén hận không thể thiên đao vạn quả cô ở sau lưng.
Ai da, Hạ Tịch Nghiên có chút nghi ngờ Mục Chính Hi đang cố ý!
Chuyện này liên quan gì đến cô chứ!