Sau khi Tiêu Tường rời đi, Hạ Tịch Nghiên đứng ở đó, cố gắng làm cho mình trông bình tĩnh hơn một chút.
Mục Chính Hi ngồi trên chiếc ghế xoay, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen thuần, cổ áo cởi ra hai cái nút, làm lộ ra làn da màu lúa mạch, nơi cổ tay cũng hơi xắn lên, càng làm tăng thêm cho vẻ đẹp trai của anh một sự thần bí.
Không ngờ cách nhau hai năm, bọn họ lại gặp lại nhau theo cách này.
Mục Chính Hi đọc tư liệu nhân sự ở trước mặt mình, ngón tay Mục Chính Hi thon dài tùy tiện mà lật lật xem một cái, vốn không có xem tỉ mỉ mà chỉ nhìn tấm ảnh và tên ở bên trên.
“Hạ Tịch Nghiên? Từ Luân Đôn trở về!?” Giọng nói của Mục Chính Hi chậm rãi vang lên, anh ngước mắt lên, ánh mắt quy tụ trên người cô.
“Vâng!” Hạ Tịch Nghiên đứng ở đó, trên mặt nở ra một nụ cười tự tin, thật ra cô chỉ đang giả vờ bình tĩnh thôi, chứ trong lòng đã sớm lật tung trời rồi.
Thật hối hận vì lúc vào tập đoàn Vân Duệ, đã không có tra kỹ xem một chút tư liệu về bối cảnh của Vân Duệ.
Không ngờ Mục Chính Hi vậy mà lại là Tổng giám đốc của Vân Duệ!
Nhìn bộ dạng tự tin của Hạ Tịch Nghiên, đôi mắt của Mục Chính Hi khẽ híp lại một chút.
“Sơ yếu lý lịch không tồi!”
Nói đến cái này, mi tâm Hạ Tịch Nghiên liền nhíu lại, lời này là có ý gì, sơ yếu lý lịch không tồi là sao?
Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi, có chút tức giận nói: “Năng lực quan trọng hơn!”
Nghe thấy câu trả lời này, đôi mày đẹp đẽ của Mục Chính Hi nhướng lên, đôi con ngươi lóe qua một tia ý vị.
Có chút thú vị.
“Vậy năng lực của cô Hạ đây chắc hẳn rất không tồi!”
“Nếu như năng lực không tốt thì chắc chắn Vân Duệ cũng đã không nhận tôi rồi!” Hạ Tịch Nghiên nói, không ngờ hai năm không gặp, Mục Chính Hi nói chuyện cũng cao thâm hơn rồi.
Trên mặt không hiện ra chút tức giận hay vui vẻ nào.
Mục Chính Hi nhìn cô, lần đầu tiên gặp người phụ nữ như thế này, không nịnh hót, không lấy lòng, đúng mực thỏa đáng, nhưng có suy nghĩ của riêng mình.
“Năng lực đương nhiên là quan trọng, nhưng nhân phẩm càng quan trọng hơn!” Mục Chính Hi cũng nhìn Hạ Tịch Nghiên nói.
Hạ Tịch Nghiên nhíu mày, Mục Chính Hi rõ ràng là đang nhắm vào cô.
“Tổng giám đốc Mục, lời này không biết là từ đâu mà lại nói như vậy! Hay là nói, anh cảm thấy tôi đứng ở cửa là đang cố ý nghe trộm!?” Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi hỏi.
Mục Chính Hi không có trực tiếp đáp lời, mà đôi con ngươi khẽ híp lại, hiện lên một vệt sáng, cơ thể lười biếng mà ngửa ra sau một chút.
Nhưng mà đáp án lại rõ ràng dễ thấy.
Hạ Tịch Nghiên nhìn anh, khẽ nở nụ cười: “Tổng giám đốc Mục, tôi xin được giải thích lại một lần nữa, tôi không phải là cố ý nghe trộm, mà là đến đây báo cáo, sơ ý nghe thấy mà thôi!”
“Cô nên gõ cửa!” Mục Chính Hi nhìn cô nói, bộ dạng như đang khẳng định Hạ Tịch Nghiên cố ý.
“Tôi không gõ cửa cũng có nguyên nhân của tôi, nếp sống của xã hội bây giờ là vậy, gõ cửa thì sợ chọc giận Tổng giám đốc, không gõ cửa mà đi khỏi thì không sao hết, nhưng đang trong lúc do dự thì cửa đã mở ra rồi, Tổng giám đốc Mục, anh cảm thấy tôi sai ở đâu!?” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh hỏi.
Hai năm, lạm tình không thay đổi, mà học thêm cách làm khó người ta rồi!
Mục Chính Hi nghe vậy, làm sao cũng cảm thấy mình đang bị Hạ Tịch Nghiên chửi xéo.
“Đừng có so sánh tôi với mấy người đó!” Mục Chính Hi nói.
“Tôi không có so sánh gì hết, nếu như Tổng giám đốc Mục sợ người ta so sánh thì tốt nhất là bớt phóng túng chút đi!”
“Cô đang giáo huấn tôi?” Mục Chính Hi nhíu mày, không vui mà lên tiếng.
“Không dám, tôi chỉ nói ra sự thật thôi!”