"Vậy thì sao?" Hạ Tịch Nghiên hỏi lại cô ta.
Vậy thì sao?
Nghe được câu này, Lăng Tiêu Tường chợt cười lạnh: "Anh ấy đưa cô về mà hai người rất lâu cũng không xuống xe, cô đừng cho là tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, Hạ Tịch Nghiên, tôi cảnh cáo cô tốt nhất nên cách Mục Chính Hi xa một chút nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo với cô!" Lăng Tiêu Tường nhìn Hạ Tịch Nghiên gầm rú lên.
Không khách sáo ư?
Nghe được câu này Hạ Tịch Nghiên cũng cười lạnh, nhưng nhìn ra được cô còn có chút tức giận.
"Lăng Tiêu Tường, tôi không biết cô nhìn thấy cái gì nhưng xin đừng tưởng tượng tôi thành tình địch của cô nữa, tôi không hề có hứng thú gì với Mục Chính Hi hết, tôi nói rồi, không phải người nào cô cảm thấy hứng thú thì người khác cũng sẽ thích!"
"Còn nữa, một cái tát này tôi nhận nhưng nếu như lại có lần tiếp theo thì tôi cũng sẽ không khách sáo nữa đâu!" Hạ Tịch Nghiên nhìn cô ta gằn ra từng chữ.
Lăng Tiêu Tường nhìn cô: "Xem ra, cô thật sự chưa từ bỏ ý định!"
Hạ Tịch Nghiên không nói gì thêm nữa, cô cảm thấy cô đã nói rất rõ ràng rồi.
Lúc này, Lăng Tiêu Tường lại nhìn cô: "Hạ Tịch Nghiên, cô sẽ phải trả giá đắt cho chuyện này!" Nói xong Lăng Tiêu Tường liền xoay người rời đi.
Hạ Tịch Nghiên đứng ở cổng nhà trọ nhìn bóng lưng Lăng Tiêu Tường đang thở phì phò lên xe rời đi.
Mà cô chỉ nở nụ cười giễu cợt xong cũng quay người đi về nhà trọ.
Thế giới này luôn nhỏ như vậy, còn hay trùng hợp như vậy.
Sau khi trở về, Hạ Tịch Nghiên tẩy trang rồi rửa mặt qua loa một chút, nhìn mặt mình trong gương thấy có dấu bàn tay thì hơi nhăn mày lại, thật sự là điên rồi.
Sau khi bôi kem dưỡng da xong, Hạ Tịch Nghiên liền leo lên giường nghỉ ngơi.
Trước kia cô đều rất dễ chìm vào giấc ngủ nhưng tối hôm nay Hạ Tịch Nghiên nằm ở trên giường lại trằn trọc lăn lộn, làm cách nào cũng không ngủ được, nhắm mắt lại chính là cảnh tượng lúc ở trong xe với Mục Chính Hi, anh đang từ từ lại gần...
Vừa nghĩ tới đó, Hạ Tịch Nghiên đột nhiên liền mở mắt.
Nhìn lên trần nhà, Hạ Tịch Nghiên cũng cảm thấy toàn thân mình đổ mồ hôi.
Đáng chết!
Thật sự là sắp điên rồi!
Bất đắc dĩ, Hạ Tịch Nghiên đành đứng dậy đi rót cho mình một ly rượu vang, đứng ở ban công uống, ánh mắt nhìn bóng đêm nhưng trong đầu lại vang lên lời nói của Lăng Tiêu Tường.
Sau khi nghĩ ngợi rất lâu cô liền đưa ra một quyết định là sau khi thi đấu xong cô sẽ rời khỏi Vân Duệ.
Cô thật sự không muốn chen vào giữa bọn họ.
Huống chi cô lại càng không muốn để Mục Chính Hi lại gần mình.
Nghĩ như vậy, Hạ Tịch Nghiên thở dài một hơi, đặt cái ly lên mặt tủ đầu giường, lúc này mới nằm vật xuống giường ngủ.
Một giấc này ngủ thẳng đến tận sáng hôm sau.
Hạ Tịch Nghiên tỉnh dậy, trực tiếp tới công ty.
Trên mặt vẫn có thể nhìn ra hơi khác lạ, cô đã trang điểm qua một lượt nhưng vẫn có thể nhìn ra một bên mặt hơi sưng lên, Hạ Tịch Nghiên cũng không để ý trực tiếp đi tới công ty.
Sau khi đến công ty lại là đủ mọi loại việc liên quan tới chuyện thi đấu và hợp tác với Nguyên Thức, bây giờ tất cả đều dồn lên trên người Hạ Tịch Nghiên.
Thật sự là Hạ Tịch Nghiên bận rộn đến mức không ngẩng đầu lên được.
Lúc Mục Chính Hi đi vào phòng họp, tất cả mọi người đều đã có mặt.
Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên ngồi bên cạnh một chút liền để ý thấy mặt của cô hơi là lạ nhưng đang trong cuộc họp nên cũng không nói gì.
Chỉ nhìn Khả Khả bên kia nói: "Bây giờ trong tay Hạ Tịch Nghiên đang có hai công việc, Khả Khả, bây giờ cô và cô ấy cùng nhau xử lý chuyện của Nguyên Thị đi!"
Khả Khả gật đầu: "Được, tôi biết rồi!"
Nếu chia sẻ bớt công việc đi thì Hạ Tịch Nghiên cũng sẽ không mệt mỏi như vậy nữa.
Hạ Tịch Nghiên cũng đồng ý, như thế này cô cũng sẽ có thời gian tập trung vào chuyện thi đấu hơn.
Thế là, cuộc họp tiến hành khoảng hơn nửa giờ liền kết thúc.
Vừa kết thúc, Mục Chính Hi đứng dậy mở miệng nói: "Hạ Tịch Nghiên, cô theo tôi tới văn phòng một chuyến, chuyện này liên quan tới một chi tiết nhỏ trong cuộc thi nên tôi muốn bàn bạc với cô một chút!"
"Được!" Hạ Tịch Nghiên gật đầu sau đó đi theo Mục Chính Hi tới văn phòng.
Những người khác tan họp trở về với công việc của mình.