"Đó là điều đương nhiên rồi, chỉ cần là em thích thì anh cả đều nhớ." Hạ Kỳ Lâm nói.
Sau khi nghe được câu nói của Hạ Kỳ Lâm, Hạ Tịch Nghiên cười: "Đúng rồi, sức khỏe của ba mẹ thế nào rồi?" Hạ Tịch Nghiên hỏi.
"Sức khỏe của bọn họ rất tốt." Hạ Kỳ Lâm nói, sau đó nhìn Hạ Tịch Nghiên: "Tại sao về nước rồi mà lại không về nhà?"
Nói đến cái này, Hạ Tịch Nghiên im lặng trong chốc lát.
"Em còn đang tức giận chuyện năm đó ư?" Hạ Kỳ Lâm nhìn cô hỏi.
Nói đến chuyện này, Hạ Tịch Nghiên ngước mắt lên nhìn anh, lắc đầu: "Không phải đâu, em có nguyên nhân của em, tạm thời em không muốn quay về nhà."
Hạ Tịch Nghiên là một người cố chấp, đã cố chấp rồi thì ai cũng không làm được gì.
Bọn họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, sao Hạ Kỳ Lâm có thể không biết được.
Cho nên anh ta cũng không muốn miễn cưỡng cô.
Lúc này, Hạ Tịch Nghiên nhìn anh ta: "À công ty như thế nào rồi?"
Hạ Kỳ Lâm gật đầu: "Ừm, chuyện công ty và trong nhà đều ổn."
"Mục Chính Hi không có làm khó công ty đó chứ?" Hạ Tịch Nghiên hỏi.
Hạ Kỳ Lâm gật gật đầu: "Không có."
Nhắc đến chuyện này, Hạ Tịch Nghiên mới thở một hơi nhẹ nhõm, không ngờ đến Mục Chính Hi cũng coi như tuân thủ lời hứa hết mực.
"Tiểu Hi, về nhà với anh đi, ba mẹ mà biết em về nước rồi thì nhất định sẽ rất vui mừng." Hạ Kỳ Lâm nói.
"Anh cả, em không về nhà là có nguyên nhân, lúc nào nên trở về thì em chắc chắn sẽ trở về." Hạ Tịch Nghiên cực kỳ kiên trì.
Cũng đã nói đến mức này rồi, Hạ Kỳ Lâm mà còn nói thêm gì nữa, sợ là sẽ làm tổn thương tình cảm.
"Vậy được rồi, anh không miễn cưỡng em nữa."
"Vậy thì anh cũng phải giữ bí mật giúp em đó, đừng để ba mẹ biết nha." Hạ Tịch Nghiên nói.
Nhìn bộ dạng của Hạ Tịch Nghiên, Hạ Kỳ Lâm cũng chỉ có thể gật gật đầu: "Anh biết rồi."
"Anh cả, anh tin tưởng em đi, em làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho gia đình chúng ta thôi." Hạ Tịch Nghiên nhìn Hạ Kỳ Lâm rồi nói.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Hạ Tịch Nghiên, Hạ Kỳ Lâm cũng chỉ có thể gật đầu: "Được, anh đã biết rồi. Nhưng mà em có chuyện gì thì nhất định phải nói cho anh biết đó, không được giấu giếm anh đâu." Hạ Kỳ Lâm nói.
Nghe thấy lời của Hạ Kỳ Lâm, Hạ Tịch Nghiên cười một tiếng, gật gật đầu: "Được thôi."
Hạ Tịch Nghiên đồng ý, Hạ Kỳ Lâm cũng thả lỏng tâm tình được một chút.
Lúc này, hai ly cà phê đã được mang lên, sau khi nhân viên phục vụ đi khỏi, Hạ Tịch Nghiên khuấy khuấy ly cà phê, tùy ý hỏi: "Đúng rồi, bây giờ em đi làm ở đâu vậy?" Hạ Kỳ Lâm thuận miệng hỏi.
Nói đến chuyện này, Hạ Tịch Nghiên hơi giật mình, biết là chuyện này cũng không giấu được bao lâu, suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói: "Vân Duệ."
Nghe được cái tên này, Hạ Kỳ Lâm đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô: "Đây không phải là công ty của Mục Chính Hi sao?"
"Ừm." Hạ Tịch Nghiên gật đầu.
"Em lại ở bên cạnh của cậu ta nữa à?" Hạ Kỳ Lâm không vui hỏi.
Hạ Tịch Nghiên lắc đầu: "Không có, anh ta không nhận ra em, không biết đó là em." Hạ Tịch Nghiên nói.
"Có ý gì chứ?" Hạ Kỳ Lâm hỏi.
"Trong ấn tượng của anh ta hoàn toàn không có người "vợ trước" là em, cho nên anh cả, anh không cần phải lo lắng đâu." Hạ Tịch Nghiên nói.
Nghe được cái này, Hạ Kỳ Lâm lại sửng sờ, không dám tin nhìn Hạ Tịch Nghiên. Cũng đúng thôi, Hạ Tịch Nghiên bây giờ so với cô lúc được gả vào nhà họ Mục, quả thật chính là hai người.
Chỉ là đến mức không nhận ra nhau liền có thể liên tưởng được, trước đó Hạ Tịch Nghiên ở nhà họ Mục khó chịu đến cỡ nào.
"Thật sự là cậu ta không hề có một chút ấn tượng nào với em sao?" Hạ Kỳ Lâm lo lắng hỏi.
Hạ Tịch Nghiên gật gật đầu: "Em cũng là đánh bậy đánh bạ vào công ty của anh ta thôi, thật sự là anh ta không có chút ấn tượng nào với em, cho nên anh không cần phải lo lắng đâu." Hạ Tịch Nghiên nói.
Nghe được cái này, Hạ Kỳ Lâm hơi gật đầu, đôi mắt nheo lại, trong lòng lại có suy nghĩ khác...