Lần đầu tiên Mục Chính Hi thấy Hạ Tịch Nghiên cười tới mức như vậy, không giống như trước đây, cho dù cô làm cái gì, kể cả khi cười cũng đều như vậy, đều khiến người ta nhìn mà cảm thấy rất nhạt nhẽo, ung dung. Còn bây giờ thì…
Một cảm xúc khó nói lên lời bỗng dâng lên trong lòng anh.
“Buồn cười tới mức đó à? Ăn cháo có gì không tốt chứ? Không ăn thì thôi, vứt đi!” Nói xong, Mục Chính Hi xách túi muốn mang đi vứt.
“ẤY, đợi đã!” Lúc này Hạ Tịch Nghiên lập tức ngừng lại không cười nữa, vươn tay ra ngăn Mục Chính Hi lại: “Vứt đi làm gì? Có biết làm như vậy rất lãng phí không!”
“Nhìn cái bộ mặt ghét bỏ này của em, còn ăn cái gì nữa?” Mục Chính Hi bất mãn hỏi.
“Không phải tôi ghét bỏ, tôi chỉ cảm thấy… phát hiện ra rằng anh có hơi đáng yêu!” Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi, cười nói.
Lần đầu tiên nở nụ cười như vậy khi đối diện với Mục Chính Hi.
Nhưng sao Mục Chính Hi nghe lời này lại thấy chẳng giống như đang khen anh gì cả, cho dù cô cười rất chân thành.
Thế là Mục Chính Hi nhướng mày nhìn cô: “Cô Hạ, giờ em đang trêu đùa tôi đấy à?”
“Trêu đùa ở đâu ra, tôi đang khen anh mà!” Hạ Tịch Nghiên sửa lại.
“Em quyến rũ thật đấy!” Mục Chính Hi nhìn cô, nói với ánh mắt vô cùng chắc chắn, dáng vẻ như chỉ cần cô phản bác lại là anh sẽ dùng lý lẽ như của cô để phản bác ngược lại cô.
Sao Hạ Tịch Nghiên lại không biết ý của Mục Chính Hi là thế nào chứ?
Thế là từ bỏ việc đấu võ mồm với anh luôn.
“Được rồi, tôi ăn đây!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Thấy cô như đang trốn tránh mà ăn đồ ăn, khóe miệng Mục Chính Hi nở một nụ cười ung dung, đôi mắt sâu thẳm như đá đen vô thức che giấu đi biết bao nhiêu sự yêu chiều…
Giờ Hạ Tịch Nghiên bắt đầu ăn, Mục Chính Hi cũng không nói gì nữa, quay người đi về phía sofa, mở đồ ăn Huống Thiên Hựu đưa tới, ngạc nhiên nhướng mày.
Đồ tây.
Ngồi xuống, bắt đầu ăn.
Hạ Tịch Nghiên ngồi trên giường, đối diện với chiếc bàn, đang chuẩn bị ăn thì nhìn thấy đồ tây của Mục Chính Hi, không khỏi thấy kinh ngạc, không ngờ Huống Thiên Hựu lại mang đồ tây tới bệnh viện.
May mà Mục Chính Hi là người máu mặt, nếu không bọn họ chắc chắn sẽ bị đuổi ra ngoài mất!
Mục Chính Hi ngồi ở đó, ăn rất tao nhã, cho dù không phải trong phòng ăn nhưng anh vẫn giữ hình tượng và sự nhã nhặn của mình.
Có điều, Hạ Tịch Nghiên lại càng thích đồ tây trước mắt Mục Chính Hi hơn.
“Mục Chính Hi, anh ăn đồ tây còn để bệnh nhân ăn cháo à?” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh rồi hỏi.
Nghe thấy Hạ Tịch Nghiên nói vậy, Mục Chính Hi đã hiểu đại khái ý của cô rồi.
Anh vừa cắt thịt bò vừa ngước mắt lên: “Không nên như vậy à? Người có bệnh ăn cháo là tốt nhất!” Mục Chính Hi nói rất nhản nhiên. Anh ăn đồ tây, nhìn vẻ hâm mộ của cô mà không khỏi đắc ý, cứ muốn làm cho cô hâm mộ đấy!
Có bệnh?
Nghe thấy hai chữ này, khóe miệng Hạ Tịch Nghiên khẽ run rẩy.