Anh nghĩ là anh làm như vậy thì cô sẽ biết khó mà lui, không ngờ là cô lại thật sự làm thế này...
Khoảnh khắc này, anh nhìn Hạ Tịch Nghiên, Hạ Tịch Nghiên cũng đang nhìn chằm chằm vào anh, trong đôi mắt không hề có nửa phần e ngại, càng nhiều hơn chính là sự kiên định, thẳng thắn, khiến cho Không ai có thể xem thường được.
Lúc này, Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên nhưng cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Thấy Mục Chính Hi không mở miệng nói chuyện, Hạ Tịch Nghiên liền phải rèn sắt khi còn nóng: "Hợp đồng cũng đã ký rồi, hi vọng là tổng giám đốc Mục sẽ tuân thủ theo lời hứa, rút đơn tố cáo Đô Đô."
"Đương nhiên, lời mà tôi đã từng nói thì nhất định sẽ làm được, chuyện này đợi ngày mai đến công ty rồi nói tiếp." Nói xong, Mục Chính Hi xoay người rời đi.
Đến công ty rồi nói chuyện?
Còn cần phải nói chuyện nữa hả?
Hợp đồng cũng đã ký rồi, anh cứ trực tiếp rút đơn kiện Đô Đô là được rồi, còn nói chuyện cái gì nữa?
Nào ngờ rằng đây chỉ là một loại chiến thuật.
Có điều, cho đến lúc Hạ Tịch Nghiên phản ứng được thì Mục Chính Hi đã lái xe đến đây.
Cửa sổ xe dần dần trượt xuống, lộ ra gương mặt soái khí bức người của Mục Chính Hi.
"Lên xe." Mục Chính Hi trực tiếp mở miệng nói.
Đối với giọng điệu như ra lệnh của anh, hiện tại Hạ Tịch Nghiên nghe không quen tai.
"Làm gì chứ?"
"Đưa cô về nhà." Mục Chính Hi nói ra từng chữ, hôm nay đã xảy ra chuyện lớn như vậy, một mình cô ra ngoài căn bản cũng không an toàn.
Hạ Tịch Nghiên nhíu mày, không ngờ đến anh vậy mà lại nói muốn đưa cô về nhà.
Đúng là một chuyện hiếm có!
"Không cần đâu, tôi tự bắt xe về là được rồi." Hạ Tịch Nghiên nói.
Mục Chính Hi nhìn cô, hơi cau mày, Hạ Tịch Nghiên chính là không có ý muốn lên xe, cuối cùng Mục Chính Hi cũng không nói gì nữa, trực tiếp khởi động xe rời đi.
Mà Hạ Tịch Nghiên cứ đứng ở nơi đó nhìn anh lái xe đi khỏi, cũng có mấy phần không vui, nhưng mà cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp quay người đi.
Đón một chiếc xe đi thẳng về nhà.
Lúc về đến nhà thì cũng đã một giờ.
Nói thật thì chất có cồn xông thẳng lên đầu cô, đến bây giờ vẫn còn có chút đau nhức.
Cũng có thể là do lúc ngồi xe về nhà mở cửa sổ xe ra, gió thổi vào đầu, sau khi về nhà Hạ Tịch Nghiên ngay cả tắm cũng không tắm mà trực tiếp nằm vật xuống giường ngủ một giấc.
Sau khi tỉnh lại từ giấc ngủ cũng đã là buổi sáng rồi.
Là bị cuộc điện thoại đánh thức.
Hạ Tịch Nghiên mò mò lấy điện thoại, đặt ở bên lỗ tai.
"A lô..."
"Tiểu Hạ, có phải là cậu đã đồng ý cái gì đó với Mục Chính Hi rồi không?" Đô Đô ở bên kia hỏi.
Sau khi nghe thấy là giọng nói của Đô Đô, lúc này Hạ Tịch Nghiên mới tỉnh táo được một chút, mở to hai mắt hỏi: "Sao vậy?"
"Anh ta đã rút đơn kiện tớ rồi." Đô Đô nói.
Nghe được cái này, nỗi lo lắng trong lòng của Hạ Tịch Nghiên mới buông xuống, không ngờ tới Mục Chính Hi vẫn còn có chút uy tín.
"Vậy thì tốt rồi."
"Có phải là cậu đã làm cái gì rồi đó không?" Đô Đô ở đầu dây bên kia nghi nghờ hỏi.
"Không có đâu, tớ đã hoàn thành giao dịch mà anh ta giao cho tớ mà thôi, tớ không ngờ là anh ta vẫn rất giữ chữ tín." Hạ Tịch Nghiên nói.
Nghe được cái này, Đô Đô kích động không thôi: "Tiểu Hạ, tớ biết là cậu mà, cảm ơn cậu, tớ yêu cậu quá đi thôi."
"Mới sáng sớm cũng đừng có làm cho tớ buồn nôn." Nói xong, Hạ Tịch Nghiên nhìn đồng hồ, lúc nhìn thấy thời gian cô mới thoáng bừng tỉnh.
"Tớ không thèm nghe cậu nói nữa đâu, sắp muộn rồi, tớ còn phải đi làm nữa."
"Hả? À, được." Đô Đô cũng chưa nói gì mà đã bị Hạ Tịch Nghiên cúp điện thoại.
Sắp trễ mất rồi, Hạ Tịch Nghiên vội vàng thu dọn đồ đạc, thay quần áo, chỉ dùng mười phút liền giải quyết hết tất cả mà bước ra cửa.
Lúc đến công ty cũng bị trễ hết mấy phút.
Nhưng mà sau khi đến công ty rồi thì Hạ Tịch Nghiên mới có một sự ngờ vực.
Cô cũng đã quyết định từ chức rồi, sợ gì chuyện đến trễ chứ?