Thấy hai người chuẩn bị rời đi, Hứa Nghi Tuệ và Hạ Nguyên cũng đứng dậy theo: “Tống Kỳ, về sau rảnh rỗi thì cậu cứ qua đây, bất cứ lúc nào tới chúng tôi cũng chào mừng cậu.”
Tống Kỳ gật đầu: “Vâng, vậy cháu cũng không khách sáo nữa.”
“Đừng khách sáo, cậu cứ coi đây như nhà mình là được.” Hạ Nguyên nói.
Tống Kỳ cười rồi đi sau Hạ Tịch Nghiên ra ngoài.
Sau khi ra tới bên ngoài.
Hạ Tịch Nghiên nhìn Tống Kỳ, suy nghĩ một lát rồi nói.
“Tống Kỳ Rồi Tống Kỳ quay đầu lại nhìn cô: “Sao vậy?”
Hạ Tịch Nghiên suy nghĩ một lát rồi nói: “Thực ra hôm nay anh tới đây cũng không cần mang theo những món đồ quý giá như vậy đâu.”
“Đó chỉ là quà gặp mặt cho ba mẹ em thôi mà”
“Em biết nhưng cũng không cần quý giá như vậy.” Hạ Tịch Nghiên nói.
Tống Kỳ im lặng, ánh mắt nhìn cô thâm trầm.
“Lần sau nếu như anh còn mang tới những món đồ có giá trị lớn như vậy nữa thì em sẽ không quan tâm đến anh nữa đâu.” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh nói.
Nhìn dáng vẻ của Hạ Tịch Nghiên, Tống Kỳ mỉm cười, nói: “Được, anh biết rồi, chỉ một lần này thôi, lần sau anh không làm vậy nữa.”
Hạ Tịch Nghiên cũng mỉm cười.
“Được rồi, anh mau về đi” Hạ Tịch Nghiên nói.
“Em thật sự không cần anh tiễn sao?”
“Thật sự không cần đâu, em tự gọi xe là được rồi!” Hạ Tịch Nghiên kiên trì nói.
Thấy Hạ Tịch Nghiên kiên trì như vậy, Tống Kỳ gật đầu: “Vậy được!”
“Anh đi trước đi!” Hạ Tịch Nghiên lên tiếng.
Đúng lúc này, điện thoại của Tống Kỳ vang lên, anh ấn nghe, nói đơn giản vài câu rồi ngắt máy.
Nhìn dáng vẻ căng thẳng đó, Hạ Tịch Nghiên nói: “Có phải có chuyện gì nghiêm trọng không?”
Tống Kỳ gật đầu: “Ừ, sắp tới giờ bàn công việc với một khách hàng.” Tống Kỳ nói.
“Vậy anh mau đi đi “Được, vậy ngày khác chúng ta… gặp lại” Tống Kỳ nói.
Hạ Tịch Nghiên gật đầu, Tống Kỳ lên xe, lái xe rời khỏi đó.
Hạ Tịch Nghiên đứng yên ở đó, nhìn Tống Kỳ rời đi rồi thở phào một hơi.
Đúng lúc đó có một chiếc xe dừng lại bên cạnh cô, làm cô không thể ngờ tới.
Hạ Tịch Nghiên gọi điện thoại, đang định gọi xe tới thì tự nhiên có một lực từ phía sau kéo cô ngược lại.
Hạ Tịch Nghiên quay đầu, đến khi nhìn thấy người phía sau, cô giật mình hoảng hốt: “Mục, Mục…”
Cô vẫn chưa nói xong thì đã bị kéo thẳng đi.
Mục Chính Hi mở cửa xe ra, thô lỗ nhét Hạ Tịch Nghiên vào trong xe.
“Này, Mục Chính Hi, anh làm cái gì vậy?”
Hạ Tịch Nghiên khó chịu nói rồi xoa xoa cổ bàn tay vừa bị nắm, nhìn chằm chằm về phía Mục Chính Hi đang ở bên ngoài, sắc mặt khó coi không chịu được!