Nói rồi Hạ Tịch Nghiên định đi.
Nhưng Mục Chính Hi lại giơ tay ra bắt lấy cô, chẳng hề tốn tí sức lực nào đã ép cô sát vào tường.
Tay ôm cô vào trong ngực.
Mùi thuốc lá thoang thoảng phả vào mặt, Hạ Tịch Nghiên sững sờ, sau đó nhìn anh và hơi căng thẳng: “Mục Chính Hi, đây là công ty!”
“Thì saol?”
Thì sao? Nghe thấy thế, trong lòng Hạ Tịch Nghiên thật sự bái phục anh!
“Người khác nhìn thấy sẽ hiểu lầm!” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh nói.
“Vậy thì cứ hiểu lầm đi thôi!”
Hạ Tịch Nghiên: “…”
Nhìn ánh mắt của Hạ Tịch Nghiên, thăm thẳm như ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời đêm, sáng đến mức khiến lòng người khó mà bình tĩnh.
Hạ Tịch Nghiên nhìn anh, chớp mắt rồi lại nhìn anh: “Anh không sợ nhưng tôi sợi”
“Nhất là lúc này, Lăng Tiêu Tường đến công ty, tôi cũng không muốn ngày nào cũng bị người ta nhìn chằm chằm!” Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi và gần từng chữ nói.
Quả thế, khi nhắc đến Lăng Tiêu Tường thì sắc mặt Mục Chính Hi thay đổi.
“Lúc này có thể không nhắc đến cô ta không?”
“Tại sao…”
Hạ Tịch Nghiên còn chưa nói xong thì Mục Chính Hi đã đến gần, dùng miệng mình để chặn miệng cô.
Lời nói không muốn nghe thì cứ giải quyết bằng cách của mình.
Quả nhiên, Hạ Tịch Nghiên sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ rằng Mục Chính Hi sẽ làm như vậy.
Lúc cô ý thức được, Hạ Tịch Nghiên lập †ức mở miệng, cắn một cái thật mạnh.
“A…. Mục Chính Hi bị đau rời khỏi môi cô, không vui lắm nhìn cô: “Hạ Tịch Nghiên, em là chó à?”
Nghe Mục Chính Hi nói như vậy, Hạ Tịch Nghiên nhìn anh: “Nếu như tôi là chó, vậy thì bây giờ có lẽ Tổng giám đốc Mục đang ở trong bệnh viện rồi!”
Nhìn vẻ mặt của Hạ Tịch Nghiên, Mục Chính Hi hung ác trừng cô một cái, người phụ nữ nham hiểm này!
Anh nhìn cô: “Tôi ghi nhớ món nợ này!”
Hạ Tịch Nghiên khẽ mỉm cười: “Tổng giám đốc Mục tuyệt đối đừng quên!” Cô vừa nói vừa định rời đi.
“Đợi một chút”
“Tổng giám đốc Mục còn có chuyện gì sao?” Hạ Tịch Nghiên hỏi.
“Đương nhiên là có!” Vừa nói, Tổng giám đốc Mục lấy tay lau nơi bị cắn, hơi chảy máu, Mục Chính Hi liếc Hạ Tịch Nghiên, nhưng không tiếp tục chuyện rối rắm này.
“Ngày mai cùng tôi trở về!” Mục Chính Hi nói.
“Trở về? Về nơi đó?” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh hỏi.
“Mẹ tôi và bà nội sắp quay về, bọn họ muốn gặp em, cho nên muốn em về cùng tôi!” Mục Chính Hi nhìn cô nói từng chữ một.
Nghe được câu này, Hạ Tịch Nghiên ngẩn người.