Lăng Tiêu Tường nhìn Mục Chính Hi, anh nói: “Nếu em đã đến công ty anh, cũng đã qua vòng phỏng vấn thì em phải làm theo chế độ của công ty anh. Nếu làm không tốt hoặc phạm sai lầm gì đó, anh vẫn sẽ đuổi việc eml” Mục Chính Hi nói. Ai cũng biết Mục Chính Hi luôn rõ ràng trong công việc, dù người đó có là Lăng Tiêu Tường!
Nghe vậy, trên mặt Lăng Tiêu Tường mới lộ ra một nụ cười: “Vâng thưa Tổng giám đốc Mục!”
“Với lại em cũng biết, ở công ty, anh không quan tâm đến chuyện cá nhân, vậy nên…
“Em biết mà!” Mục Chính Hi còn chưa nói xong Lăng Tiêu Tường đã ngắt lời anh, nhưng cô ta không hề tức giận mà còn nở nụ cười.
“Nếu em đã tới đây làm việc thì em chỉ muốn công bằng, nếu em làm gì sai, xin Tổng giám đốc Mục chỉ bảo!” Lăng Tiêu Tường nói với anh.
Cô ta đã nói đến vậy rồi, Mục Chính Hi cũng không tiện nói gì, đành phải bảo: “Ừm, vậy em ra ngoài làm việc đi!” Vẻ mặt anh đã dịu đi đôi chút.
“Vâng thưa Tổng giám đốc Mục!” Lăng Tiêu Tường mỉm cười đáp lại, sau đó quay người bước ra ngoài.
Thấy Lăng Tiêu Tường đã đi ra, nụ cười trên mặt Mục Chính Hi từ từ cứng lại rồi biến mất, anh nhìn điện thoại trên bàn rồi lập tức cầm lên bấm số.
“Kiểm tra xem ai là người phỏng vấn Lăng Tiêu Tường…”
Lăng Tiêu Tường thành công được vào làm ở tập đoàn Vân Duệ.
Nghĩ đến việc sau này được làm việc cùng Mục Chính Hi, Lăng Tiêu Tường cảm thấy dù vất vả hơn nữa cũng đáng.
Giờ nghỉ ngơi buổi chiều của bộ phận thiết kế, các đồng nghiệp đang tán gấu với nhau.
“Này, mọi người biết chuyện Giám đốc Vương xin nghỉ chưa?”
“Xin nghỉ? Tại sao đang yên đang lành lại xin nghỉ?” Đồng nghiệp nào đó hỏi.
“Tôi cũng không biết, cảm thấy đột ngột quá, Giám đốc Vương làm tốt lắm mài”
“Xin nghỉ cái gì! Tôi nghe nói là bị đuổi việc!”
“Bị đuổi việc? Tại sao?”
“Không biết, đích thân Tổng Giám đốc Mục gọi tên đuổi việc đó!” Một đồng nghiệp cho biết.
Mấy người ngồi đó buôn chuyện, trước giờ bộ phận thiết kế của công ty luôn là bộ phận biết chuyện đầu tiên.
“Haiz, Tịch Nghiên, cô có biết là chuyện gì không?” Lúc này có người hỏi Hạ Tịch Nghiên.
Hạ Tịch Nghiên chỉ ngồi nghe và uống nước, cô lắc đầu: “Không biết!”
“Giám đốc Vương cũng đã làm ở đây hai năm rồi, thế mà nói đuổi việc là đuổi việc!”
“Tổng Giám đốc Mục của chúng ta là người coi trọng năng lực, chắc chắn ông ấy đã làm chuyện gì đó nên mới bị sếp đuổi!” Một đồng nghiệp khác nói.
Nghe vậy những người khác đều gật đầu, Mục Chính Hi luôn phân biệt công tư rõ ràng, chuyện này ai cũng biết.
Mọi người tiếp tục bàn tán sôi nổi, ai cũng suy đoán.
Lúc này, một đồng nghiệp bảo: “Tôi nghe nói là vì Lăng Tiêu Tường…”
“VW cô ta? Là sao?”
“Hình như là Lăng Tiêu Tường đến công †y phỏng vấn mà Tổng Giám đốc Mục không biết, là Giám đốc Vương phỏng vấn nên…