Hôm sau.
Hạ Tịch Nghiên tỉnh lại, cảm giác sợ hãi trong hai ngày qua đã bớt đi rất nhiều.
Cô thức dậy, làm bữa sáng, sau đó đi làm như mọi khi.
Hạ Tịch Nghiên không tới công ty mấy ngày, vừa đến công ty đã cảm thấy thân thiết hơn nhiều.
Khả Khả nhìn cô: “Tịch Nghiên, mấy ngày nay cô bận gì à?”
Hạ Tịch Nghiên nghe nhắc tới chuyện này thì ngẩn người, sau đó mỉm cười: “Trong nhà tôi có chút chuyện nên xin nghỉ hai ngày!”
“Cô thật may mắn!” Khả Khả không nhịn được nói.
“May mắn?” Hạ Tịch Nghiên nghe vậy, nhìn Khả Khả với vẻ khó hiểu: “Cô nói lời này nghĩa là gì?”
“Cô không biết đâu, mấy ngày cô không tới, Tổng giám đốc Mục giống như ăn bom vậy, thấy ai là nổ với người đó!” Khả Khả nói vô cùng khoa trương.
Nghe đến đây, Hạ Tịch Nghiên ngây người nhìn cô ta: “Có khoa trương như vậy sao?”
“Khoa trương à?” Nói tới điều này, Khả Khả hỏi ngược lại: “Cô hỏi xem có bộ phận nào không bị giám đốc Mục nã pháo không? Tôi nói vậy là còn đơn giản hóa đấy”
Hạ Tịch Nghiên nhìn thấy vẻ mặt này của Khả Khả, lập tức không biết nên nói gì cho phải.
Trong lòng cô có cảm giác, lẽ nào Mục Chính Hi làm vậy là vì cô à?
Nhưng có thể như vậy sao?
Trong lúc Hạ Tịch Nghiên đang suy nghĩ, Khả Khả giơ tay lắc qua lắc lại trước mặt cô: “Này, cô đang nghĩ gì thế?”
“Hả?” Hạ Tịch Nghiên lấy lại tinh thần, nhìn Khả Khả mỉm cười: “Không có gì, vậy †ôi thực sự rất may mắn rồi!”
Khả Khả gật đầu.
“Nhưng chẳng biết tâm trạng giám đốc Mục hôm nay thế nào!” Khả Khả nói.
Cô ta đang nói, lại thấy cửa thang máy mở ra, Mục Chính Hi từ trong thang máy đi ra, trên người mặc bộ vest màu đen, dáng người cao ráo đĩnh đạc, gương mặt với những đường nét tinh tế đến mức hoàn hảo không hề có bất kỳ cảm xúc nào.
Nhưng anh vừa xuất hiện đã lập tức hạ gục mọi người trong nháy mắt.
Khi nhìn thấy Mục Chính Hi, Khả Khả giống như đánh tiết gà vậy, lập tức nhảy ra: “Tôi đi làm trước đây!”
Cô ta không cho Hạ Tịch Nghiên có cơ hội mở miệng, đã chạy về chỗ làm việc của mình.
Hạ Tịch Nghiên ngẩn người. Có đáng sợ như vậy sao?
Sau đó cô ngước mắt, thấy Mục Chính Hi đã đi đến trước mặt cô, hoặc nói là con đường chắn chắn sẽ đi qua trước mặt cô.
Hạ Tịch Nghiên rủ mắt, muốn làm việc.
Ai biết Mục Chính Hi đi tới trước mặt cô đã dừng lại, nhìn cô: “Sao rồi? Em không có việc gì chứ?”
Nghe được giọng nói vang lên phía trên đỉnh đầu, Hạ Tịch Nghiên ngước mắt lên, khi nhìn thấy Mục Chính Hi hỏi cô, cô lập †ức cảm giác được ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn qua.
Hạ Tịch Nghiên ngây người sau đó lập tức đứng lên, cười nói: “Cảm ơn giám đốc Mục quan tâm, tôi đã không có chuyện gì nữa rồi!”
Thái độ của Hạ Tịch Nghiên có phần cung kính lại xa cách.
Mục Chính Hi làm sao có thể không đoán được chút tăm tư của cô, trừng mắt nhìn cô nói: “Vậy thì tốt rồi, cô cố gắng làm việc đi!”