Chẳng qua… cô không nhìn, tiếp tục ăn, không liên quan gì đến mình.
Mắt Mục Chính Hi lơ đãng nhìn lướt qua Hạ Tịch Nghiên, sau đó nói: “Không có chuyện gì!”
Lăng Tiêu Tường vẫn luôn thể hiện ra đủ loại đau lòng.
Hạ Tịch Nghiên ngồi bên cạnh thản nhiên nói gì đó với Tống Kỳ.
Lúc này, Lăng Tiêu Tường nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Cô Hạ, mấy ngày nay tôi vẫn không nhìn thấy cô, còn tưởng cô đi rồi đấy!”
Nhắc tới chuyện này, Hạ Tịch Nghiên thoáng ngây người.
Cuối cùng ngọn lửa này vẫn đốt tới trên đầu của cô rồi!
“Tôi đi à? Tôi đi đâu chứ? Thành phố A là nơi tôi lớn lên, nhà của tôi ở đây, tôi có thể đi đâu được?” Hạ Tịch Nghiên hỏi ngược lại.
“Đương nhiên là tôi tưởng cô ra nước ngoài rồi!”
“Tôi mới về, sao phải ra nước ngoài?” Hạ Tịch Nghiên nói xong, trong đầu bất chợt xuất hiện một ý nghĩ, sau đó nhìn Lăng Tiêu Tường hỏi ngược lại: “Thật ra Lăng Tiêu Tường rất quan tâm tôi, còn biết mấy ngày nay không nhìn thấy tôi nữa!” Hạ Tịch Nghiên thản nhiên nói.
Cô cũng không quan tâm Tống Kỳ và Mục Chính Hi có suy nghĩ nhiều hay không.
Quả nhiên, vẻ mặt Lăng Tiêu Tường thoáng thay đổi, mặc dù biểu cảm không quá rõ ràng nhưng Hạ Tịch Nghiên vẫn nhận ra được.
Mục Chính Hi và Tống Kỳ cũng ngây người. Hạ Tịch Nghiên có ẩn ý khác, bọn họ làm sao có thể không hiểu được!
Chỉ là… hai người đều không nói gì, nhìn Hạ Tịch Nghiên và Lăng Tiêu Tường.
Đặc biệt là ánh mắt Mục Chính Hi cứ nhìn về phía Lăng Tiêu Tường, chờ đợi câu trả lời của cô ta.
Lăng Tiêu Tường ngẩn người, sau đó cười: “Đó là chuyện đương nhiên rồi. Ngày đó tôi tới công ty tìm Chính Hi, muốn uống ly cà phê với cô nhưng nghe đồng nghiệp nói cô đã không qua đó mấy ngày rồi!”
“Ồ, thật sao?” Hạ Tịch Nghiên lơ đãng nhướng mày hỏi, nhưng âm cuối này lại cho người ta cảm thấy có ẩn ý sâu xa.
“Chắc chắn rồi, nếu không cô Hạ nói xem có ý gì!”
“Không có ý gì, tôi chỉ cảm thấy cô Lăng đặc biệt quan tâm tới tôi thôi!” Hạ Tịch Nghiên cười nói.
“, thật sao?” Hạ Tịch Nghiên lơ đấng nhướng mày hỏi, nhưng âm cuối này lại làm cho người ta cảm thấy có ẩn ý sâu xa.
“Chắc chắn rồi, nếu không cô Hạ nói xem là có ý gì?”
“Không có ý gì, tôi chỉ cảm thấy, cô Lăng đặc biệt quan tâm tôi thôi!” Hạ Tịch Nghiên cười nói.
Lăng Tiêu Tường nhìn dáng vẻ của cô, âm thầm cắn răng, càng kiên định với suy nghĩ không thể giữ người phụ nữ này lại được!
“Em làm gì trong mấy ngày qua vậy?”
Lúc này, Mục Chính Hi đột nhiên hỏi tiếp.
Lăng Tiêu Tường nghe thấy Mục Chính Hi nói vậy thì quay đầu nhìn anh: “Em ở nhà thôi, sao vậy?”
“Không có gì, lát nữa anh có chuyện muốn nói với em, anh sẽ đưa em về!” Mục Chính Hi nói.
“Được!” Lăng Tiêu Tường mỉm cười.