“Vậy đi, mình cúp trước đây, mình phải đi báo cáo!”
“Okl” Hạ Tịch Nghiên đáp lại, sau đó hai người cúp điện thoại.
Hạ Tịch Nghiên nằm trên nệm lò xò xem điện thoại, quả nhiên, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Đô Đô. Nghĩ đến đây, Hạ Tịch Nghiên lại cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái.
Có người lo lắng, có người nhớ mong luôn là một chuyện tốt!
Hạ Tịch Nghiên đặt lại điện thoại lên bàn, cô nằm thêm vài phút, sau khi hoàn †oàn tỉnh táo cô mới dậy.
Không ngờ ngủ lâu như vậy, đến giờ cô cùng hơi đói, cô đứng dậy chuẩn bị đi ăn gì đó.
Hai ngày không ở nhà, trong tủ lạnh chẳng có gì ăn, Hạ Tịch Nghiên thay quần áo, định đi siêu thị mua đồ.
Sống lại sau tai nạn, có thế nào cũng phải chúc mừng. Cô định nấu một bữa thật ngon để an ủi bản thân!
Thay đồ xong, Hạ Tịch Nghiên bới tóc lên, mặc bộ quần áo ở nhà thoải mái, đeo kính rồi ra ngoài.
Hạ Tịch Nghiên đã quen với khu này lâu rồi, hơn nữa cô rất thích cảm giác buổi chiều dậy đi siêu thị thế này.
Cô luôn cảm thấy, cuộc sống thì phải sống cho tốt, chứ không phải chịu đựng để qua từng ngày, thế nên bình thường cô cũng hay đi siêu thị mua đồ, tự nấu cơm, thực ra cô vẫn rất hưởng thụ cuộc sống của tiểu tư sản!
Sau khi đến siêu thị, Hạ Tịch Nghiên chọn rau và đồ ăn vặt, một đống đồ lặt vặt.
Mặc dù trông linh tinh nhưng có thể thấy đều là nhãn hiệu mà cô thường dùng.
Dạo một tiếng đồng hồ, lúc này Hạ Tịch Nghiên mới trả tiền rồi xách đồ vê.
Không xa lắm, đi vài phút là tới.
Hạ Tịch Nghiên xách túi đồ đi về.
Song, vừa đến cổng khu chung cư, Hạ Tịch Nghiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Không phải ai xa lạ, là Mục Chính Hi đang gọi điện thoại.
Và khi anh vừa quay đầu lại thì cũng nhìn thấy Hạ Tịch Nghiên.
Sao anh lại ở đây?
Hạ Tịch Nghiên thầm hỏi.
Lúc thấy Hạ Tịch Nghiên đứng cách đó không xa, rồi thấy cô ăn vận thế này, Mục Chính Hi sững sờ, sau đó quan sát cô từ trên xuống dưới, lúc xác định không nhìn nhầm người anh mới đi tới.
“Em đi đâu vậy?” Mục Chính Hi nhìn cô rồi hỏi, giọng điệu sốt ruột và lo lắng.
Hạ Tịch Nghiên cau mày, đứng đó nhìn Mục Chính Hi lo lắng, thong thả lên tiếng: “Tôi đi siêu thị mua đồ.”
“Vậy sao không nhận điện thoại?” Mục Chính Hi hỏi, có trời mới biết anh lo lắng thế nào khi gọi cho cô không được.
Hạ Tịch Nghiên chớp mắt: “Tôi không mang điện thoại!”
Mục Chính Hi: “…”
Anh nhìn Hạ Tịch Nghiên, nghiến răng nghiến lợi nhưng lại bất lực.
“Em có biết hậu quả khi không đem theo điện thoại không? Em có biết tôi lo lắng thế nào không?” Mục Chính Hi nhìn cô, hỏi.
Lo lắng?
Câu này thốt ra từ miệng Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên cảm thấy hơi không quen.