Thế là, sau khi cúp máy, Hạ Tịch Nghiên cũng ngồi vào chỗ của mình, điện thoại đặt tùy tiện trên bàn, cô ngồi trên ghế, mở case mà Mục Chính Hi đưa cho mình ra xem...
Hạ Tịch Nghiên nhìn nhìn, đây vốn không phải là công việc nằm trong phạm vi phụ trách của cô.
Nghĩ đến đây, Hạ Tịch Nghiên nhíu mày, rất rõ ràng, Mục Chính Hi cố tình làm như vậy.
Cố tình làm khó cô.
Nhưng đến tận bây giờ, cho dù như thế nào, cô vẫn phải tiếp tục.
Về cũng đã về rồi, nhất định phải thành công, chứ bằng không Đô Đô sẽ thế nào đây
Nghĩ đến đây, Hạ Tịch Nghiên càng quyết tâm hơn.
Nhìn xuống phần hợp đồng, may mà lúc cô học ở London, có từng học đến những vấn đề này rồi, ở bên nước ngoài, toàn học theo kiểu giáo dục mở, cô không chỉ học thiết kế mà còn học năng lực giao tiếp xã giao, đương nhiên cũng bao gồm nâng cao năng lực giải quyết tình huống.
Thấy Hạ Tịch Nghiên tập trung đến thế, vào lúc này, Khả Khả quay ghế lại, xích lại gần Hạ Tịch Nghiên.
“Tịch Nghiên, hôm qua sao cô không đi làm vậy!” Khả Khả hỏi.
Là nhân viên trong tập đoàn Vân Duệ, mới ngày đầu tiên đi làm đã không đến, ngoại trừ Hạ Tịch Nghiên, chắc không còn người khác nữa.
Hại bọn họ suy đoán một hồi lâu, không ngờ hôm nay lại gặp cô ấy.
Nghe giọng nói của Khả Khả, Hạ Tịch Nghiên ngẩng đầu nhìn cô ấy, rồi cười cười: “Tôi có việc riêng phải làm nên xin nghỉ ấy mà!”
“Thảo nào, hại bọn tôi đoán tới đoán lui một hồi lâu, còn nghĩ cô bị đuổi việc rồi chứ!” Khả Khả cười nói.
Làm việc trong Vân Duệ, vắng mặt một ngày bị đuổi việc cũng là chuyện bình thường.
Nghe Khả Khả nói thế, Hạ Tịch Nghiên cũng chỉ cười cười, không nói gì thêm nữa, cô lại hy vọng Mục Chính Hi đuổi việc cô luôn cho rồi.
Hạ Tịch Nghiên không nói câu này cho Khả Khả nghe, chứ bằng không Khả Khả lại cảm thấy cô bị điên.
Hạ Tịch Nghiên tiếp tục đọc tài liệu, Khả Khả nhướn mày: “Cô đang xem gì đó?”
“Ồ, tổng giám đốc Mục sắp xếp việc cho tôi đó mà!” Hạ Tịch Nghiên nói, cũng không che giấu Khả Khả chút nào.
Nghe Hạ Tịch Nghiên nói vậy, Khả Khả tò mò châu đầu sang nhìn, lúc thấy chữ kí trên bản hợp đồng, Khả Khả nhíu mày: “Sao lại là cái này!?”
Nghe Khả Khả nói vậy, Hạ Tư Tịch nhíu mày, hình như trong lời nói của cô ấy còn có ý khác.
Chắc chắn bản hợp đồng này không đơn giản.
“Sao thế?” Hạ Tịch Nghiên nghiêng đầu sang hỏi Khả Khả.
Khả Khả nhìn cô, trông có vẻ rất bất ngờ, rồi mở miệng nói: “Có phải cô đắc tội với tổng giám đốc Mục rồi không?”
Ừm...
Lộ tới cỡ này đó à?
Hạ Tịch Nghiên rất muốn hỏi lại, nhưng không thể làm vậy, chỉ cười cười, nhìn cô ấy rồi hỏi: “Tại sao lại nói thế!?”
Vào lúc này, Khả Khả nhìn dáo dác xung quanh, rồi mới xích lại trước mặt Hạ Tịch Nghiên: “Để tôi nói cho cô nghe, bên B của bản hợp đồng này cũng là một tổng giám đốc, một tay háo sắc!”
Nghe cô ấy nói vậy, Hạ Tịch Nghiên khẽ nhíu mày.
“Hơn nữa, tính tình nóng nảy, cả công ty không có ai dám đến gần cả, đến bộ phận pr cũng bó tay, bây giờ bị đẩy qua cho tổng giám đốc Mục, anh ấy cũng đau đầu dữ lắm!” Kha Khả thì thầm bên tai Hạ Tịch Nghiên.
Chỉ có điều không ngờ rằng, bản hợp đồng này lại rơi vào trong tay Hạ Tịch Nghiên, đương nhiên Khả Khả cảm thấy ngạc nhiên vô cùng.
Chắc chắn một cô gái xinh đẹp như Hạ Tịch Nghiên, sẽ bị sàm sỡ...
Nghe Khả Khả nói thế, Hạ Tịch Nghiên cũng hiểu ngọn ngành mọi chuyện rồi.
Cũng hiểu ‘vướng tay’ mà Mục Chính Hi nói có nghĩa là gì.
Ra là vậy!
Chỉ có điều nghĩ đến chuyện Mục Chính Hi đưa case này cho cô, rõ ràng là muốn cô...
“Tịch Nghiên, hay là cô trả lại cho tổng giám đốc Mục đi, chứ bằng không, chắc chắn cậu sẽ bị thiệt đó!” Khả Khả nói.
Bây giờ cô có quyền lựa chọn sao?