Hạ Tổng cười gật gật đầu: “Được!" Đáp lời xong thì rời đi, lúc này, ở đây chỉ còn lại Tống Kỳ và thị trưởng Lý, còn có Mike.
"Cậu có lời gì, cứ nói thẳng!" Lúc này, thị trưởng Lý cũng không nhiều lời, trực tiếp mở miệng nói.
Hẹn ông lâu như vậy, bâu giờ tìm đến chỗ này rồi, không cần thiết phải giả vờ nữa.
Thị trưởng Lý đã mở miệng nói, Tống Kỳ cũng không cần lòng vòng quanh co nữa, để gậy Golf qua một bên, ngồi xuống với thị trưởng Lý: “Tôi nghĩ tôi tìm thị trưởng Lý có việc gì, thị trưởng Lý rất rõ ràng!"
Thị trưởng Lý ngồi ở đó, uống một ngụm trà: “Nếu như tôi rõ ràng, sẽ không hỏi lại cậu!"
Tống Kỳ biết, ông ta đang giả vờ.
Đã như vậy, thì anh nói lại một lần: "Trước tôi cũng đã nói với thị trưởng Lý, văn kiện sẽ nhanh chóng ban xuống, nhưng bây giờ tôi nhận được điện thoại, nói có vấn đề, có thể phải kéo dài một thời gian, thị trưởng Lý, xin hỏi đây là có ý gì?"
Sau khi nghe Tống Kỳ nói xong, thị trưởng Lý nhíu mày: “Nếu là như vậy, vậy có lẽ là văn kiện có vấn đề!"
"Là sao?" Tống Kỳ nhíu mày: “Lúc trước tôi gặp thị trưởng Lý, thị thưởng Lý nói không có vấn đề gì!" Tống Kỳ nhìn thị trưởng Lý gằn từng chữ hỏi.
Thị trưởng Lý nhíu mày, mặc dù Tống Kỳ trước mặt thoạt nhìn rất lịch sự, nhưng mà ông có thể cảm nhận được, cậu ta không phải là người đơn giản, trong ngôn ngữ cũng có một loại cường thế uy hiếp.
Không hẹn mà gặp với Mục Chính Hi
"Tôi chỉ xem qua đại khái, không nhìn kỹ, cho nên rốt cuộc thế nào, tôi cũng không rõ lắm!" Thị trưởng Lý nhàn nhạt nói.
Nghe thế, khóe miệng Tống Kỳ nhếch mộ nụ cười lạnh, liếc qua, nhìn thị trưởng Lý, nhếch môi: “Thật sao?"
"Thị trưởng Lý, cái giới này thế nào, tôi và ông đều rõ, kể cả vì sao ông kéo dài văn kiện của tôi, chậm chạp không duyệt cho tôi, tôi cũng rất rõ. Thị trưởng Lý, ông nghĩ kỹ chưa? Ông xác định thật sự phải làm như vậy sao?" Tống Kỳ nhìn ông ta hỏi.
Nghe thế, thị trưởng Lý nhíu mày: “Lời này của cậu là có ý gì?"
"Tôi có ý gì, tôi tin rằng thị trưởng Lý cũng rất rõ ràng, nghiệp quan cấu kết là tối kị!" Tống Kỳ nói.
Thị trưởng Lý biến sắc, nhìn anh ta giận tím mặt: “Tống Kỳ, cậu chẳng qua làm một người làm ăn, bây giờ lại dám dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với tôi, cậu đừng quên, chỉ cần một câu của tôi, công ty cậu có thể tùy thời bị niêm phong!"
"Vậy ông có tin một câu của tôi cũng sẽ làm vị trí của ông dao động hay không!?" Tống Kỳ nhìn ông ta ung dung mở miệng, mặc dù giọng không lớn, như độ uy hiếp mười phần
Thị trưởng Lý nhìn anh ta, ngây người một lúc, rồi mở miệng cười lạnh: “Cậu thôi dọa tôi đi!"
"Tôi cũng không hù dọa ông, thị trưởng Lý, con người của tôi cho đến bây giờ đều là anh tốt tôi tốt, mọi người đều tốt, nhưng mà ông cố ý không duyệt văn kiện cho tôi, vậy tôi cũng đành phải dùng cách của mình để giải quyết thôi!" Tống Kỳ nói.
Nghe thế, thị trưởng Lý hơi sửng sốt một chút, ông ta không biết rõ Tống Kỳ, chỉ cho rằng là một thương nhân từ nước ngoài trở về mà thôi, nhưng bây giờ xem ra, không phải như vậy.
"Cậu đang uy hiếp tôi?"
"Uy hiếp thế nào chứ? Tôi chỉ là đang thương lượng với thị trưởng Lý, kỳ thật, Mục Chính Hi có thể cho ông cái gì, tôi cũng có thể!" Tống Kỳ nhìn thị trưởng Lý gằn từng chữ, vừa đấm vừa xoa mới là biện pháp tốt nhất đối với thị trưởng Lý.