Hạ Tịch Nghiên mỉm cười: “Chuyện đã được xử lý xong rồi.”
Nghe thấy cái này, LEO nhíu mày: “Xử lý?”
“Ừm, tổng giám đốc Mục xử lý rồi, ngày mai sẽ không nhìn thấy những thứ này trên tạp chí nữa đâu.” Hạ Tịch Nghiên nói.
Nghe thấy là Mục Chính Hi, LEO vẫn bất ngờ một chút, sau đó mở miệng nói: “Xin lỗi nha, anh không ngờ đến có chuyện này.”
“Bọn em ai cũng không nghĩ đến, không có việc gì đâu.” Hạ Tịch Nghiên nói.
Chuyện này đã xử lý xong, vậy thì LEO cũng không nói nhiều nữa: “Ừm, vậy trước tiên cứ như thế này đi, anh còn có chuyện nữa, hôm nào đó chúng ta liên lạc với nhau.”
“Được rồi.”
Sau cuộc đối thoại ngắn ngủi thì cúp máy.
“Tống Kỳ à?” Lúc này, giọng nói của Mục Chính Hi lại vang lên ở sau lưng.
Nghe thấy âm thanh, Hạ Tịch Nghiên giật mình, lập tức quay đầu lại, Mục Chính Hi đang đứng ở sau lưng của cô.
“Tổng giám đốc Mục, anh không biết nghe lén người khác nói chuyện là một hành vi rất không lịch sự hả?” Hạ Tịch Nghiên lên tiếng hỏi.
Mục Chính Hi nhíu mày, lúc mà người phụ nữ này nói chuyện với người nào đó thì cũng đều rất dịu dàng, duy chỉ có đối với anh thì mãi mãi cũng là một bộ dạng sừng sỏ.
“Tôi nghe lén à?” Mục Chính Hi nhìn cô rồi hỏi lại.
“Tự cô đứng ở đây nói chuyện, tôi không muốn nghe được thì cũng khó.” Mục Chính Hi nói.
Hạ Tịch Nghiên: “...”
“Không đúng à?” Mục Chính Hi nhìn cô rồi hỏi lại.
Nhìn Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên bất đắc dĩ, chỉ có thể nhịn.
Nhếch miệng trả lời: “Đúng vậy.”
Nhìn nụ cười dối trá của cô, Mục Chính Hi liền có một loại xúc động muốn xé nát mặt nạ của cô.
“Về công ty.” Vứt xuống ba chữ, Mục Chính Hi trực tiếp đi luôn.
Hạ Tịch Nghiên giật mình, chuyện cũng đã được xử lý xong rồi, cô cũng đuổi theo bước chân của anh.
Bọn họ vừa đi không bao lâu, Huống Thiên Hựu ở trong phòng làm việc lại gọi điện thoại.
“Sao vậy?” Người nghe đương nhiên là Tiêu Ân.
“Xem ra là, ừm, thật ngại quá, có vẻ như Chính Hi đã rung động rồi...”
“Sao vậy? Bây giờ cậu nhận thua à?” Tiêu Ân ung dung lên tiếng nói ở bên kia điện thoại.
“No no no, tôi cũng không nói là mình nhận thua, có lẽ là cậu ấy chỉ nhất thời nổi tâm tư muốn chơi đùa mà thôi.” Huống Thiên Hựu nói, trong thế giới của anh không có hai từ nhận thua.
“Cậu có biết mối quan hệ của cô ấy với Chính Hi là như thế nào không?”
“Loại mập mờ ấy, cấp trên và cấp dưới.” Huống Thiên Hựu nói.
“Thiên Hựu, xem ra là cậu không thể đảm nhiệm được vị trí hiện tại rồi.”
“Có ý gì chứ?”
“Tôi hỏi cậu chứ người phụ nữ kia tên là cái gì?”
“Hạ Tịch Nghiên.”
“Cậu không cảm thấy là nghe rất quen tai hả?” Tiêu Ân hỏi lại.
Nghe Tiêu Ân nói như vậy, Huống Thiên Hựu nhíu mày, Hạ Tịch Nghiên, Hạ Tịch Nghiên...
Hình như là càng nghĩ càng thấy quen, giống như là đã từng nghe đâu đó rồi.
“Không chỉ là cái tên quen thuộc, mặt mũi cũng có chút quen thuộc nữa.” Huống Thiên Hựu nói
Nghe thấy cái này, Tiêu Ân cười cười ở đầu dây bên kia điện thoại.
“Có phải là cậu biết gì đó không?” Huống Thiên Hựu lập tức hỏi.
“Ba năm trước Chính Hi đã kết hôn, người phụ nữ đó tên là cái gì?”
“Hình như tên là Hạ...” Lời đến khóe miệng, Huống Thiên Hựu liền ngây ngẩn cả người.
“Ý của cậu là người phụ nữ kia chính là Hạ Tịch Nghiên à?”
“Cho nên nói, bây giờ cậu đã không trụ lại được công việc của cậu nữa rồi.” Tiêu Ân ung dung nói ở bên kia.
Nghe thấy cái này, Huống Thiên Hựu liền ngớ người.
“Sao cậu biết được?”
“Đương nhiên là có tin tức đáng tin rồi!”
“Chính Hi có biết không?” Huống Thiên Hựu hỏi.
“Theo như tôi thấy thì có vẻ là mới biết.”
Huống Thiên Hựu: “...”
“Cậu biết từ hồi nào vậy?”
Tiêu Ân: “...”
“Trước khi cá cược thì đã biết rồi?” Huống Thiên Hựu hỏi lại.