“Tự cậu đã nói đó, chỉ cần là chuyện xấu của cậu thì cứ dùng sức mà tung ra ngoài, tôi đã cho cậu thêm mặt mũi rồi đó, biết bao nhiêu ngôi sao đòi lên trang bìa, tôi cũng đều không cho, đặc biệt để lại cho cậu đó.” Huống Thiên Hựu nói.
Nghe thấy cái này, Mục Chính Hi ngẩn người: “Tôi nói hồi nào chứ?”
“Ba năm trước đây đó.”
Mục Chính Hi: “...”
“Người anh em của cậu thật đủ nghĩa khí đúng không, chỉ cần là lời mà cậu đã nói thì tôi đều nhớ hết.” Huống Thiên Hựu ở bên kia vừa hút thuốc vừa cố nén cười mà nói.
Ba năm trước đây.
Nói đến chuyện này, Mục Chính Hi cũng đã nhớ lại lúc trước là vì vừa kết hôn với Hạ Tịch Nghiên, bởi vì muốn ly hôn cho nên anh không ngừng ra vào với mấy người phụ nữ khác, nhưng mà cô lại không hề có chút phản ứng nào. Lúc đó anh đã nói với Huống Thiên Hựu, chỉ cần là chuyện xấu của anh thì cứ tích cực đẩy lên...
Cho đến khi bọn họ ly hôn thì thôi!
Bây giờ nghe thấy câu nói này của Huống Thiên Hựu, Mục Chính Hi liền ngây ngẩn cả người.
“Quả thật là anh em tốt mà, chuyện ba năm trước mà cũng còn nhớ.” Mục Chính Hi nói gằn từng chữ.
Huống Thiên Hựu cười cười: “Không cần phải cảm kích tôi đâu, từ trước đến nay tôi chính là người vì anh em mà không tiếc mạng sống.”
Mục Chính Hi: “...”
Sao Mục Chính Hi lại nghe ra giọng điệu cố ý vậy chứ?
“Nhưng mà bây giờ tôi không muốn tin tức trang đầu này.” Mục Chính Hi nói một cách rõ ràng.
“Không muốn hả, tại sao vậy?” Huống Thiên Hựu hỏi lại: “Cái này không phải là phong cách của cậu nha, việc lộ ra ánh sáng như thế này còn có lợi để nâng cao sự nổi tiếng của Vân Duê, một mũi tên trúng hai con nhạn, tại sao lại không muốn chứ?”
“Độ nổi tiếng của Vân Duê cho đến bây giờ đều là do tôi đã dựa vào thực lực mà đưa lên, không cần phải dùng các dư luận quần chúng này.” Mục Chính Hi nói.
Nói đến chỗ này, may mắn là Hạ Tịch Nghiên không có ở đây, nếu không thì sẽ nhịn không được mà cười nhạo anh.
Là ai lúc nãy vừa mới nói là nâng cao độ nổi tiếng của Vân Duệ vậy?
Thay đổi thật là nhanh!
“Nhưng mà đã đăng lên rồi, cậu nói xem phải làm sao đây.” Huống Thiên Hựu hỏi.
“Đó là chuyện của cậu, tôi tin là cậu chắc chắn có cách đè ép xuống.” Mục Chính Hi nói, thế lực của Huống Thiên Hựu tuyệt đối đã không còn như trước, anh cũng không lo lắng chút nào.
“Cho dù cậu không lo lắng độ nổi tiếng của Vân Duê, tôi vẫn còn phải quan tâm lượng tiêu thụ của tôi nữa chứ. Nếu không thì cứ như vậy đi, hi sinh mặt mũi của tổng giám đốc Mục cậu để bán lượng tiêu thụ cho công ty của bọn tôi.” Huống Thiên Hựu cười nói.
Nghe thấy cái này, mặt của Mục Chính Hi nhịn không được mà giật giật.
“Sao cậu lại không đi tìm Tiêu Ân với Mạc Thiếu Thần đi? Tin tức của hai người bọn họ có giá trị không thua kém gì tôi đâu.” Mục Chính Hi cắn răng nói từng chữ.
“Hai người bọn họ an phận quá đáng, không đào bới được cái gì cả, chỉ có tin tức của cậu mới là tin tức có giá trị lớn nhất ở thành phố A.” Huống Thiên Hựu ung dung nói.
“Cậu xác định à, bọn họ an phận?” Nghe thấy cái này, Mục Chính Hi nhịn không được mà cười lạnh.
“Ít nhất thì người ta không để cho tôi bắt được điểm yếu.”
Mục Chính Hi: “... Có muốn tôi ném cho cậu một chút hay không?”
Huống Thiên Hựu: “...”
“Với lại cậu vội vàng đè xuống tin tức này như vậy là vì cái gì?” Huống Thiên Hựu bỗng nhiên hỏi sang chuyện khác.
“Có vì cái gì đâu.”
“Chính Hi, không phải là cậu có ý gì đó với nhân vật nữ trong scandal này đó chứ?” Huống Thiên Hựu bỗng nhiên cười hỏi.
“Tôi không biết là cậu đang nói cái gì.”
“Phải vậy không?”
“Cậu nhiều chuyện qua đó!”
“Thân là tổng giám đốc của công ty giải trí, tôi mà không nhiều chuyện thì có thể làm đến hiện tại được à?”
Mục Chính Hi: “... Nói tóm lại là bất kể như thế nào đi nữa, cậu cũng phải đè tin tức này xuống cho tôi!”
“Muốn để tôi ép xuống thì cũng có thể, có một điều kiện.” Huống Thiên Hựu nói.
Mục Chính Hi nhíu mày, anh biết cậu ta nói nhảm nhiều như vậy thì chắc chắn là có mục đích mà.