Người phụ nữ này, đang khiêu khích anh ư?
Có ý đồ gì khác?
Ha.
Khóe môi của Mục Chính Hi nhếch lên, nở nụ cười lạnh, anh ta nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Có ý đồ gì khác? Cô Hạ, nói thế nghĩa là gì? Cô cảm thấy tôi có ý đồ gì khác với cô à?”
“Làm sao tôi biết được!” Hạ Tịch Nghiên đáp.
Những người kiêu ngạo như Mục Chính Hi không thể chịu nổi kế khích tướng như thế này.
“Cô Hạ, tôi đánh giá cao năng lực làm việc và thái độ của cô, còn cô nói ý đồ gì khác...e là cô nghĩ nhiều rồi!”
“Nếu là thế thì tốt!” Hạ Tịch Nghiên mỉm cười: “Tổng giám đốc Mục cứ việc yên tâm, trong vòng hai ngày, tôi sẽ chuyển phí bồi thường hợp đồng vào tài khoản của công ty!”
“Ồ, nếu như không còn gì nữa thì thôi đi trước đây!” Sau khi nói dứt lời, Hạ Tịch Nghiên cũng không nói gì với Mục Chính Hi nữa, cô quay người, thẳng lưng bỏ đi.
Mục Chính Hi híp mắt lại, nhìn theo bóng lưng của cô.
Ha...
Không ngờ lại nói anh có ý đồ khác!
Có thì làm sao!?
Anh không tin rằng cô sẽ không thỏa hiệp!
Sau khi đi ra khỏi phòng làm việc của Mục Chính Hi, đột nhiên Hạ Tịch Nghiên thở phào một hơi.
Khi nãy nói chuyện với Mục Chính Hi mà cứ như đi đánh trận vậy, bây giờ cô còn cảm thấy yếu ớt nữa đây.
Mục Chính Hi không phải là người
Sáu tỷ...
Nghĩ đến con số ấy, đầu cô lại đau buốt.
Hai ngày, cô biết đi đâu mượn sáu tỷ đây!
Rõ ràng Mục Chính Hi cố ý làm vậy!
Mặc dù nghĩ thì nghĩ thế, nhưng cô vẫn kiên quyết rời khỏi tập đoàn Vân Duệ, nếu như thật sự phải làm việc gần anh ta, cô sẽ điên mất.
Cô nghĩ như thế, rồi rời khỏi tập đoàn Vân Duệ.
Ngày tiếp theo.
Mới sáng sớm, Hạ Tịch Nghiên đã bị đánh thức bởi một cú điện thoại.
Cô duỗi tay ra từ bên dưới lớp chăn, sờ điện thoại, bấm nghe: “Alo...”
Sau khi nghe giọng nói ở đầu dây bên kia, Hạ Tịch Nghiên ngồi bật dậy: “Cái gì? Cảnh sát ư? Được rồi, tôi sẽ qua ngay!”
Thế là, Hạ Tịch Nghiên bèn vội vàng xuống giường, thay đồ, cuống quýt chạy ra ngoài.
Hơn một tiếng đồng hồ sau, bọn họ mới từ đồn cảnh sát đi ra ngoài.
“Má, đúng là xui xẻo, chỉ là bám đuôi bình thường thôi, thế mà lại đi tố tớ rắp tâm hại người!” Vừa mới bước ra khỏi đồn cảnh sát, Đô Đô đã nói với giọng bất mãn.
“Sao lại thế này?” Hạ Tịch Nghiên hỏi.
“Ai mà biết đâu! Tức chết mất, rõ ràng là cố ý báo thù mà!” Đô Đô tức giận gào lên, sau khi nói xong chuyện này, cô ấy nghiêng đầu nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Tịch Nghiên, tớ vô cùng ủng hộ quyết định của cậu, càng cách xa loại người như Mục Chính Hi ra thì càng tốt!”
Sao chuyện này lại có dính líu đến Mục Chính Hi?
“Chuyện này liên quan gì đến anh ta!?” Hạ Tịch Nghiên hỏi.
“Chủ chiếc xe tớ theo đuôi là anh ta đó.” Đô Đô nói với vẻ nghiêm túc.
Hạ Tịch Nghiên: “...Là Mục Chính Hi à?”
“Phải đó, tớ cảm thấy anh muốn cố ý báo thù!” Đô Đô nói với vẻ giận dữ.
Nghĩ đến chuyện này, Hạ Tịch Nghiên nhíu mày.
“Đi thôi, về rồi nói tiếp, à phải rồi, đừng nói chuyện này cho nhà tớ nghe, tớ không muốn họ lo lắng!” Đô Đô nói.
“Tớ biết rồi!” Hạ Tịch Nghiên ừm một tiếng, nhưng trông cô có vẻ lơ đễnh, như thể đang suy tư điều gì đó.
Quả nhiên, Mục Chính Hi nhất quyết không bỏ qua vụ án này.
Dường như, có cảm giác như anh ta muốn tố cáo Đô Đô cho đến cùng.
Cuối cùng, Hạ Tịch Nghiên vẫn không nhịn được, cô gọi vào số điện thoại trong phòng làm việc của Mục Chính Hi