Cô Vợ Xấu Xí

Chương 160: 4 NGƯỜI CÙNG ĂN CƠM 3




“Vậy sau khi tan làm, anh đến đón em!” LEO nói.

“Có tiện không? Nếu không tiện, thì em tự qua thẳng bên đó!” Hạ Tịch Nghiên nói, với ai, cô nói năng cũng có chút xa cách.

“Tiện!”

“Vậy được rồi, em đợi anh!” Hạ Tịch Nghiên nói.

Thế là cô cúp máy rồi ngồi đó, cô liếc xem đồng hồ, còn nửa tiếng nữa, Hạ Tịch Nghiên tiếp tục làm việc, rất nhanh đã đến giờ tan ca, lúc này, điện thoại của cô lại reo lên, thấy số điện thoại, Hạ Tịch Nghiên liền bắt máy: “Alo...”

“Anh đã đến rồi!”

“Em xuống ngay đây!” Dứt lời, Hạ Tịch Nghiên cầm theo điện thoại rồi đi ra ngoài, cô vừa đi chưa lâu thì Mục Chính Hi từ phòng làm việc bước ra, đi đến phòng thiết kế, thấy chỗ ngồi của Hạ Tịch Nghiên trống không, anh cau chặt mày hỏi: “Hạ Tịch Nghiên đâu?”

Tất nhiên là Khả Khả sẽ trả lời: “Hmm...hình như có hẹn, đã đi rồi ạ!”

Khả Khả nói có hẹn? Nghe thế, Mục Chính Hi lại cau mày, trực giác đầu tiên trong lòng chính là cái tên LEO đó! Nghĩ vậy, anh quay người đi về phòng làm việc, đi đến trước cửa kính lớn sát đất, vị trí của anh vừa hay có thể nhìn thấy cửa lớn của công ty, lúc này, có một chiếc xe dừng ở đó, có thể lái chiếc xe đắt tiền như vậy không được mấy người.

Đúng vào lúc này, bóng dáng Hạ Tịch Nghiên từ trong bước ra, người trên xe cũng bước xuống, lúc anh thấy đó chính là LEO thì anh lại đen mặt!

Không nói thêm gì nữa, anh rút điện thoại ra gọi vào số của Hạ Tịch Nghiên, cũng may, lần này đã đổi nhạc chờ rồi.

Hạ Tịch Nghiên đứng ở dưới lầu, thấy điện thoại reo lên, cô cau mày rồi vẫn bắt máy: “Alo...”

“Hạ Tịch Nghiên, cô đi đâu?” Mục Chính Hi hỏi thẳng, ánh mắt vẫn nhìn về dưới lầu.

“Bây giờ tan làm rồi, tôi đi đâu cũng không cần phải báo với anh đâu nhỉ!” Hạ Tịch Nghiên chậm rãi nói.

“Đúng là không cần báo, nhưng cô không biết phải tăng ca sao?” Mục Chính Hi thong thả đáp lại, giọng nói có chút tức giận.

“Ồ, việc của tôi toàn bộ đã làm xong hết rồi, không cần tăng ca.”

Mục Chính Hi: “...”

“Tổng giám đốc Mục, nếu như không có chuyện gì nữa, tôi cúp máy đây!” Hạ Tịch Nghiên nói, Mục Chính Hi im lặng, cô hơi ngẩn ra, thấy trong điện thoại chẳng nghe thấy tiếng gì mới cúp máy. Khuôn mặt của Mục Chính Hi dùng từ “đen” để hình dung đã không còn đủ nữa rồi...

Còn dưới lầu, LEO rất kiên nhẫn đứng đó, đợi Hạ Tịch Nghiên nghe điện thoại.

“Sao vậy? Còn việc gì sao?” LEO nhìn cô hỏi.

“Không có!” Hạ Tịch Nghiên mỉm cười.

Thật ra không cần nghĩ, LEO cũng biết cuộc điện thoại lúc nãy là ai gọi, có thể thấy, cái tên tổng giám đốc Mục kia rất để tâm đến Hạ Tịch Nghiên.

“Lên xe đi!” LEO nói.

Hạ Tịch Nghiên gật đầu, lúc này, LEO vô cùng ga lăng mở cửa xe cho cô, Hạ Tịch Nghiên mỉm cười rồi ngồi vào xe. LEO đi vòng qua rồi lên xe và rời đi.

Mục Chính Hi đứng ở trên lầu cao, nhìn thấy cảnh này, anh không khỏi tức giận. Hạ Tịch Nghiên, đến sau cùng, kiểu gì cô cũng bị ăn sạch không còn miếng xương mà cô cũng không biết!

Trong xe, Hạ Tịch Nghiên ngồi ở ghế phụ, LEO liền lấy một bó hoa từ phía sau: “Tặng em đấy!”

Thấy đó là một bó hoa hồng champagne, Hạ Tịch Nghiên hơi ngây người ra: “Sao lại mua hoa tươi nữa vậy?”

“Lần đầu tiên hẹn em đi ăn cơm, sao có thể không mua một bó hoa tươi tỏ sự tôn trọng được!” LEO mỉm cười nói.