Cô Vợ Xấu Xí

Chương 143: TRỪNG PHẠT GIÁO HUẤN 3




Sonny bước ra ngoài, Hạ Tịch Nghiên đi đến phòng thử đồ thay quần áo. Chỉ vài phút sau, cô liền bước ra ngoài. Lần này là một chiếc váy dài, màu sắc vô cùng phù hợp với Hạ Tịch Nghiên.

Bộ lễ phục trễ vai, làm lộ ra xương quai xanh tinh tế của cô, đẹp đến mê người. Sonny liếc nhìn cô, lộ ra ánh mắt vô cùng hài lòng: “Không tệ!”

Hạ Tịch Nghiên cười cười.

“Đi theo tôi.”

Cô liền đi theo anh ta đến trước bàn trang điểm và ngồi xuống đó. Sonny nhìn kiểu dáng gương mặt cô, trong đầu lục tìm cách trang điểm và kiểu tóc phù hợp với gương mặt cô. Sau khi đã nghĩ ra, anh ta liền giúp cô trang điểm.

“Ánh mắt anh ấy nhìn cô, không giống lắm!” Sonny vừa trang điểm vừa mở miệng nói. Hạ Tịch Nghiên ngây người ra một chút rồi lập tức cười: “Ừm, anh ta nhìn tôi không vừa mắt cho lắm!”

Nghe đến đây, Sonny không nhịn được mà cười, không ngờ người phụ nữ này nói chuyện thật thú vị.

“Những lúc nhìn không thuận mắt cũng là một cách phóng thích cảm xúc” Sonny nói.

Cô vừa nghe xong liền lập tức mở miệng: “Chẳng bằng buông tha tôi thì hơn!” Nói đến đây, Sonny cười ha hả. Chính vào lúc đó, Mục Chính Hi từ bên trong bước ra. Lúc này anh mặc một bộ suit, nhìn vô cùng đẹp trai.

Hạ Tịch Nghiên nhìn anh qua gương, chiếc áo sơ mi màu trắng, vest màu đen, không đeo cà vạt, làm lộ ra làn da màu đồng.

Quần áo giống như đã được may đo sẵn, cho dù mặc thứ gì lên người anh cũng vô cùng vừa vặn. Hạ Tịch Nghiên liền nghĩ khi ông trời tạo ra con người, nhất định là đã thiên vị!

Lúc này Mục Chính Hi nhìn thấy Hạ Tịch Nghiên đang trang điểm: “Hai người đang nói gì vậy?”

“Không có, tùy tiện nói chuyện phiếm thôi!” Sonny nhún vai nói. Sonny đã nói như vậy, Hạ Tịch Nghiên còn có thể nói gì được nữa, im lặng trang điểm không nói một lời nào.

Mục Chính Hi đánh giá hai người họ vài cái, sau đó đi đến ghế sô pha ở một bên, đôi chân dài đan chéo nhau, vừa chờ Hạ Tịch Nghiên trang điểm, vừa tùy ý lật vài tờ tạp chí để đọc. Đúng vào lúc này, điện thoại Hạ Tịch Nghiên reo lên.

Điện thoại đặt ở trên bàn, nghe thấy tiếng chuông reo, hạ Tịch Nghiên liền cầm lấy điện thoại đặt bên tai: “Alo, anh cả…”

“Ừm, em ở bên ngoài có chút việc”.

Nghe đến hai chữ anh cả, Mục Chính Hi liền biết đó là ai, ngẩng đầu nhìn Hạ Tịch Nghiên một cái. “Ừm, để hôm khác đi!” Cô chỉ nói đơn giản vài câu rồi lập tức cúp điện thoại.

Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên, đột nhiên liền cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, vì thế liền lấy điện thoại của mình ra, lật tìm số điện thoại rồi gọi đi.

Vài giây sau, điện thoại của Hạ Tịch Nghiên trên bàn một lần nữa lại reo lên. Nhưng Mục Chính Hi cầm lấy điện thoại, bên này truyền đến rằng “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện tắt máy”.

Hạ Tịch Nghiên nhíu mày, vừa đặt điện thoại xuống lại cầm lấy xem, khi nhìn thấy là số điện thoại của Mục Chính Hi, cô liền ngay người, quay đầu nhìn anh. Sắc mặt Mục Chính Hi không biết nên dùng từ gì để hình dung nữa.

Sonny đứng ở một bên trang điểm cho Hạ Tịch Nghiên, lúc điện thoại cô vang lên một lần nữa, anh liền quét mắt qua số điện thoại. Mục Chính Hi…Thông thường cấp dưới khi lưu tên cấp trên không phải sẽ lưu là tổng giám đốc Mục gì gì đó sao?

Hạ Tịch Nghiên trực tiếp lưu tên, giữa hai người còn nói không có gì sao? Lúc này Mục Chính Hi liền lập tức đi đến chỗ Hạ Tịch Nghiên, Hạ Tịch Nghiên lập tức chột dạ cúi mặt.