Cô Vợ Tuyệt Sắc Của Tổng Tài Cuồng Bạo

Chương 1: Tôi thực chán ghét cô!




Ngữ Đan Trân sợ hãi nhìn người đàn ông đang đi về phía mình, cô cảm nhận được một luồng nguy hiểm đang dần dần đón nhận chính mình..

- Bạc Kiệt Hạo..

Hồi lâu sau, cô mới mở miệng nhỏ giọng nói, Bạc Kiệt Hạo dường như đã uống rượu, cả người lôi thôi, chỉ toàn nồng nặc mùi rượu, bao gồm cả hơi thở nguy hiểm đằng đằng sát khí.

- Câm miệng, tên của tôi là để cho con đàn bà đê tiện như cô gọi sao?! Tên của tôi.. cô vĩnh viễn không xứng để gọi nó!

Đáp lại tiếng gọi nhẹ nhàng của Ngữ Đan Trân là giọng nói tuyệt tình lãnh khốc của Bạc Kiệt Hạo.

Đối với anh, người phụ nữ ác độc xảo trá này không xứng để gọi tên anh, nghe tên của chính mình phát ra từ miệng của người đàn bà này, Bạc Kiệt Hạo chỉ cảm thấy kinh tởm không thôi!

Ngữ Đan Trân nhìn anh, khoé môi muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nước mắt đã sắp tuôn trào khỏi hàng mi kép, cô cố gắng, nuốt ngược nước mắt vào trong lòng, cô muốn lắm, muốn nước mắt đừng rơi ra, muốn mình bị điếc ngay khắc này để không nghe được những lời tuyệt tình mà Bạc Kiệt Hạo phát ra, Bạc Kiệt Hạo.. anh luôn vô tình, lạnh lùng như vậy..

Nhưng đó chỉ là đối với cô, chỉ khi đối với cô, anh mới bày tỏ thái độ chán ghét như vậy..

Cuối cùng, nước mắt vẫn không nghe lời chủ của nó, lạnh lẽo tuôn khỏi hàng mi từng giọt bi ai, từng giọt thương tâm..

- Cô khóc đấy à? Thực khiến tôi buồn nôn, Ngữ Đan Trân, cô chính là con đàn bà đê tiện, tôi thực chán ghét cô! Cô nghĩ những giọt nước mắt rẻ tiền của cô có thể làm tôi động tâm hay sao? Có thể làm tôi xúc động hay sao? Có thể làm tôi yêu cô hay sao? Cô đừng mơ tưởng nữa, cô vốn dĩ không khác gì một vũ nữ rẻ tiền ở quán rượu, cô vĩnh viễn không xứng! Những giọt nước mắt bần tiện của cô nên nuốt ngược vào trong đi, đừng để tôi phải tức giận, những giọt nước mắt này làm tôi chỉ muốn chà đạp cô ngay tức khắc!

Bạc Kiệt Hạo môi mỏng tuôn ra vài chữ lạnh băng, những giọt nước mắt trên mặt Ngữ Đan Trân hiện tại làm anh vô vàn chán ghét.

Người phụ nữ này tâm địa vốn độc ác rắn rết, bây giờ lại dùng chiêu thức này để làm anh phải thương hại hay sao?

Ngữ Đan Trân cố gắng nuốt ngược nước mắt vào trong nhưng cô có cố thế nào thì nước mắt vẫn như cũ tuôn ra từng đợt, hình như, cô càng cố gắng thì nó lại càng tuôn ra nhiều hơn thì phải a?

Đúng thật là trêu người mà, cô sợ, nước mắt nếu không ngừng tuôn thì Bạc Kiệt Hạo có lẽ sẽ nổi điên lên mất, có lẽ sẽ dùng những loại cực hình khuôn khổ để mà hành hạ dày vò cô mất..

Bạc Kiệt Hạo nhìn nước mắt không ngừng tuôn ra khỏi hàng mi của Ngữ Đan Trân, trong lòng liền tức giận điên cuồng.

Đi về phía Ngữ Đan Trân, một cước đẩy ngã cô xuống giường, lực đạo anh dùng rất mạnh, như là muốn xé nát thân thể của Ngữ Đan Trân ra làm hai mảnh, sau đó không thương hoa tiếc ngọc mà xé bỏ chiếc váy ngủ mỏng manh trên người cô.

Ánh mắt sắc lẹm hừng hừng khí thế bức người nhìn chằm chằm vào cơ thể ngọc ngà của người con gái, khoé môi lạnh lùng khẽ câu lên một nụ cười khinh bỉ.

- Ngữ Đan Trân, cô đúng là con đàn bà dâm đãng a!

Cười một tiếng, cởi bỏ thắt lưng, mở khoá quần, trực tiếp đâm mạnh cự vật thô to vào hoa huyệt nhỏ bé chặt chẽ, cũng không hề cởi bỏ quần mà chỉ mở khoá quần.

Một cú Bạc Kiệt Hạo đâm vào cùng theo đó là tiếng thét thêm thảm của Ngữ Đan Trân.

- A!