Cô Vợ Tuổi Mười Tám

Chương 50




Hôm nay Vĩ Phong đến công ty từ rất sớm và Lục thị hôm nay bận rộn hơn mọi khi rất nhiều.

Tin tức Lục thị hủy hợp đồng với nữ diễn viên Hoa Hoa đã được giới truyền thông đưa tin và chỉ trong một buổi sáng đã gây ra một luồng ý kiến phản đối mạnh mẽ từ dư luận. Các fan của nữ diễn viên đồng loạt kêu gọi tẩy chay Lục thị vì thái độ làm việc thiếu trách nhiệm này.

Phòng họp hôm nay náo nhiệt hơn hẳn. Hàng chục cổ đông bắt đầu lên tiếng chỉ trích anh.

"Lục tổng, ngay từ đầu cách làm việc vô căn cứ này của anh đã có vấn đề!"

"Trước thềm ra mắt sản phẩm mà lại vướng phải rắc rối như vầy, anh muốn khách hàng họ tẩy chay sản phẩm của chúng ta hay sao?"

Vĩ Phong hiện tại không muốn giải thích, đúng là chính anh đã lựa chọn phương án này và công ty đang phải chịu một tổn thất về mặt hình ảnh rất nặng nề. Nhưng anh hoàn toàn chắc chắn về quyết định của mình!

Tan họp.

"Vĩ Phong, chuyện này thật không thể đùa được đâu!"

Văn Nguyên nói với giọng khó nghe, anh đưa chiếc máy tính bản chứa đầy những bài báo nói về chuyện Lục thị ngang ngược hủy bỏ hợp đồng mà không đưa ra bất kì lý do nào.

Anh nhận lấy, sắc mặt không thay đổi.

"Chuyện lần trước tôi nhờ, cậu đã làm tới đâu rồi?"

"Anh ta đã đồng ý gặp mặt để thương lượng."
Loading...


"Vậy thì tốt, ngay trong ngày mai hãy bảo anh ta đến đây."

[...]

"Thiên Di? Vợ chồng lại cái nhau nữa sao?" Lâm phu nhân nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên khi thấy cô lại về Lâm gia.

Thiên Đi mỉm cười để giảm bớt sự căng thẳng của cha mẹ.

"Cứ phải cãi nhau con mới được về đây sao?"

"Không phải cãi nhau là tốt rồi." Bà Lâm thở phào nhẹ nhõm.

"Cha đâu rồi mẹ?" Cô nhìn xung quanh không thấy ông ấy đâu bèn hỏi.

"Ông ấy đến Lục thị từ sớm. Nghe bảo là có cuộc họp đột xuất." Bà trả lời.

Lâm lão gia là một trong những cổ đông lớn của công ty và tất nhiên ông luôn đứng về phía của con rể mình.

"Mà hôm nay con về đây có chuyện gì sao?"

"Con có một số chuyện muốn hỏi."

"Chuyện gì mà phải về tận đây vậy?" Lâm phu nhân thắc mắc.

Thiên Di không vội, cô chậm rãi hỏi mẹ mình.

Lâm phu nhân ngạc nhiên khi nghe cô trình bày, ánh mắt bà trở nên căng thẳng.

"Tại sao con lại muốn biết chuyện này?"

"Chỉ là cảm giác của người đó khiến con cảm thấy rất quen thuộc." Thiên Di thành thật trả lời.

Người cô đang nhắc đến ở đây chính là Khải Hoàng.

"Chẳng có gì quen thuộc cả. Con và anh ta vốn dĩ không quen không biết." Lâm phu nhân lập tức phủ định lời nói vừa rồi của con mình.

"Nhưng trong buổi tiệc, rõ ràng anh ta là người đến chào hỏi con trước rồi còn..."

"Mẹ đã nói là con không hề có bất cứ quan hệ nào với người đàn ông tên Khải Hoàng đó!" Bà cao giọng.

Một Lâm phu nhân tính khí vốn ôn hoà tại sao hôm nay lại trở nên nóng tính như vậy?

Thiên Di cũng chẳng biết nói gì hơn, rõ ràng thái độ của mẹ cô rất lạ.

[...]


"Chết tiệt! Cái công ty đó nghĩ tôi là ai mà muốn hủy hợp đồng là hủy vậy hả!"

Gương mặt xinh đẹp bị chọc giận đến mức trở nên méo mó. Đống đồ trang điểm trên bàn bị hất văng tứ tung.

"Hoa Hoa cô hãy bình tĩnh." Cô trợ lý nhỏ bị dáng vẻ đó doạ đến mức run người.

"Bình tĩnh? Cô nghĩ tôi có thể bình tĩnh được sao? Cả công ty quản lý đến công ty kí hợp đồng, rõ ràng là muốn triệt đường sống của tôi!"

Vị quản lý của Hoa Hoa sắc mặt khó coi bước vào. Anh ta có vẻ đã quá quen với cảnh tượng cô diễn viên này ức hiếp nhân viên và đập phá đồ đạc.

"Cô có thôi ngay không hả!" Anh ta đập mạnh lên bàn một cái.

"Cái gì? Bây giờ đến anh cũng phản tôi luôn sao?"

"Chuyện xấu xa bẩn thỉu của cô cả công ty không ai không biết cả! Đừng cố tỏ ra mình thanh cao!" Anh ta quát lại.

[...]

Trước cổng Tinh Anh, cô gái với mái tóc dài và dáng đi thướt tha mỉm cười nhẹ nhàng cầm tập hồ sơ xin việc bước vào sảnh chính.

"Ô nhà thiết kế của chúng ta đến rồi đó à!" Bên bộ phận thời trang của Tinh Anh, Phó tổng đích thân ra nghênh đón.

Với tấm bằng tốt nghiệp đến từ một trường đại học danh giá cộng với tài năng trong lĩnh vực này, việc tìm một công ty tốt đối với Thanh Kì không hề khó.

"Để Phó tổng đích thân ra nghênh đón, thật là vinh dự cho tôi quá!" Thanh Kì có một nụ cười vô cùng hút hồn và cô luôn biết tận dụng nó đúng lúc.

"Đừng nói vậy, một nhân tài như cô Thanh Kì đây nhất định Tinh Anh chúng tôi phải đãi ngộ thật tốt." Phó tổng cũng mỉm cười giơ tay ra bày tỏ thái độ tôn trọng.

"Đầu quân cho Tinh Anh là một lựa chọn đúng đắn của tôi, sau này mong hợp tác vui vẻ." Thanh Kì bắt tay.

[...]

Bao năm trôi qua, tấm ảnh trên bàn làm việc của anh vẫn không hề thay đổi.

Một chàng trai và cô gái khoác vai nhau cười thật vui vẻ. Nụ cười của cả hai đều hạnh phúc một cách khó tả.

Từ khi để lỡ mất cô, đã bao giờ Khải Hoàng không được vui vẻ như thế nhỉ?

Một năm sáu tháng, quãng thời gian không ngắn cũng không dài nhưng hình ảnh của cô gái nghịch ngợm hồn nhiên đã khắc sâu trong tâm trí anh từ bao giờ. Tại sao anh không thể nào quên được cô?

Cầm tấm ảnh đã được đóng khung gọn gàng, sờ lên từng được nét trên khuôn mặt cô. Anh nhớ nó lắm, nhớ cái cảm giác được vô tư cùng cô. Thiên Di cho anh cảm giác mà không một ai có thể mang lại cho Khải Hoàng, để mất cô có lẽ là sai lầm lớn nhất của cuộc đời anh.

Thiên Di à, anh không thể từ bỏ em. Vì vậy anh sẽ dành lại em!