Nhìn chàng trai hai mắt vẫn nhắm nghiền được cô kéo lên bờ Võ An Tú không khỏi thở dài mệt mỏi, tự nhiên rước phiền toái vào người.
Nhà cô đã nghèo lắm rồi vậy mà lại cứu thêm một kẻ chẳng biết sống chết ra sao, nếu như sống thì phải tốn một mớ tiền, nếu đã chết thì cũng tốn một mớ.
Đằng nào cũng sẽ tốn cả đống tiền vào cái người không biết từ đâu đến này, đúng là lo chuyện bao đồng mà.
Tuy nghĩ vậy nhưng cô cũng không thể bỏ mặc người ta cứ trôi lênh đênh trên sông được, nếu để cô nhìn thấy thì cứ cứu giúp vậy số phận của cô đã rất đáng thương rồi nếu những người giống như thế này không biết phải trôi nổi về đâu thì càng đáng thương hơn.
Võ An Tú sau khi vắt khô quần áo rồi dùng nội lực thông khô bản thân cùng quần áo rồi mới bắt đầu kiểm tra cơ thể cho người vẫn ôm chặt khúc cây dưới đất.
Không biết anh ta đã ngâm mình trong sông bao lâu rồi mới trôi dạt đến đây nhưng cả người anh ta lạnh ngắt, tay chân cơ cứng, khuôn mặt cô một vết thương khá nhỏ nhưng rất sâu.
Cô kéo tay anh ta ra khỏi khúc gỗ sau đó để anh ta nằm trên đất rồi kiểm tra tình hình cơ thể của anh ta.
Vết thương trên ngực khá lớn nhưng không sâu đã ngừng chảy máu tuy nhiên bởi vì ngâm trong nước khá lâu nên nó hoàn toàn bị nhiễm lạnh rất có thể chỉ trong vài tiếng nữa chàng trai này sẽ phát sốt đến chết nếu không chữa trị kịp thời.
Xung quanh người anh ta đều có vết thương, nặng nhất là ngay ngực, tuy may mắn vẫn có thể bảo trụ tính mạng nhưng có lẽ không lâu nữa.
Võ An Tú bình tĩnh đánh giá xong rồi mới khiên anh ta thẩy ra sau lưng men theo con đường mòn ít người qua lại mà chạy về nhà.
Vừa đi vào sân liền nhìn thấy Tiểu Trúc đang lo lắng mà nhìn trước ngó sau, khi nhìn thấy cô thì vui vẻ chạy lại.
“Tiểu thư.”
“Muội đi gọi thầy lang đến đây.” Võ An Tú nhanh chóng nói rồi cổng người trên lưng bước thẳng vào nhà.
Tiểu Trúc nhìn thấy người trên lưng cô muốn nói gì đó nhưng cuối cùng đành thôi rồi xoay người chạy đi tìm thầy lang.
Võ An Tú để người lên giường sau đó sai người chuẩn bị nước ấm cùng chút canh giải nhiệt, cơ thể của chàng trai đã ngâm nước quá lâu rất có thể bị hàn khí chiếm thân cần phải dùng đồ ấm áp để giúp anh ta bớt đi cái lạnh giá.
Sau khi nước được bưng vào cô liền để người khác giúp anh ta lâu người thay y phục, dù thế nào thì cô cũng là nữ nhi không thể tùy tiện làm chuyện này được.
Đi ra khỏi phòng nhìn bầu trời sao đẹp đẽ trên trời Võ An Tú không khỏi mỉm cười tự giễu, thân mình còn lo chưa xong lại có tâm lo cho người khác.
Đúng là rảnh rỗi.
Hiện tại cô đã lớn, chỉ còn vài năm nữa là đến tuổi lập gia đình cô không nghĩ người cha vô tâm cùng mẫu thân kế nhiệm kia có thể gả cô cho một người tử tế, dù là một người bình thường nhưng chất phát cũng tốt rồi, thậm chí cô mong ước bọn họ có thể quên luôn có một người con gái như cô để cô có thể sống một cuộc sống tự do tự tại.
Nhưng chắc chắn chuyện đó là không thể, phụ thân có thể quên nhưng kế mẫu chắc chắn sẽ không quên.
Bà ta chắc chắn sẽ không để cho cô yên ổn.
“Tiểu thư, đã xong bộ y phục này không biết có cần giặt không ạ.”
Cánh cửa mở ra người hạ nhân bên trong đi ra dò hỏi, quần áo này thật sự quá rách nát đã không còn nguyên vẹn nữa.
“Đốt đi.
Những gì ngươi thấy trên người người kia không được nói dù chỉ một lời.” Võ An Tú nhìn người nam nhân duy nhất đi theo hầu cô từ trước đến nay mà dặn dò.
“Nô tài hiểu rõ.”
Võ An Tú gật đầu rồi phất tay để người đó rời đi, cô cũng không vào phòng mà chờ Tiểu Trúc dân thầy lang đến sau đó cùng vào trong.
Nhà thầy lang nằm ở bìa thôn để tiện đường lên núi hái thuốc vì vậy khoảng cách có hơi xa, khoảng mười lăm phút hai người mới có thể đi đến.
Võ An Tú cùng Tiểu Trúc dẫn thầy lang vào trong, căn phòng này cũng không phải phòng ngủ của cô nên bên trong rất đơn giản chỉ có giường cùng bàn ghế không có trang trí gì khác.
Thầy lang đi đến bên giường sau đó ngồi xuống bắt mạch, ông cau mày nhìn sắc mặt của anh ta rồi lại nhìn vết thương trên người anh ta sau đó thả tay ra mà thở dài.
“Thế nào rồi.” Tiểu Trúc lo lắng hỏi.
“Bị thương quá nặng còn nhiễm phong hàn không chỉ vậy vết thương do ngâm nước quá lâu dẫn đến ứ đọng đông cứng khiến máu không thể lưu thông.
Nếu như ba ngày không thể hạ sốt thì có thể…” Thầy lang nói đến đây liền lắc đầu thở dài.
Nhưng dù ông ta không nói hết câu thì hai người còn lại trong phòng đều hiểu nó có ý gì.
Võ An Tú gật đầu nhờ vã:
“Nhờ ngài cho chúng ta toa thuốc.”
“Được.”
Tiểu Trúc mau chóng đưa giấy bút ra, sau khi thầy lang viết xong toa thuốc liền tiễn ông ta ra ngoài.
Võ An Tú nhìn tên thuốc trên giấy sau đó xoay người đi đến khố phòng của mình, bên trong đây không hề có chút tiền bạc nào ngược lại nó chỉ toàn là dược hiệu cùng sách vỡ.
Nói thật cô cũng biết sơ sơ về bệnh tật nhưng không giỏi giống như thầy lang vì vậy cô không tự tiện chuẩn đoán rồi bóc thuốc cho anh ta.
Sau khi nghe thầy lang nói ra bệnh tình thì cô mới có thể chắc chắn mà bốc thuốc.
Sau khi chia thuốc theo phần cùng số lượng cô liền đưa cho Tiểu Trúc vừa mới chạy lại để cô ấy sắc.
Dù sao thuốc sắc cần phải tốn một khoảng thời gian cùng với tay nghề mới có thể sắc ra một chén thuốc tốt được.
Võ An Tú hoàn toàn là một sát thủ bếp núc cô không thể nào đi vào được.
Tuy có thể học cùng luyện tập nhưng cô hoàn toàn không thích ngửi thấy mùi khói một chút nào.
Sau khi nhìn Tiểu Trúc vào nhà bếp cô liền trở lại căn phòng cho khách kia rồi bắt tay vào chăm sóc người bệnh.
Người là do cô cứu, cô phải có trách nhiệm với anh ta ít nhất giữ được tính mạng của anh ta sau đó đòi chút thù lao thì già trẻ lớn bé trong nhà cũng có thể có thêm tiền sinh hoạt đi.
Đã lâu lắm rồi cô không có được tiền trợ cấp nào của người phụ thân đang sống tại kinh thành kia cả, thứ cô nhận được từ khi rời đi chắc là vài lượng bạc mà kế mẫu đã đắn đo đưa cho.
Đúng là cuộc sống càng lúc càng khó khăn mà..