Cô Vợ Từ Trên Trời Rơi Xuống

Chương 21: Chỉ dạy




Vết thương của Võ An Tú tuy không có gì đáng ngại nhưng Trần Tuấn Phong vẫn để cô ở lại bệnh viện thêm một ngày để tiện bề quan sát. Sáng hôm sau thì cuối cùng anh cũng để cô xuất viện.

Hai người ngồi vào xe rồi trở về nhà. Biệt thự hiện tại đã tháo hết các chữ dán cũng như tranh đỏ, ngày kết hôn của bọn họ cuối cùng kết thúc với một chiến trường đẫm máu, không khí vui vẻ lại chẳng được bao lâu, tuy nhóm vệ sĩ của anh bị thương khá nhiều nhưng may mắn thay không ai thiệt mạng cả đổi lại nhóm khủng bố hoàn toàn chết sạch.

Khi Võ An Tú đẩy anh vào nhà thì bảo mẫu khuôn mặt đầy lo lắng chạy đến không ngừng hỏi han cuối cùng thấy cả hai không sao thì mới yên tâm mà quay lại vào bếp chuẩn bị nấu một bữa thật ngon để hai người bồi bổ.

Anh Hạo lái xe chở bọn họ về thì nhanh chóng chạy đi nơi khác, việc điều tra vẫn chưa có manh mối, cục bộ đã nói sẽ cho anh một câu trả lời thích đáng nhưng vẫn phải chờ một thời gian, trong lúc đó anh phải sắp xếp lại người của mình, loại bỏ hết những kẻ phản bội, dù không biết ai ở phái sau cũng được miễn là không xảy ra chuyện như ngày hôm trước.

Bởi vì sự ỷ y của anh mà khiến cô bị thương, điều này anh sẽ không để nó xảy ra lần thứ hai. Kể từ hôm nay anh sẽ lộc hết tất cả người bên cạnh mình kể cả những người đã ở cạnh anh mười năm trời.

Võ An Tú hoàn toàn không biết anh đang nghĩ gì, sau khi về nhà cô liền đẩy anh về phòng, hai ngày qua bọn họ không thể nghĩ ngơi thoải mái được, nhìn anh vì lo lắng mà không ngủ ngon thậm chí không có chỗ để nghỉ ngơi khiến cô cực kỳ đau lòng. Vì vậy vừa trở về việc đầu tiên mà cô muốn làm chính là cả hai có thể cùng nhau ngủ trong chút lát.

Nằm trên giường Trần Tuấn Phong vòng tay ôm cô vào lòng, cảm nhận được hơi ấm từ cô khiến anh an tâm đến kỳ lạ.

“Ngủ ngon.” Võ An Tú hai mắt từ từ khép lại cô thì thầm nói.

Trần Tuấn Phong đáp lại: “Ngủ ngon.” Rồi ánh mắt anh cũng từ từ khép lại.

Hai người ngủ trong bốn tiếng đồng hồ thì thức dậy cùng nhau ăn trưa, hai hôm nay cô chỉ được ăn thức ăn lỏng nên hiện tại rất muốn ăn cơm. Ngửi thấy mùi thức ăn từ nhà ăn bay tới khiến bụng cô cồn cào.

“Thật đói bụng.” Võ An Tú khịt khịt mũi rồi nói.

“Tham ăn.” Trần Tuấn Phong mỉm cười nói.

Ngồi vào bàn ăn nhìn từng món ăn được dọn lên bàn cô liền nhịn không được mà gắp một đũa bỏ vào miệng, thức ăn nóng thổi khiến cô không nhịn được mà thà một hơi: “Nóng quá.”

Trần Tuấn Phong thở dài nhìn cô sau đó gắp thức ăn lên đưa lên miệng thỏi thỏi vài hơi rồi đưa vào miệng cô, cô mỉm cười ăn lấy sau đó cũng làmgiống anh rồi đưa qua. Hai người vui vẻ dùng xong bữa trưa rồi ra ngoài nhà khách xem ti vi.

Võ An Tú bật kênh truyền hình mà mình hay xem, đây là một kênh phim mỗi khung giờ đều chiếu hai tập phim của mỗi bộ khác nhau. Hiện tại nó đang chiếu một bộ về mafia, mỗi người đều cầm trên tay một khẩu súng mà bắn về phía đối phương.

Cô nhìn thấy khẩu súng liền không chuyển kênh khác mà chăm chú nhìn diễn biến của bộ phim, nhìn mỗi phát súng được bắn ra theo một động tác chậm nào đó mà từ từ bay đến bên kẻ địch, cô xem chăm chú đến nổi Trần Tuấn Phong nhìn cô bằng một ánh mắt phứt tạp mà cô cũng không hề hay biết.

“Em tò mò về cái đó sao.” Anh nhỏ giọng hỏi cô. Võ An Tú gật gật đầu mắt vẫn không rời khỏi màn hình ti vi.

“Tại sao.”

“Nó rất mạnh, thời đại này võ công cũng không thể địch nổi với thứ vũ khí như vậy.” Cô thản nhiên trả lời, một người học võ không thể tự phụ mà họ phải nắm rõ chính bản thân mình. Từ việc lần trước cô có thể nhìn ra thứ vũ khí kia mạnh hơn cô tưởng nhiều, chỉ dính một phát đạn đã khiến cô ngất đi một cách nhanh chóng.

Trước kia cô không biết bao nhiêu lần bị thương da thịt mà vẫn có thể thức cả một đêm mà không cảm thấy mệt mỏi, nhưng hiện tại chỉ một vết thương đã khiến cô ngất xỉu một cách nhanh chóng, đây là sự lợi hại mà người của thời đại kia không thể sánh bằng, tuy nhiên nếu ỷ lại vào nó quá thì con người rất dễ mai một sức mạnh của bản thân mình.



Trần Tuấn Phong nhìn cô sau đó hỏi: “Em muốn học không.” Thật ra anh không muốn cô dính dáng những thứ này nhưng một ngày nào đó khi cô gặp phải bọn chúng thì vẫn có thể bảo vệ bản thân mình, đây là cách tốt nhất mà anh có thể làm cho cô.

“Có thể sao?” Võ An Tú nhìn anh, cô không nói mình sẽ học hay không mà cô muốn hỏi anh mình có thể học hay không. Cô tôn trọng quyết định của anh càng tôn trong suy nghĩ của anh, ngoài trừ việc bảo vệ anh thì cô muốn tự mình chọn còn lại cô có thể nghe anh, dù là chuyện gì đi nữa cô cũng sẽ theo anh.

“Có thể, chỉ cần em muốn.” Trần Tuấn Phong dịu dàng nắm lấy tay cô, anh rất vui khi cô luôn muốn nghe ý kiến anh như thế này.

“Vậy em sẽ học.” Võ An Tú gật đầu đồng ý. Cô sẽ nhập gia tùy tục, thế giới này cô sẽ học tất cả, tất cả những thứ mới lạ cô đều sẽ tiếp thu.

Trần Tuấn Phong gật đầu sau đó lấy khẩu súng được để ở tay cầm xe lăn ra, anh đưa nó trước mặt cô rồi nói: “Thứ này được gọi là súng, súng có rất nhiều loại cũng như rất nhiều tên gọi khác nhau, công lực cùng tốc độ cũng khác nhau đến khoản cách cùng cự ly bắn cũng sẽ khác nhau.”

“Anh là quân nhân, vì vậy anh mới có súng, thuộc hạ của anh tuy không phải quân nhân nhưng bọn họ làm ở một bộ phận đặc biệt nên được đặc cách có súng, sau này em cũng có thể đem súng theo.”

“Nhưng có súng không có nghĩa được phép bắn vô tội vạ, ngaoi5 trừ đối đầu với những kẻ cầm súng thì em mới có thể dùng súng, tuy nhiên em không được phép bắn trúng người vô tội, đây chính là luật lệ khi chúng ta có đặc cách đem theo súng, một khi sai phạm em sẽ bị tước quyền cũng như chịu trách nhiệm pháp luật.”

Võ An Tú nghe anh nói liền gật đầu. Anh thấy vậy liền tiếp tục nói: “Ngày mai anh sẽ dẫn em đến săn bắn, nơi đó là khu đặc cách để người khác sử dụng súng, bởi vì những cây súng đó có lực sát thương cùng tốc độ bắn không quá cao, nó giống như một sân luyện tập cho những người mới bắt đầu tiếp xúc với súng vậy.”

“Anh sẽ không tập luyện em lung tung, bởi vì những cây súng rất dễ bóp cò như vậy rất nguy hiểm.”

“Được ạ, tất cả đều do anh sắp xếp.” Võ An Tú gật đầu đồng ý, cô không có chút ý kiến gì về chuyện này.

Hai người nói xong liền không tiếp tục đề tài này nữa mà bắt đầu tập trung xem phim trên ti vi, mặc dù lúc này cả hai không còn quan tâm đến nội dung của phim nữa nhưng vẫn cùng nhau xem hết hai tập phim được chiếu rồi mới cùng nhau trở về phòng.

Một ngày lại trôi qua dưới sự mong chờ của Võ An Tú, tuy cô nói mình không quá quan tâm đến thứ được gọi là súng kia, nhưng cô rất muốn cầm thử nó cũng như nguyên lý mà nó hoạt động được.

Sáng hôm sau, khi hai người dùng bữa xong liền rời khỏi nhà. Bởi vì hai người cùng nhau ra ngoài nên không cần phải gọi cho anh Hạo trở về, bên cạnh bọn họ có rất nhiều vệ sĩ đi cùng.

Chiếc xe dừng trong bãi đậu xe sau đó hai người cùng nhau đi vào sân tập luyện. Bởi vì đi sớm nên lúc này bên trong sân không quá nhiều người, ngoại trừ vài cảnh sát mặc đồng phục đang tập bắn thì chỉ còn vài thanh niên đang mang ước mơ trở thành cảnh sát.

Hai người vừa đi vào liền thành tâm điểm của sự chú ý, một tổ hộp kỳ quái khiến những người bên trong đều phải xoay đầu nhìn qua.

Tiếng xì xào nhanh chóng vang lên, tướng quân của đất nước ai mà không biết đến vì vậy một tướng quân tàn phế bỗng nhiên cùng một cô gái đi vào sân tập súng khiến mọi người đều hoang mang.

Tin tức của ngày đám cưới đã được cục bộ ém xuống, người dân trong nước chỉ biết đó là một sự khủng bố chứ không ai biết được đó là ngày cựu tướng quân của đất nước lấy và bị tập kích cả.

Cũng vì chuyện này mà chưa có ai biết cựu tướng quân tàng phế này đã có vợ cả.

Trần Tuấn Phong chẳng quan tâm đến tiếng xì xào xung quanh, anh để cô đẩy mình đến một chỗ không có ai đứng rồi ra hiệu cho cô đứng vào chỗ.

“Đeo cái này vào tai em đi.” Anh đưa bịt tai cho cô, người mới bắt đầu thường bị âm thanh của tiếng súng làm cho giật mình, thứ này có thể giảm đi âm thanh.

Võ An Tú gật đầu khom người xuống để anh đeo giúp mình. Hành động thân mật này của hai người khiến những người trẻ tuổi xung quanh hít một hơi thật sau, hai mắt tràn đầy kinh ngạc.



“Đây là một loại súng lục đời củ nhất, em dùng nó để luyện tập bắn khá tốt.” Trần Tuấn Phong cầm súng lên nói sau đó anh giản giải từng phần của khẩu súng cho cô rồi tháo dở nó ra sau đó lại lắp ráp lại, lúc bắt đầu anh dùng tốc độ cực nhanh để làm, sau đó anh dùng tốc độ chậm rãi lặp lại một lần nữa.

Sau khi thực hiện động tác hai lần anh liền ngừng lại nhìn cô hỏi: “Em nhớ chưa.”

Võ An Tú gật gật đầu: “Rồi ạ.”

Trần Tuấn Phong gật đầu rồi tiếp tục nói: “Mỗi loại súng đều có một chốt an toàn, khi không sử dụng thì em phải cài nó lại tránh súng bị bóp cò lung tung, nhưng khi muốn sử dụng em phải mở chốt an toàn này ra, như vậy mới có thể bắn ra đạn được.”

“Nhìn anh nhé.” Anh nói xong động tác trên tay cực kỳ nhanh chóng, lắp đạn mở chốt kéo phanh sau đó bắn.

Pằng. Tiếng nổ súng cực kỳ vang dội vang lên trong sân bắn, viên đạn rời khỏi nòng bay thẳng đến bia bắn rồi xuyên qua hồng tâm.

Võ An Tú nhìn viên đạn của anh bắn trúng điểm cao nhất của bia bắn liền không khỏi mở to mắt mà vỗ tay: “Anh thật lợi hại.”

Trần Tuấn Phong mỉm cười tự tin, tầm nhìn đã khác nhưng sự lợi hại của anh không phải là giả, danh hiệu tướng quân cũng không phải hư danh, anh là một người lính giỏi một quân nhân tài ba.

“Em nhớ kỹ chưa.” Anh hỏi cô, nhìn khuôn mặt đầy sùng bái của cô khiến anh cảm thấy tràn đầy tự hào.

“Rồi ạ.” Võ An Tú gật mạnh đầu, vẻ mặt cô sáng bùng tay chân ngứa ngáy, cô muốn thử liền ngay bây giờ, sự hiếu thắn trong cô trổi dậy.

“Cẩn thận.” Trần Tuấn Phong cài lại chốt an toàn rồi đưa sang cho cô: “Em tập luyện tháo ráp trước đi.”

“Được ạ.” Võ An Tú gật đầu đáp ứng, cô nhớ lại các bước anh đã làm sau đó chậm rãi làm theo. Tuy tốc độ của cô khá chậm nhưng mỗi động tác đều đúng như những gì anh chỉ không sai bất kỳ bước nào.

Cô tháo ráp hai lần một cách chậm rãi để quen tay sau đó liền tăng nhanh tốc độ, càng lúc càng nhanh đến lần thứ bảy cô liền dùng tốc độ không khác gì anh mà tháo ra ráp lại cây súng trong tay.

Trần Tuấn Phong nhìn cô một cách đầy thưởng thức, anh hoàn toàn không chút ngạc nhiên nào đối với sự học hỏi nhanh chóng này của cô, chỉ cần nhìn vào nội công cùng võ công của cô sau đó nhìn lại số tuổi hiện tại của cô anh có thể khẳng định cô là một thiên tài trong việc lĩnh ngộ những thứ cô từng nhìn qua hoặc được dạy qua. Vì vậy dù cô từ một thời đại xa xưa xuyên đến thời đại này thì vẫn có thể sống một cách cực kỳ vui vẻ mà không hề bị gò bó bởi suy nghĩ cổ xưa.

Mặc dù cô vẫn sẽ theo lễ nghĩa phong tục thời xưa, nhưng cô vẫn sẽ tiếp thu cái mới rồi trộn lẫn chúng lại rồi thực hiện chúng theo mong muốn của mình.

Cũng vì biết cô là người thế nào nên anh không hề có chút ngạc nhiên nào với tài năng này của cô cả. Nhưng anh không ngạc nhiên không có nghĩa là những người khác không ngạc nhiên, những tiếng kinh hô vang lên không ngừng bên trong sân tập bắn. Những cảnh sát trong nghề vài năm có thể thẳn thắn khẳng định rằng bọn họ không bằng cô, nếu như không phải bọn họ chứng kiến cả quá trình thì chắc chắn không ai tin cô gái nhỏ này chỉ vừa mới học cách tháo ráp súng mà thôi.

Sau khi thuần thục tháo ráp Võ An Tú liền tiếp tục làm cái thứ hai mà anh chỉ, cô chậm rãi lắp đạn, mở chốt, kéo phanh sau đó giơ súng lên nhắm vào bia bắn. Nhưng cô lại không nổ súng cô chỉ đứng im nhìn chằm chằm bia bắn.

Trần Tuấn Phong bên cạnh cô cũng không lên tiếng làm phiền mà im lặng chờ đợi, anh không biết cô đang làm gì nhưng anh tinh tưởng cô có cách riêng của mình, người lần đầu bắn súng sẽ không thể trúng vào bia bắn bởi họ không hề biết mỗi phát súng bắn ra thì cả cây súng đều sẽ giật ngược lên làm cho nòng súng lệch khỏi tầm nhắm, lúc nãy anh không nhắc nhở cô bởi vì anh muốn cô tự mình trải nghiệm chuyện này.

Trong lúc cả sân tập nín thở chờ đợi thì rốt cuộc tay của cô động, cô chậm rãi chuyển động ngón tay đè lên cò súng.

Pằng. Tiếng súng vang lên, viên đạn từ nòng súng phóng ra bên ngoài.