Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 496: Quên đi việc có vết thương




Nghiêm Túc cau mày, anh ta không thích kiểu thời tiết như thế này.

Vừa định đi lấy xe, bước chân đột nhiên khựng lại.

Quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào người đang ngồi trên bậc thang, cô thu mình thành một cục, đầu vùi vào đầu gối. Cho dù như vậy, chỉ cần một ánh mắt Nghiêm Túc đã có thể nhận ra cô.

Anh sững sờ mấy giây, sau đó chẫm rãi đi qua.

“Sao lại ở đây?”

Nghe thấy giọng nói của anh, cả người Tưởng Cầm sững sờ, cứng nhắc ngẩng đầu lên, nhìn thấy là anh, cô khẽ cười một tiếng: “Nghiêm Túc….”

Nghiêm Túc không khỏi nhíu mày, bước lên phía trước, giọng nói mang theo sự mạnh mẽ: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Cô lắc đầu, cho dù cô cười như không có chuyện gì xảy ra, nhưng anh ta vẫn không bỏ qua được sự đau khổ tích tụ trong đáy mắt cô. Anh ta mím môi, không nói không rằng, nắm lấy tay cô, kéo cô đứng dậy: “Phụ nữ mang thai không thể ngồi ở nơi lạnh như vậy.”

Tưởng Cầm sững sờ, sau đó cười nói: “Đúng vậy, tôi suýt nữa quên mất.”

Quên trong bụng cô vẫn còn có con của anh….

Nghiêm Túc nhìn cô với ánh mắt tràn đầy sự nghi hoặc, không nói gì, kéo cô đi về phía xe.

“Tôi…” Tường Cầm cau mày, nói: “Có thể đưa tôi về nhà không?”

Nghiêm Túc không nói gì, trực tiếp nhét cô vào trong xe, sau đó mới nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Nếu như cô thật sự muốn quay về, nửa đêm nửa hôm cũng sẽ không chạy đến công ty.”

Tưởng Cầm trầm mặc.

Anh ta khởi động xe, quay đầu nhìn cô, lại nghiêng người giúp cô thắt dây an toàn, lúc này mới lái xe rời khỏi công ty.

Mở cửa sổ xe ra, gió lạnh thổi vào, cô chống cánh tay lên, bàn tay đỡ lấy hai má, mí mắt hơi rủ xuống, chôn chặt suy nghĩ của mình.

Cô không quen khóc trước mặt người ngoài, cho dù lúc đó trái tim rất đau đớn. Nhưng khóc thì có tác dụng gì? Mỗi một lần rơi lệ, đều đang vạch trần vết thương của mình trước mặt người khác một lần nữa. Thậm chí càng đau đớn, cũng sẽ quên đi chuyện vết thương này.

Nghiêm Túc lái xe, hai môi mím chặt, không hỏi cô tại sao muộn như vậy rồi còn xuất hiện ở công ty, cũng không hỏi cô sự bi thương trên khuôn mặt cô từ đâu mà đến, anh ta chỉ lái xe, đi trên con đường được thắp sáng bởi đèn đường.

Đợi đến khi Tưởng Cầm hoàn hồn lại, chiếc xe sớm đã dừng lại.

Cô ngước mắt lên, nhìn một lượt: “Đây là….”

“Nhà tôi.” Anh ta thờ ơ nói.

Lúc này Tưởng Cầm mới phản ứng lại, cô vội vàng nói: “Thật ngại quá, tôi….”

Anh ta đột nhiên quay người qua, ánh mắt như ngọn đuốc, ánh mắt cố chấp lại bị một cảm giác nào đó chiếm giữ, khiến cô vô thức muốn tránh đi.

“Đến bây giờ, cô vẫn không muốn từ bỏ sao?” Lời chất vấn của anh mang theo sự hiểu rõ.

Tưởng Cầm hơi mở miệng nhưng không có cách nào phản bác.

“Chỉ cần anh ta vẫn là con trai của Nhiễm Hiểu Tinh, cô và anh ta sẽ không có khả năng! Tại sao tất cả mọi người đều hiểu, mà cô vẫn không chịu hiểu?” Thái độ của Nghiêm Túc càng sắc bén, ánh mắt của anh rủ xuống, nhìn vào bụng cô một cách chăm chú, nói: “Đứa bé này, có lẽ có thể hóa giải thù hận của anh ta, cũng chỉ là hóa giải để anh ta không hận cô nữa. Nhưng khoảng cách đến việc yêu cô, khoảng cách tiếp nhận một cách không chút khúc mắc nào còn cách rất xa. Cô quyết định, cô muốn dùng đứa bé này để làm một cuộc mạo hiểm sao?”

Tưởng Cầm không nói gì, ánh mắt chuyển qua bên ngoài cửa sổ, hai tay đặt trên đầu gối hơi run rẩy.

Cô cố gắng ổn định lại tâm trạng, lạnh lùng nói: “Đủ rồi, những lời này tôi đã nghe đủ rồi, tôi có phán đoán của mình, không cần người khác phải khoa tay mua chân.”

Cô chán nản vì tất cả mọi người đều nói với cô cô phải làm như thế nào, cô không thể làm gì! Không sai, cô muốn ở bên Mộ Dung Hoành Nghị, hơn nữa còn ngốc nghếch cho rằng, anh sẽ động lòng, cho dù chỉ một chút, cũng động tâm vì cô.

Kết quả, sự thực lại cho cô một cái bạt tai. Nhưng vậy thì làm sao? Cô làm sao, cô phải chịu đựng đến cùng, không liên quan gì đến người khác?

“Tôi tự đi về được rồi.” Cô đẩy cửa ra, muốn đi xuống, Nghiêm Túc lại giữ cô lại, ánh mắt chưa từng thất vọng như vậy: “Đây chính là cách mà cô đối xử với mình?”

Hít một hơi thật sau, Tưởng Cầm đột nhiên thoát khỏi anh ta, quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào anh ta: “Tôi đối với mình như thế nào không cần người khác phải dạy!”

Nghiêm Túc tỏ ra nguy hiểm nheo mắt lại, sau đó, cười khẩy: “Trong mắt cô, tôi chỉ là “người khác”.”

Tưởng Cầm cắn môi, quay đầu đi.

Anh ta buông tay ra: “Được, là tôi lo chuyện bao đồng.” Quay đầu lại, anh ta nói: “Cô xuống xe đi.”

Tưởng Cầm cau mày, ngồi ở đó không động đậy.

“Xuống xe.”

Giọng nói của anh ta, nghiêm túc hơn rất nhiều.

Tưởng Cầm ngẩng đầu lên, liếc nhìn anh ta, cắn răng đẩy cửa đi xuống.

Theo con đường, cô đi về hướng ngược lại.

Nghiêm Túc ngồi trong xe, lại hút một điếu thuốc, vừa hút mấy hơi, lại chửi một tiếng, ném điếu thuốc ra ngoài cửa sổ, đẩy cửa ra, đi bước lớn đuổi theo cô, giữ lấy tay cô.

Nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, hỏi từng từ từng chữ: “Anh ta tốt như vậy sao? Đáng để cô bỏ ra nhiều như vậy sao?”

Tưởng Cầm nhìn anh ta, khuôn mặt tái nhợt, nói một cách rất kiên định: “Tôi chỉ biết, nếu như tôi không làm gì, tôi nhất định sẽ hối hận.”

“Vậy thì bây giờ thì sao?”

“Bây giờ….” Ánh mắt của cô lại trở nên ảm đạm, khóe miệng tự giễu: “Hóa ra, cho dù tôi làm gì anh ấy đều không để tâm.”

Anh chưa từng từ bỏ sự thù hận với cô, cho dù là sự dịu dàng mà anh hiếm khi thể hiện ra cũng chỉ là vì muốn nhìn thấy cô hoàn toàn nằm rạp xuống chân anh.

Nghiêm Túc đặt vết thương và sự đau đớn của cô ở trong mắt, nhắm mắt lại, không nói gì, nắm chặt lấy tay cô, kéo cô trở lại.

“Tôi muốn đi về….” Cô giãy giụa mấy cái.

“Câm miệng.”

Nghiêm Túc trông vô cùng tức giận, quay đầu lại, hét lên với cô, khiến Tưởng Cầm sững sờ. Từ trước đến nay, mặc dù anh ta là một người lãnh đạm, nhưng chưa từng nổi nóng với cô. Hôm nay….

Anh ta đưa cô vào phòng của mình, từ trên giá giày lấy xuống một đôi giày mới, đặt bên cạnh chân cô.

“Vào đi.”

Không giống như một lời mời, nó càng giống như kiểu ra lệnh mạnh mẽ.

Tưởng Cầm đứng ở cửa do dự một lúc, anh ta quay đầu lại nhìn, nhếch miệng: “Trừ khi, cô muốn về nhà của mình, sau đó để anh ta tìm thấy cô.”

Tưởng Cầm vừa nghe thấy vậy đã lập tức nhướng mày, cúi xuống cởi giày ra, đi dép lê vào, sau đó theo anh vào nhà.

Nhà của anh ta rất lớn, không gian gần 300m vuông, một người ở rõ ràng có chút trống trải.

Anh ta đi vào phòng bếp, lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra, sau đó bật bếp nấu cơm. Tưởng Cầm từ từ đi đến cửa, nhìn động tác thuần thục của anh ta, cô hỏi: “Anh thường xuyên nấu cơm?”

“Không thường xuyên.”

Anh ta lúc này, tiếc chữ như vàng.

Có thể nhìn ra anh ta vẫn còn có chút tức giận. Tưởng Cầm áy náy rủ mắt xuống, rất lâu sau mới nói: “Lúc nãy…xin lỗi, đó không phải là ý của tôi.”

Bên cạnh có nhiều “người khác” như vậy, anh ta chắc chắn không phải là một trong số đó.

Nghe thấy vậy, anh ta ngẩng đầu lên, thờ ơ liếc nhìn cô ta: “Tôi biết rồi.”

Nếu không anh ta cũng sẽ không chịu ngược đến mức kéo cô lại, còn đưa cô về nhà, có lòng tốt nấu cơm cho cô.

“Ở đây nhiều dầu mỡ, cô ra ngoài trước đi.” Anh ta nói.

Tưởng Cầm thấy anh ta giống như không muốn nói chuyện với mình, im lặng quay người lại.

Điện thoại vẫn không ngừng rung, cô lấy ra liếc nhìn, trực tiếp tắt máy, sau đó ném lên bàn.

Đầu bên kia điện thoại, truyền đến âm thanh biểu thị tắt máy.

Mộ Dung Hoành Nghị từ từ đặt điện thoại xuống.

“Bang.”

Điện thoại rơi xuống đất, đến lúc này anh mới phát hiện ra tay mình đang run rẩy. Anh nghiến răng, dùng tay khác ấn xuống, nhưng kết quả hai tay đều run rẩy vô cùng lợi hại.

“Tổng giám đốc!”

Sau khi nhận được cuộc điện thoại của Mộ Dung Hoành Nghị, Cao Dương vội vàng đi đến: “Tôi đã phái người đi tìm, tin là rất nhanh sẽ có tin tức.”

“Ừ.”

Mộ Dung Hoành Nghị trầm giọng ừ một tiếng, nhìn khuôn mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng hai tay đặt trên đùi lại bị anh ta ấn chặt.

Cao Dương vẫn còn muốn hỏi thêm một chút manh mối, nhưng vẫn thông minh không nói lời nào, lúc đi ra thì dặn dò chị Ngọc phải chăm sóc tốt cho anh.

Mộ Dung Hoành Nghị cứ ngồi trong căn phòng tối như vậy, quay về phía hướng gió thổi, rất lâu cũng không nhúc nhích.

…..

Tài nấu ăn của Nghiêm Túc thực sự là bình thường, miễn cưỡng ở mức có thể ăn được.

Nhưng anh ta ngồi ở phía đối diện, nhìn chằm chằm vào cô, cho dù có khó ăn, Tưởng Cầm vẫn lịch sự ăn hết toàn bộ, sau đó lau miệng: “Tôi ăn no rồi.”

“Có phải là rất khó ăn?”

Đối với chuyện này anh ta cũng có chút tự nhận thức được.

“Đây cũng là nguyên nhân tôi thường xuyên gọi đồ ăn ngoài.”

Tưởng Cầm khẽ cười: “Vậy tại sao hôm nay lại tự mình xuống bếp?”

“Cô mang thai”, anh ta nói: “Đồ ăn bên ngoài luôn không sạch sẽ bằng đồ mình tự nấu ở nhà.”

Cô sững sờ, rủ mắt xuống không nói gì.

Nghiêm Túc đứng dậy, rót cho cô một cốc nước đặt ở trước mặt cô, lại ngồi xuống phía đối diện cô: “Chỗ tôi có mấy căn phòng trống, cô có thể tùy ý chọn một phòng mà mình thích.” Dừng một lúc, anh ta lại nói: “Có thể sống bao lâu tùy cô.”

Cô lắc đầu: “Đưa tôi về nhà là được rồi.”

Lông mày của Nghiêm Túc hơi nhướng lên: “Tôi cho là lúc này, ở trong một hoàn cảnh xa lạ có lẽ sẽ thuận lợi cho việc cô ổn định lại tâm trạng. Cô yên tâm, chuyện của cô, tôi sẽ không hỏi, trừ khi cô tự mình muốn kể.”

Anh ta lại đứng dậy, cầm chìa khóa ở trên bàn, đi ra ngoài.

“Anh đi đâu?”

Anh ta không thèm quay đầu lại, chỉ vẫy tay: “Tôi đi một lúc sẽ quay lại.”

Nghe thấy tiếng xe bên ngoài rời đi, cô ngồi trước bàn ăn, lại cúi đầu xuống. Cho dù sự yếu ớt lúc này đã được phóng thích ra, kìm nén quá lâu, ngay cả bản thân cô cũng lầm tưởng là sau khi bị thương khắp người sẽ trở nên bất khả chiến bại, thật sự những thứ đó đều là lừa người, nghĩ đến anh vẫn sẽ cảm thấy đâu đớn, khó chịu.

Lúc Nghiêm Túc trở lại, trong tay có nhiều hơn một chiếc túi.

Tưởng Cầm đã dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp và phòng ăn, cả người phát ngốc ngồi trong phòng khách.

“Cho cô.” Anh đưa chiếc túi qua, cô mở ra xem, bên trong là đồ dùng cá nhân, bao gồm đồ ngủ, dép đi trong nhà, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, khăn mặt.

“Lúc này, chỉ có thể mua được những thứ này, cô dùng tạm trước, ngày mai sẽ đưa cô đi mua.”

Tưởng Cầm ngẩng đầu lên, muốn nói lời cảm ơn với anh, nhưng lời nói lên đến miệng, lại trở thành một nụ cười. Cô nghĩ, có lẽ anh ta sẽ không cần sự lịch sự và khách sáo như vậy.

“Nghỉ ngơi sớm một chút.” Anh ta đưa cô lên tầng, chọn cho cô một căn phòng khách thoải mái.

Tưởng Cầm thực sự rất mệt mỏi, hóa ra lúc người ta đau khổ, rất tiêu hao tinh lực, bởi vì quá chuyên tâm. Vì vậy một khi thả lỏng, cả người giống như vừa bước ra từ một trận chiến.

Tắm rửa xong, cô nằm trên giường, lại phát hiện ra lăn qua lăn lại nhưng vẫn không ngủ được. Trong đầu vô cùng hỗn loạn, lúc là ba năm trước, lúc là bây giờ, bức tranh lộn xộn đan xen vào nhau, khiến trái tim cô hoảng loạn. Dứt khoát ngồi dậy, mặc áo khoác lên, đẩy cửa đi xuống tầng.