Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 495: Ba không quên được cô ấy?




Tưởng Cầm lại giãy giụa, đang định lên tiếng nói: “Em…”

Lúc này, Mộ Dung Hoành Nghị lập tức đứng dậy: “Anh đi về phòng trước.”

Chống gậy, anh từ từ đi vào phòng, cánh cửa “ầm” một tiếng đóng lại.

Tưởng Cầm nhìn theo, trong lòng khẽ thở dài, từ từ thu lại ánh mắt. Cô biết, nếu như vấn đề này không được giải quyết, cô và anh sẽ gặp trở gại, không tiến lên được.

“Cô Tưởng, điện thoại của cô.” Chị Ngọc đưa điện thoại qua.

“Cảm ơn.”

Nhận lấy, là điện thoại của Lưu Bình.

“Mẹ, có chuyện gì không?”

“Tiểu Cầm, mẹ muốn về nhà bà ngoại con ở mấy ngày, bên phía ba con, con rút chút thời gian đi thăm ông ấy nhé.” Giọng nói của Lưu Bình nghe có vẻ vô cùng mệt mỏi.

Tưởng Cầm cau mày hỏi: “Sao vậy?’

Phía đối diện im lặng một lúc, sau đó bà ta mới nói: “Mẹ bỏ ra nhiều như vậy, đổi lại là một người chồng cả ngày đều nghĩ đến người phụ nữ khác. Đặc biệt còn là một người phụ nữ đã chết, cái này thì mẹ phải lấy cái gì để tranh giành với bà ta?” Nói xong, bà ta thở dài, lại hít một hơi thật sâu: “Mẹ quá mệt mỏi rồi.”

“Mẹ….” Tưởng Cầm còn muốn nói điều gì nữa, nhưng Lưu Bình đã cúp máy, gọi lại thì bà ta đã tắt máy.

Cô xoa trán, đứng dậy: “Chị Ngọc, tôi đi đến bệnh viện một chuyến.”

“Hả, muộn như vậy rồi mà cô vẫn còn muốn đi sao?”

“Ừ, có chút chuyện.”

Chị Ngọc vẫn không yên tâm nói: “Vậy tôi đưa cô đi nhé.”

Cô lắc đầu: “Chị ở lại chăm sóc anh ấy là được rồi.”

Tưởng Cầm đi lên tầng thay quần áo, lúc đi xuống tầng, liếc nhìn cánh cửa đóng chặt của Mộ Dung Hoành Nghị, muốn đi đến gõ cửa, do dự một chút, sau đó vẫn rời đi.

Tưởng Cầm vội vàng đi đến bệnh viện, Lưu Bình đã sớm rời đi, chỉ còn lại một mình Tưởng Mạc Hoài nằm trong phòng bệnh.

“Ba, ba và mẹ con cãi nhau?” Cô khẽ hỏi.

Tưởng Mạc Hoài lắc đầu, nhìn cô, rất khó khăn nói: “Để bà ấy đi đi…”

Tưởng Cầm im lặng một lúc, sau đó hỏi: “Bởi vì ba không quên được bà ta?”

Tưởng Mạc Hoài lại quay đầu lại, ánh mắt mang theo sự chán nản nhìn lên trần nhà, lẩm bẩm mói: “Cả đời ba…chỉ yêu một người phụ nữ, đến chết ba cũng sẽ nói như vậy….”

“Cho dù, bây giờ người ở bên cạnh ba là mẹ của con ba cũng không có một chút cảm động nào sao?” Tưởng Cầm cảm thấy không đáng cho mẹ mình, cũng cảm thấy bà ấy rời đi như vậy có lẽ là một điều đúng đắn.

Tưởng Mạc Hoài từ từ chuyển ánh mắt qua người cô: “Ba kêu con rời đi, kêu con bỏ đứa bé đi…con có thể làm được không?”

Tưởng Cầm đình trệ, im lặng rất lâu.

“Về đi.” Ông ta nói: “Muộn rồi, không cần lo lắng cho ba….”

Cô lắc đầu: “Tối nay con ở lại đây.”

Đúng lúc, cô cũng cần có thời gian để bình tĩnh lại, suy nghĩ thật kỹ xem rốt cuộc phải làm như thế nào.

Thấy thái độ của cô rất kiên quyết, Tưởng Mạc Hoài cũng không khuyên nhủ nữa, sau khi uống thuốc xong, mơ màng ngủ. Gọi điện thoại cho chị Ngọc, Tưởng Cầm nằm trên chiếc giường ở bên cạnh, nhưng rất lâu cũng không ngủ được.

Không dễ dàng gì mới có chút buồn ngủ, bên ngoài cửa lại có người gõ cửa.

Cô đứng dậy đi ra mở cửa, nhìn thấy người bên ngoài, trái tim của cô lại đập nhanh hơn.

Chị Ngọc dìu Mộ Dung Hoành Nghị đứng ở bên ngoài cửa.

Sắc mặt của Mộ Dung Hoành Nghị rất khó coi, ngực hơi thở hổn hển, trên trán đã xuất hiện một tầng mồ hôi. Anh chăm chú lắng nghe, chị Ngọc nhỏ giọng nói: “Cô Tưởng ở đây.”

Anh nheo mắt lại, tiến lên một bước, hai tay đè lên vai cô, giọng nói u ám lại có chút kiềm chế: “Tại sao không trở về?”

Tưởng Cầm từ từ bình tĩnh lại, nói: “Mẹ em về nhà bà ngoại, em ở lại đây trông một đêm.”

Anh chất vấn: “Không phải có thuê hộ lý sao?”

Tưởng Cầm đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại, mới nói: “Dù sao hộ lý cũng không phải là người nhà, hơn nữa, tình trạng của ba em bây giờ rất nghiêm trọng, em không yên tâm.”

“Vậy em yên tâm để tôi ở nhà đợi sao?”

Anh lên án, trong giọng nói lộ ra một chút run rẩy.

Đến cùng là có bao nhiêu sợ hãi, sợ cô một đi không trở lại, sợ cô rời khỏi mình mãi mãi, anh mới không màng đến tất cả bảo chị Ngọc đưa mình đến đây, anh chỉ biết, lúc không có cô ở bên cạnh, làm bất cứ chuyện gì cũng không có ý nghĩa.

Chị Ngọc nhìn hai người, rất biết ý đi qua một bên, để hai người nói chuyện.

Tưởng Cầm sững sờ, nhìn chằm chằm vào anh.

Mộ Dung Hoành Nghị lúc này, ngoài lo lắng, thì vẫn là lo lắng, đứng trước mặt cô không chút che đậy. Sự run rẩy của anh, qua đôi tay của anh cũng làm trái tim cô run rẩy.

Đột nhiên, cô ôm chầm lấy anh.

Lúc này đổi lại là Mộ Dung Hoành Nghị sững sờ.

Cô ôm lấy anh, giọng nói vô lực thì thầm: “Xin lỗi….anh đã chuẩn bị xong tinh thần làm ba nhưng em vẫn chưa chuẩn bị xong tinh thần làm mẹ của nó… nhưng, em sẽ cố gắng…”

Mộ Dung Hoành Nghị nghiến răng, ôm chặt lấy cô, đặt cằm lên vai cô, trong nụ cười mang theo một chút vui mừng. Sợ hãi, chỉ có mình anh mới có thể cảm nhận được sâu sắc mọi thứ, anh muốn có đứa bé này đến mức nào.

Anh có thể giải phóng tội lỗi của mình, đồng thời cũng có thể bỏ qua tất cả.

Lúc này, hộ lý đẩy cửa ra: “e hèm, ông Tưởng muốn gặp anh ấy.”

Tưởng Cầm ngẩng đầu lên nhìn Mộ Dung Hoành Nghị, phản ứng của người kia lại rất bình tĩnh: “Em đợi ở đây đi.”

Tưởng Cầm sợ ba mình sẽ xảy ra tranh chấp với anh, khăng khăng nói: “Em cũng sẽ đi vào.”

Anh lắc đầu, giống như làm yên lòng cô, ấn cô ngồi xuống ghế, anh nói: “Ông ấy nợ anh một cách nói, anh nợ ông ấy một lời giải thích, ai nên đến đều không thể tránh được.”

Tưởng Cầm nhìn anh, đến tận khi anh đi vào trong phòng, trái tim cô phút chốc lại thắt lại, có chút lo lắng không yên.

Trong phòng bệnh, Tưởng Mặc Hoài kêu hộ lý đỡ mình ngồi dậy, nhìn MộDung Hoành Nghị ở phía đối diện, rất lâu sau ông ta mới lên tiếng: “Chuyện của mẹ cậu, tôi rất xin lỗi.”

Vẻ mặt Mộ Dung Hoành Nghị không đổi, hờ hừng nói: “Vậy lời xin lỗi này có thể xem như là hòa, không ai nợ ai.”

Tưởng Mạc Hoài gật đầu: “Vì vậy, cho dù cậu cướp công ty của tôi...tôi cũng không bất chấp mọi thủ đoạn để giành lại. Tôi muốn, nếu như như vậy có thể làm giảm sự thù hận của cậu, cũng xứng đáng....”

Mộ Dung Hoành Nghị nhếch miệng: “Nói như vậy, tôi nên cảm ơn ông?”

“Tôi làm như vậy, chỉ muốn cậu có thể...bỏ qua cho con gái tôi.”

Nhắc đến Tưởng Cầm, biểu cảm trên khuôn mặt của Mộ Dung Hoành trở nên phức tạp, anh mím chặt môi, không nói gì.

Tưởng Mạc Hoài tiếp tục nói: “Tôi trở thành như ngày hôm nay, là Hiểu Tinh đang trừng phạt tôi, tôi thừa nhận, cũng đã chuẩn bị xong đi gặp cô ấy bất cứ lúc nào, tự mình tạ tội với cô ấy....nhưng tất cả những chuyện này không nên đổ trên đầu Tiểu Cầm, con bé làm như vậy, lỗi cũng do tôi, để tôi chuộc tội thay con bé.”

Mộ Dung Hoành Nghị ngồi ở đó, không nói gì.

“Từ trước đến giờ tôi chưa từng cầu xin ai, hôm nay, tôi cầu xin cậu...cầu xin cậu bỏ qua cho con bé.”

Lúc này, cuối cùng Mộ Dung Hoành Nghị cũng lên tiếng: “Muộn rồi, tôi và cô ấy không thể tách ra nữa.”

Cho dù là báo thù hay là cái gì, không thể tách rời đã thành sự thật.

Anh nói: “Tôi nghĩ, có lẽ ông cũng biết, cô ấy đã mang thai con của tôi.”

Hơi thở của Tưởng Mạc Hoài trở nên gấp gáp, ông ta nói: “Cậu không thể tàn nhẫn như vậy....cậu đã hủy hoại con bé....còn muốn con bé sinh con cho cậu?”

“Không sai.” Mộ Dung Hoành Nghị thản nhiên nói.

Không thể phủ nhận, lúc này tâm trạng của Tưởng Mạc Hoài gần như bùng nổ, khiến anh cảm thấy vui sướng.

"Không được, tôi sẽ không đồng ý!" Tưởng Mạc Hoài kích động nói: "Tôi không thể để cậu phá hủy cả đời này của con gái tôi..."

Khuôn mặt Mộ Dung Hoành Nghị mang theo nụ cười: "Tôi đã nói rồi, đã muộn rồi."

Tưởng Mạc Hoài trừng mắt với anh ta, dần dần ông ta, ổn định lại hơi thở. Ông ta biết lúc đối mặt với chàng trai trẻ tuổi này, nôn nóng sẽ không giải quyết được vấn đề.

Rất lâu sau, ông ta nói: "Tôi sẽ ngăn cản."

Mộ Dung Hoành Nghị từ từ đứng dậy, giọng nói mang theo sự kinh thường: "Ông ngăn cản kiểu gì? Ngăn cản cô ấy yêu tôi?"

Tưởng Mạc Hoài sững sờ, không dám tin nhìn anh: "Cậu nói..."

Mộ Dung Hoành Nghị cười nhạo một tiếng: "Rất chế nhạo đúng không? Ông yêu mẹ tôi, con gái ông lại yêu con trai của bà ấy..."

Lông mày của Tưởng Mạc Hoài nhíu chặt lại, tinh thần khó chịu lên đến cực điểm, nghiến răng, ông ta nói: "Vậy thì tôi càng không có lý do để không ngăn cản."

"Vậy ông cứ việc thử xem sao."

Anh muốn đi, Tưởng Mạc Hoài ở phía sau hét lên: "Vậy cậu? Cậu có yêu con bé không? Nếu như cậu cũng yêu con bé cũng yêu con gái tôi, vậy mới gọi là sự chế giễu của ông trời."

Bước chân của Mộ Dung Hoành Nghị dừng lại, cau mày, mím môi.

Anh từ từ quay đầu lại, lộ ra một nụ cười chế giễu: "Tôi yêu cô ấy? Sao có thể chứ? Bây giờ niềm vui duy nhất của tôi chính là nhìn thấy cô ta giống như một con ngốc chạy xung quanh tôi, tự mình cho là tôi yêu cô ta. Vừa nghĩ đến liền cảm thấy rất có cảm giác đạt được thành tựu, điều này so với việc báo thù cô ta một cách đơn thuần còn thú vị hơn."

Nói còn, anh kéo cửa đi ra ngoài.

"Chát."

Một cái tát hung hăng tát vào mặt anh.

Mộ Dung Hoành Nghị sững sờ.

Bên ngoài cửa, Tưởng Cầm cả người run rẩy, đôi mắt đỏ ngàu, nhìn chằm chằm vào anh.

Từng từ từng chữ câu nói: “Mộ Dung Hoành Nghị, cảm ơn sự thẳng thắn của anh, để tôi không còn giống như con ngốc chạy xung quanh anh.”

Quay người lại, rời đi mà không thèm quay người lại.

Mộ Dung Hoành Nghị sững sờ đứng yên tại chỗ, khuôn mặt tái nhợt. Không cần suy nghĩ, anh dùng lực đẩy cửa ra, định đuổi theo hướng mà cô đi. Phía sau vang lên giọng nói điềm tĩnh của Tưởng Mạc Hoài: “So với cậu, tôi còn hiểu con gái mình hơn.”

Mộ Dung Hoành Nghị từ từ quay đầu lại, đột nhiên cười khẩy, gật đầu: “Tưởng Mạc Hoài, tôi đã đánh giá thấp ông rồi.”

Nói xong, anh không quan tâm đến bất kỳ chuyện gì đẩy cửa muốn đuổi theo, nhưng phía trước là một mảng đen như mực, mới chạy được mấy bước đã va phải chiếc ghế dùng để nghỉ ngơi.

“Ông chủ!”

Chị Ngọc nhìn thấy, vội vàng chạy qua đỡ anh, Mộ Dung Hoành Nghị nắm lấy tay của cô ta: “Có nhìn thấy cô ấy không?”

“Hớ, là cô chủ sao? Có, lúc nãy cô ấy đi rất vội vàng, tôi hỏi cô ấy đi đâu cô ấy cũng không trả lời.” Chị Ngọc thật thà nói.

Trái tim Mộ Dung Hoành Nghị thắt lại, lạnh lùng nói: “Tìm cô ấy! Mau đi tìm cô ấy!”

“Hả…ồ.”

Chị Ngọc cũng không biết xảy ra chuyện gì, vội vàng đuổi theo.

Mộ Dung Hoành Nghị thở gấp, ngực phập phồng rất lợi hại, hai tay nắm chặt thành quyền.

….

Tắt hết đèn trong bộ phận thiết kế, Nghiêm Túc từ từ rời khỏi công ty.

Anh đang đi trên hành lang, lấy ra một điếu thuốc sau đó châm thuốc, đứng trước thang máy, hút hết một điếu thuốc mới đi vào. Anh ta rất ít khi hút thuốc, nhưng hôm nay phiền muộn đến mức anh hút liên tiếp hơn một nửa bao thuốc.

Bước vào sảnh tầng 1, bảo vệ chào hỏi với anh: “Thiết kế Nghiêm, sao hôm nay lại về muộn như vậy?”

Anh ta khẽ gật đầu: “Có một vài việc chưa làm xong.”

Đi ra cửa, thời tiết bên ngoài đã có chút nóng nực của đầu mùa hè, đặc biệt là ở các thành phố ở phía nam, độ ẩm trong không khí cao, khiến cả người không thoải mái.