Ngọc biết còn nhiều khó khăn trước mắt nhưng có cậu bên cạnh thì cô không còn lo lắng nữa rồi! Sau những đêm trằn trọc khó ngủ thì đêm nay cô đã có một giấc ngủ bình yên.
Sáng hôm sau cô cùng cậu về nhà, ai ai cũng ngỡ ngàng khi nhìn thấy cô trở về với cái bụng lùm lùm, còn bà Liên dù đã biết trước sự việc nhưng bà vẫn không cầm nổi nước mắt, bà khóc, giọt nước mắt thương con cháu nhưng lại xen có chút hối hận, bà tiến lại phía con dâu cầm lấy tay cô rưng rưng nói:
– Mẹ đã để con và cháu khổ rồi!
– Mẹ! Con không sao đâu ạ! Mẹ đừng khóc nữa! Mẹ phải vui lên chứ!
– Ừ… ừ…
Bà Liên không ngạc nhiên là vì bà cũng cùng với hai vợ chồng cậu hai diễn vở kịch này mà! Lúc đầu là bà tin Nguyệt nhưng sau cậu hai tìm bà nói rõ ràng mọi chuyện từ đầu tới cuối đều do mẹ con cô ta thao túng dựng chuyện. Khi cậu cho bà xem kết quả của bệnh viện bà đã muốn lột mặt cô ta tống ra khỏi nhà nhưng cậu hai cản lại, cậu nói vì còn nhiều nguyên nhân khác chưa rõ ràng, cậu muốn đợi cho mọi chuyện ngã ngũ thì mới kết thúc, với lúc đó Ngọc mới có bầu sợ nguy hiểm nên bà mới phải giả câm giả điếc. Nhưng điều mà bà đau lòng là mấy đứa con còn lại của bà đều hùa vào hãm hại hai vợ chồng cậu hai. Bất đắc dĩ để tìm hiểu mọi thứ nên bà mắt nhắm, mắt mở xem chúng làm gì tiếp theo rồi xử lý luôn một thể.
Thương con dâu, cháu nội có nhà mà không được ở, vì lũ con bất hiếu, vì một con người độc ác như Nguyệt mà bà đành phải nhẫn tâm với Ngọc nhưng lần này bà không để chúng tiếp tục làm hại con cháu bà nữa. Hôm nay đông đủ cả, bà Liên ngồi đó nói dõng dạc:
– Cô Nguyệt! Từ nay nhà này không chào đón cô, cô đến từ đâu thì hãy đi về đó đi! Tôi cứ nghĩ cô là con người hiểu chuyện nên đã thương xót cô nhưng không ngờ cô là người quá thủ đoạn, đến em gái mình cũng hãm hại!
– Mẹ! Con xin mẹ hãy tha thứ cho con, con biết con sai rồi!
– Cô im miệng, đừng có gọi tôi là mẹ ngon ngọt như vậy, tôi đã từng cho cô cơ hội là thành viên của cái nhà này nhưng chính cô đã vứt bỏ nó nên cô hãy tránh xa gia đình tôi ra! Còn việc mà cô làm ăn thất bát không liên quan đến gia đình tôi, cô về mà lo giải quyết đi kẻo pháp luật sờ gáy đó!
– Mẹ…
Bà Liên không thèm nói nữa mà quay sang nói với người làm:
– Đậu, Dần lôi cô ta ra khỏi đây!
– Vâng! Thưa bà!
Tiếng cô ta van xin nhưng không ai mảy may để tâm cả, Đậu và Dần kéo cô ta ném ra ngoài rồi khoá luôn cổng vào. Giải quyết việc của Nguyệt xong thì bà Liên bấy giờ mới quay sang nói chuyện với vợ chồng cậu cả, bà hỏi mợ cả trước:
– Con nói thật cho ta biết, tại sao lại nhiều lần muốn hãm hại em nó vậy? Các con cùng là con của ta mà, con dâu hay con trai ta đã bao giờ phân biệt chưa?
– Con…Con xin lỗi mẹ! Là con sai rồi!
– Ta từ trước nay luôn tin tưởng con, ta cứ nghĩ khi ta già rồi con sẽ là người thay ta quán xuyến việc nhà này, họ Phạm Gia từ nay đã có người con dâu đảm đang như con nhưng tại sao lại vì chút đố kị mà sinh lòng ghen ghét mưu tính hại anh chị em trong nhà? Ta có quý Ngọc nhưng nếu chọn gánh vác việc gia đình thì vẫn là con.
– Mẹ ơi! Con trăm ngàn lần xin lỗi mẹ! Mẹ cứ phạt con đi! Con biết mình sai rồi!
– Ta phải phạt nhưng ta sẽ phạt con trai ta, vì nó biết vợ sai nhưng vẫn để mặc mà làm càn!
– Mẹ…Là con có tội không liên quan tới cậu cả, con xin mẹ đừng phạt cậu ấy!
Bà Liên không nghe mà nghiêm khắc kêu Dần vào lấy roi ra để làm đúng theo gia pháp của gia đình. Bấy lâu nay bà không nghiêm trị nên mấy đứa con này mới tự tung tự tác như vậy.
– Dần! Đưa cậu cả ra giữa nhà đánh 20 roi trước mặt mọi người, đánh thẳng tay cho bà!
– Bà…
– Sao? Có làm được không? Nếu không mày cũng quỳ xuống chịu đòn như cậu cả đi!
– Vâng, thưa bà!
Dần bình thường không thích cậu cả nhưng bảo đánh thật thì anh không muốn chút nào, cơ mà không đánh thì anh cũng bị ăn đòn nên đành tặc lưỡi làm theo. Dần liếc mắt nhìn cậu cả nói tiếng xin lỗi rồi bắt đầu đánh. Tiếng roi chát chúa vang lên làm ai cũng khiếp sợ, mợ cả quỳ gối khóc lóc van xin bà Liên nhưng bà không mảy may để ý mà vẫn ra lệnh đánh tiếp.
Vợ đau xót cho chồng là điều đương nhiên nếu còn tình cảm, nhưng bà là mẹ bà cũng xót xa lắm chứ! Tận mắt chứng kiến máu thịt của mình như thế ai chả đau nhưng còn đau hơn nếu máu thịt của bà tranh giành, hãm hại nhau, vì vậy để cứu vớt tình hình bà vẫn chọn cách để chính bà làm đau chúng.
Mợ cả xin không được thì lập tức bò lại chỗ chồng ôm lên, Dần thấy vậy không thể đánh tiếp mà cứ nhìn sang cậu hai và mợ hai thì tiếng bà Liên vẫn hô đánh, Dần không làm sao được lại giơ roi ra tiếp tục.
Lúc này Ngọc không thể ngồi yên khi thấy vợ chồng cậu cả bị thương tích trên mình, lúc đầu đúng là họ ngang tàn quá khích hại vợ chồng cô, không coi ai ra gì nhưng nhìn sâu xa thì vợ chồng họ đúng là có tình có nghĩa với nhau. Cô bị tình cảm phu thê của họ làm cho cảm động nên lòng tốt của cô lại trỗi dậy:
– Thưa mẹ! Con nghĩ như thế là đủ rồi ạ! Cậu mợ ấy cũng đã biết lỗi, con mong mẹ giơ cao đánh khẽ cho cậu mợ ấy cơ hội sửa sai!
– Chúng nó hại các con thế mà con còn bao dung à?
– Mẹ! Cậu hai có giận nhưng dù sao cậu hai cũng là em, câụ ấy cũng đau trong lòng ạ! Anh em như thể tay chân, nếu tay bị đau thì chân cũng không vui vẻ gì!
– Không được!
Câụ hai thấy vợ nói thế cũng vội xen vào:
– Mẹ à! Vợ con nói đúng đấy! Đánh thế đủ rồi! Mẹ hãy cho cậu mợ ấy một cơ hội đi! Nếu sau này không biết hối cải thì con tùy mẹ xử lý!
– Các con đã xin cho nó thế thì ta cũng không đánh nữa nhưng tội đánh có thể tha còn tội làm ăn không tính toán và làm càn thì vẫn phải chịu trách nhiệm, lần này nếu ai giúp chúng trả khoản bồi thường thì cũng đồng nghĩa chống lại bà già này!
– Chuyện làm ăn sẽ không ai tham gia đâu ạ! Cậu mợ ấy nhất định sẽ tìm cách tự giải quyết!
– Được rồi!
Mợ cả quay qua nhìn Ngọc có vẻ cảm kích nhưng không nói năng gì mà chỉ dìu chồng mình lên ghế ngồi.
Bà Liên xử xong vợ chồng cậu cả thì đến vợ chồng cậu ba, bà nhìn qua mợ ba một lượt thì nói:
– Ta tha đánh đòn con vì con mới sinh được mấy tháng, ta nói vậy con hiểu ý ta không?
– Thưa mẹ! Con…
– Con biết tội của mình chưa?
– Dạ! Con…Con có tội gì ạ?
– Con chắc là vẫn chưa nhận mình sai đúng không? Con cùng mợ cả làm hại vợ chồng mợ hai những gì đến giờ ta cũng biết hết! Riêng cái việc con cho người nén bỏ thuốc tránh thai vào canh cho mợ hai uống là ta có thể đuổi con ra khỏi nhà rồi, lại thêm cái tội dùng chính con của mình ra để làm công cụ hại người là điều tàn độc nhất con biết chưa, phúc tổ cho con là đứa bé không sao, tội đánh có thể tha nhưng việc giữ con lại làm dâu nhà này thì ta không thể!
Mợ ba mới đầu còn vòng vo nhưng khi nghe bà Liên thông báo thế thì vội quỳ xuống xin xỏ:
– Mẹ ơi! Con biết tội rồi! Con xin mẹ tha cho con!
– Ai cũng phạm tội rồi dễ dàng nói xin lỗi thì trên đời này còn gì là nghĩa lý gì. Một người mẹ không màng đến tính mạng của con mình thì liệu có đủ tư cách để dạy dỗ nó không?
– Me…mẹ ơi…con sai rồi, con rập đầu xin mẹ, con xin mẹ đừng bắt con xa con của con. Mẹ đánh hay phạt con không dám xin nhưng con mong mẹ đừng đuổi con ra khỏi đây, con xin mẹ…
Cậu ba nghe mẹ mình nói thì mới biết vợ mình nhiều tội tới vậy, từ trước cứ nghĩ vợ mình nhu mì, hiểu chuyện nhất nhà nhưng hóa ra lại là nguời thủ đoạn nhất. Cậu ba từ trước có ham ăn chơi, lười làm nhưng tính ra sự độc ác là không có. Nhìn qua vợ lại thấy giận nhưng dù sao tình nghĩa vợ chồng vẫn còn, với không nỡ nhìn con trai mới bé thế phải xa mẹ nên cậu ba cũng quỳ xuống xin cho vợ mình:
– Mẹ ơi…
Có điều cậu ba mới nói được hai từ thì bà Liên đã chặn ngay:
– Con cũng không có đủ tư cách xin xỏ cho ai vì con nhu nhược, ý chí không có, nhắm mắt làm ngơ, a dua theo cái sự sai trái của anh cả thì cũng là đồng phạm. Con sống vô trách nhiệm với người khác nên vợ con mới ra nông nỗi ngày hôm nay đấy!
– Con…
Bà Liên lại nuốt nước mắt vào trong sai thằng Dần kéo cậu ba ra quỳ giữa nhà và đánh cho mười roi. Lần này bà nói trước nếu ai can ngăn thì sẽ đánh luôn người đó nên ai ai cũng im lặng cúi đầu. Cậu ba bị mười roi xong thì tự lết về nghế ngồi, dù đau lắm nhưng cậu ba cũng không dám hé răng kêu ca nhưng vẫn nghĩ đến tội danh của vợ chưa được mẹ tha thứ nên cậu ba tiếp tục xin xỏ:
– Mẹ ơi! Tất cả là do con thì mẹ cứ phạt con nhưng cháu nó còn nhỏ, con mong mẹ hãy tha cho vợ con lần này, con hứa từ nay tu chí giúp anh hai làm ăn, quan tâm tới vợ con hơn, không làm chuyện sai trái, con xin mẹ hãy vì cháu mà cho vợ chồng con cơ hội!
– Ta không thể tha thứ cho vợ con được!
– Mẹ! Con xin mẹ hãy vì cháu đi ạ!
Mợ ba cũng quỳ rạp xuống khóc lóc xin bà tha cho lần này, bà Liên bực tức vì thủ đoạn hèn hạ của con dâu lắm và muốn trị tận gốc loại người này nên bà rắn tay hơn:
– Muốn ta tha cho thì nói xem từ nay con sửa chữa như nào?
– Chỉ cần mẹ chịu cho con ở lại, đừng bắt con xa chồng xa con thì mẹ phạt gì con cũng chịu!
– Là con nói đấy nhé!
– Vâng, thưa mẹ! Con biết tội của con lớn lắm nên con không dám cầu xin gì, mẹ cứ sai bảo con ạ!
– Được! Từ nay con ngoài việc chăm sóc con ra thì chịu trách nhiệm chăm sóc từ đường, không được lười biếng, mỗi ngày dành hai giờ để xám hối đi! Không tiếp xúc với bên ngoài trong vòng ba năm. Khi nào con tự thấy tâm mình trong sạch thì nói chuyện với ta, con làm được không?
– Vâng, con cảm ơn mẹ ạ! Con sẽ không làm mẹ thất vọng!
– Ta không cần con hứa suông, hàng ngày cho ta nhìn thấy kết quả đi!
Bà Liên nói xong thì quay sang chỗ vợ chồng cậu hai, bà không nói đến Ngọc mà bà chỉ đề cập tới cậu hai:
– Còn cậu hai, tội của cậu cũng có cậu có biết không?
– Vâng, con biết ạ!
– Con nói xem con có tội gì?
– Là con tự ý bao che cho anh em mình bao năm nay, chúng con đã làm mẹ thất vọng rồi!
– Vậy tội đó đáng đánh bao nhiêu roi?
– Còn tự nguyện mẹ cứ trách phạt tùy ý ạ!
– Được!
Bà Liên cũng không tha mà thẳng tay trừng trị luôn:
– Thằng Đậu đâu, phạt cậu hai 5 roi cho bà! Mạnh tay vào!
– Bà ơi? Làm sao mà con đánh được ạ!
– Không đánh thì mày cũng chịu 5 roi như thế!
– Vâng, con tự nguyện chịu thay cậu!
Bà Liên điên tiết nói:
– Thằng Dần đâu! Lại đây đánh hai đứa đó cho bà mau!
– Thưa bà, con cũng tự nguyện chịu phạt thay cho cậu!
– Bây giờ không phải là 5 roi mà là 10 roi đấy!
– Vâng, con chịu được!
– Chúng mày muốn bà già này tức chết đúng không? Có đánh không?
– Con không dám, mà cũng không nỡ thưa bà! Bà ơi…
Bà Liên không thèm nói mà đứng dậy ra chỗ ba người, một chủ hai tớ đang quỳ gối chờ sẵn, nhìn ba đứa mà bà càng nổi điên, chủ tớ bao che, bênh vực nhau hả, đã thế bà đánh cả ba luôn!
Bà Liên nhặt cái roi lên quất vào cậu hai đầu tiên, bà già rồi nên lực đánh không còn mạnh nữa, rõ là không đau nhưng cả bà và cậu hai hay câụ cả và cậu ba đều tự dưng chảy nước mắt. Đánh đến roi thứ ba vào người Bách thì lúc này cậu cả và cậu ba cũng bò lết tới chỗ mẹ mình, hai tay bám vào chân mẹ như ngày nhỏ bà vẫn thường dùng gia pháp đối với ba anh em khi làm sai. Đã bao nhiêu năm, qua cái tuổi trẻ con nông nổi ấy rồi, ấy vậy mà đến khi dựng vợ gả chồng rồi mà ba anh em vẫn còn làm cho mẹ đau lòng thế này thì quả thật quá hổ thẹn. Cậu cả qùy úp mặt vào chân mẹ nghẹn ngào cất lời:
– Mẹ ơi! Chúng con bất hiếu, chúng con sai rồi! Là tại con hết, mẹ cứ đánh con đi!
Cậu ba nghe vậy cũng tranh giành và nói mẹ đánh mình mà tha cho hai anh em, còn riêng Phạm Bách là im lặng không nói gì, chỉ cảm thấy như bây giờ là quá tốt, anh em cậu đã quay trở lại đúng như cái thời còn nhỏ bé ấy. Nếu để bị đòn mà cho ba anh em cậu có được tình cảm xưa kia thì cậu cũng chấp nhận.
Bà Liên thấy các con của mình đã nhận thức được sai ở đâu và cái gì mới là quan trọng thì bà mới cảm thấy nhẹ nhõm ở trong lòng. Bà hít nhẹ một hơi nhưng vẫn nghiêm giọng nói tiếp:
– Các con đã lớn cả, không còn là những đứa trẻ con ham chơi không biết suy nghĩ nên mẹ mong qua việc này các con tự rút bài học cho bản thân. Mẹ già rồi, sẽ không theo các con được lâu nữa, chỉ muốn mấy anh em các con đoàn kết, đùm bọc lẫn nhau, có thế khi mẹ xuống gặp cha con mới không cảm thấy hổ thẹn!
Cậu tư lúc này mới đứng dậy khỏi ghế ra chỗ mẹ và ba anh trai:
– Mẹ! Các anh ấy cũng đã biết lỗi rồi và con tin sau này các anh sẽ không để mẹ phải phiền muộn nữa đâu!
– …
Bà Liên nghe con trai út nói mà cũng hy vọng lắm, nếu cậu cả và cậu ba là người suy nghĩ được như thằng út thì tốt biết mấy, không a dua, không tranh giành mà luôn biết trên dưới. Cậu cả nhìn cậu út cảm động, cậu tự hứa với bản thân và dũng cảm hứa với mẹ mình:
– Mẹ hãy tin chúng con! Từ nay anh em con sống hòa thuận, hỗ trợ nhau, sẽ không làm mẹ lo lắng nữa!
– Được rồi! Đứng cả lên đi!
– Chúng con cảm ơn mẹ!
Bà Liên gật đầu rồi quay sang mợ ba nói:
– Còn mợ ba! Con đã hứa là phải giữ lời nếu không con chỉ còn cách ra khỏi nhà họ Phạm với hai bàn tay trắng và vĩnh viễn không bao giờ được gặp con trai mình!
– Mẹ! Con sẽ không đánh mất cơn hội quý báu này đâu, con mong mẹ hãy tin con!
– Cứ làm đi rồi nói!
Mợ ba từ ngày về làm dâu nhà họ Phạm này thì hôm nay mới chứng kiến cảnh mẹ chồng nghiêm khắc tới vậy, bình thường cứ tưởng bà chỉ qua loa, không để ý nhưng các cụ đã nói cấm có sai “gừng càng già càng cay”, bà cái gì cũng biết, cũng hay chỉ là bà không nói mà thôi.
Sau cái thời khó khăn cổ hủ của bà đã quá khổ nên đến đời con cái bà không muốn các con phải chịu đựng như bà nên bà đã cho mọi người có cuộc sống thoải mái hơn nhưng ngay chính bản thân mợ ba hay mợ cả lại không nhận ra điều tốt của bà dành cho đó mà sống trong đố kị nghi hại lẫn nhau. Mợ ba vì ghen với sự thông minh của Ngọc, ghét cậu ba vì được lòng mẹ mà đã cấu kết rắp tâm hãm hại vợ chồng Ngọc tới cùng, cũng may hôm nay sau những gì mợ ba chứng kiến đã vội nhận ra cái sai nguy hiểm của mình mà từ bỏ âm mưu kế tiếp định hại Ngọc.
Mẹ chồng mợ đã nói đúng con cái là tài sản vô giá không thể đem ra làm công cụ hại người, tình cảm anh em hoà thuận không thể mua bằng tiền. Những thứ này chỉ một chút nữa thôi là mợ ba đã đánh mất tất cả, cũng may vẫn còn cơ hội để rút kịp chân ra.
Mợ ba nhìn cảnh mấy anh em của chồng sau những biến cố thì họ vẫn là một thể thống nhất và cậu ba cũng đã hứa sẽ thay đổi thì mợ ba cũng coi như được bù đắp. Cũng may vợ chồng cậu tư không bị lu mờ bởi cái danh hão hư thực, không tham gia trong việc tranh giành, đấu đá nhau vì gia tài này. Nhìn hai vợ chồng cậu tư giờ mợ ba mới thấy rằng, mình đã làm sai quá nhiều, sống ích kỷ quá nhiều, mợ ta tự thấy hổ thẹn với lương tâm và con cái, tự nhủ lòng sẽ cùng mợ cả ăn lăn xám hối, lăng làm việc thiện cho tới khi mẹ chồng và mợ hai tha thứ thì thôi.
Bà Liên nhìn các con một lượt thấy chúng có vẻ đã thông tư tưởng nên kêu mợ tư đưa mình về phòng, vợ chồng cậu cả và vợ chồng mợ ba cũng dìu nhau về nghỉ ngơi ngay sau đó. Mọi người tản đi hết thì Ngọc cũng ra hiệu cho anh Dần và Đậu với Na đi làm việc của mình, còn cô đi lại bên chồng hỏi han:
– Cậu! Cậu có đau nhiều không?
– Không sao! Lực mẹ đánh nhẹ ấy mà! Mình cũng về phòng thôi!
– Vâng.
Vào phòng Ngọc giục cậu hai cởi áo để mình bôi thuốc cho, cũng rướm máu ra chứ không nhẹ đâu, cậu bị ít roi mà còn thế này thì hai cậu kia chắc nát cái lưng luôn. Vừa bôi thuốc Ngọc vừa thổi nhè nhẹ, cô cứ xót xa cho cậu mãi thì cậu bảo:
– Ngày nhỏ bọn tôi bị ăn đòn suốt ấy mà!
– Thế lâu nay không bị, giờ cảm thấy sao?
– Có vị khác vì da thịt bây giờ dày hơn.
– Cậu đúng là …Kiểu gì cũng nói được! Cậu có vài roi mà còn đỏ hết lưng, chắc hai cậu kia nát cái lưng luôn rồi!
– Sức đàn ông có thế đã là gì, vài hôm là sẽ hết đau thôi.
– Vâng. Xong rồi ạ!
– Được rồi, em cũng nằm xuống đi không mệt!
– Cậu này! Em thấy mợ ba …
– Đừng suy nghĩ nữa, mợ ấy từ nay không dám làm gì nữa đâu, hiện tại công xưởng của cha mợ ấy đang khó khăn về làm ăn, tôi cũng đã đánh tiếng trước nếu cần thì tôi giúp đỡ, với chuyện hôm nay mẹ đã nói rõ ý thì mợ ấy phải biết nặng nhẹ. Tôi nghĩ con người khôn ngoan như mợ ấy sẽ biết cân nhắc thiệt hơn, em cứ yên tâm ở nhà dưỡng thai cho tốt, đừng để tâm những chuyện đó nữa!
– Vâng ạ!
Có lẽ cô nghi hoặc quá nhiều thôi chứ sau buổi hôm nay ánh mắt của hai mợ ấy nhìn cô đã không còn thấy màu hận thù, đố kị nữa rồi. Cô hi vọng từ nay về sau sẽ trời quang mây tạnh.
Buổi chiều đó cậu hai không đi làm mà ở nhà cùng với vợ, đã lâu lắm hai người mới có thời gian riêng tư thế này. Cậu hai đưa vợ ra vườn đi dạo cho thoáng, cả hai đang tận hưởng bầu không khí vui vẻ thì thấy hai mẹ con bà Xoan tìm đến…