Mợ cả nhìn cô ta cười một cách thâm hiểm rồi sau đó đưa thêm một gói thuốc được bọc trong tấm bìa cẩn thận rôì nhắc nhở:
– Còn đây là thuốc để cho cậu hai bồi bổ, mợ cho cậu hai uống thường xuyên vào!
– Vâng, em cảm ơn mợ cả nhé? Chỉ có mợ là chu đáo nhất!
– Là chị em mà! Đừng khách sáo!
Nguyệt sung sướng nhìn gói thuốc và nghĩ tới tình cảnh đêm nay lại tự mỉm cười. Tối đó, cô ta tắm táp xong, ăn mặc hết sức gợi cảm rồi bưng ấm trà sang phòng làm việc cho cậu hai, thằng Đậu thoáng nhìn thấy bóng dáng cô ta thì nhanh nhẹn đi vào nhắc cậu nhưng cậu vẫn thản nhiên ra hiệu cho nó cứ nhận trà bình thường. Thế nhưng khi nó ra cửa định đỡ ấm trà thì cô ta gạt phắt đi rồi nói để tự cô ta mang vào cho cậu, Đậu tặc lưỡi để mặc cô ta vào trong còn mình thì đi ra ngoài.
Đặt ấm trà xuống bàn Nguyệt tự nhiên đi lại gần cậu hai, định vòng tay ôm vào cổ cậu thì cậu đột ngột đứng lên bắt lấy tay cô ta, cố gắng dịu giọng xuống:
– Đã nói những việc này để người khác làm rồi mà!
– Em muốn tự làm cho cậu. Trà cậu vẫn thích đấy, cậu uống đi!
– Được rồi, em đi làm cả ngày về phòng nghỉ đi, tôi còn dở chút việc.
– Cậu uống đi rồi em về phòng!
– Yên tâm, tôi không phụ lòng của em đâu, tôi sẽ uống hết! À! Còn đây là cốc nước rau má thằng Đậu nó vừa mang lên, tôi định đem qua cho em nhưng tiện em ở đây thì uống đi!
– Cậu thương em vậy ạ? Hôm nào cũng sai người làm cho em một cốc nước mát thế này!
– Tôi lo sức khỏe của em! Uống đi! Rồi về phòng đợi tôi!
– Dạ, em cảm ơn cậu nhiều!
Nguyệt sung sướng uống hết cốc nước, cô ta mỉm cười thật tươi nhìn cậu, định ghé môi hôn lên má cậu mới chịu về phòng nhưng cậu lại nhanh tay chặn lại nói:
– Đây là phòng làm việc! Em cứ về phòng trước đi!
– Vậy… Em đợi cậu đó!
Đợi cô ta ra khỏi thì Phạm Bách lại trở về dáng vẻ lạnh nhạt, Đậu lúc này cũng đi vào và như mọi lần chủ động cầm cốc trà của Nguyệt pha lúc nãy đổ đi. Tính thời gian cô ta ngấm thuốc ngủ say thì cậu làm xong việc cũng về lại phòng của hai vợ chồng nằm ngủ chứ không phải là sang phòng của cô ta.
Từ hôm Ngọc đi, cái giường của hai vợ chồng càng trở nên rộng thênh thang, cả căn phòng toàn là nỗi cô đơn bủa vây lấy, nhìn đâu đâu cũng đều là hình bóng của cô, hơi thở của cô. Ban ngày thì có công việc cuốn đi nhưng mỗi khi đêm về, nằm trên chiếc giường một mình thì cậu lại nhớ cô đến cồn cào, da diết. Đêm nào cậu cũng ôm cái gối có hơi ấm của vợ để ngủ, hàng ngày dù vẫn nhận tin tức báo cáo của Đậu rằng cô vẫn mạnh khỏe, mọi thứ vẫn ổn nhưng cậu vẫn mong ngóng và thương nhớ cô. Không biết giờ này cô đã ngủ chưa hay là đang thức và có nhớ cậu nhiều như cậu đang nhớ về cô nữa…
Cậu thương lắm người con gái bé nhỏ, thiệt thòi đủ thứ nhưng chưa bao giờ cô cầu mong hạnh phúc cho riêng mình. Nhớ lại ngày đầu cậu đối xử tệ với cô thì cô cũng không để tâm hay oán hận mà vẫn chăm sóc cho cậu hết lòng. Ở với nhau một thời gian cậu mới nhận ra rằng một nửa duyên nợ của mình ở ngay trước mắt đây và không cần phải tìm ở đâu xa nữa. Rồi tới khi cả hai chấp nhận tình cảm của nhau thì cậu càng hạnh phúc hơn vì cô yêu cậu bằng cả tấm chân tình, đời người chẳng cần mơ ước cao sang mà chỉ mong tìm được người bạn đời yêu thương mình thật lòng và cậu đã được ông trời ban cho đúng như ý nguyện. Một người vợ hết lòng vì chồng, một người bạn tri kỷ, một người đồng hành trên chặng đường dài này…một viên Ngọc thô nhưng đẹp cả hình thức lẫn tâm hồn…
Lúc này ở bên chỗ Ngọc cũng không khác với tâm trạng của cậu hai là mấy, ngày ngày cô lo lắng cho cậu phải làm việc vất vả, tối về lại phải đối phó với mấy người trong nhà và nhất là Nguyệt. Cô rất muốn được gánh vác và san sẻ mọi thứ với cậu nhưng giờ này chỉ biết chờ đợi thôi, nhiều lúc nhớ cậu rất muốn đi tới xưởng gặp nhưng lại sợ bị phát hiện nên đành cất nỗi nhớ nhung vào sâu tận trong lòng.
Sáng hôm sau, Nguyệt uể oải tỉnh dậy thấy giường chiếu loạn lên và cô ta nằm lăn một góc, ngước đôi mắt mơ màng nhìn quanh thì đã thấy cậu quần áo chỉnh tề ngồi đọc báo ở ghế. Cô ta dụi mắt nói giọng vẫn còn ngái ngủ:
– Cậu ơi…tối qua…
– Tối qua em hư quá! Làm tôi vẫn còn đau hết cả lưng đây này!
– Chúng ta đã làm chuyện đó hả? Sao…sao mà em chả có ấn tượng gì thế nhỉ?
– Em nhìn đống hỗn loạn như thế mà còn không tin sao? Nhanh dậy đi tôi chở đi làm!
Cô ta nhìn cậu chằm chằm xem cậu có phải đang nói dối không nhưng trông cậu cũng có vẻ mệt mỏi thì không nghi ngờ nữa, mà lại thấy bản thân không muốn nhấc mình ra khỏi giường, cả người đau ê ẩm, chắc có lẽ cả đêm qua đã rất cuồng nhiệt đây, cô ta tự thấy lòng thoải mái nhưng giờ này quả thật không thể đi làm nên lại dở thói làm nũng cậu:
– Em…em thấy mệt và mỏi người lắm…em…
– Đấy! Tại em hăng quá nên vậy đó! Thôi hôm nay em nghỉ ở nhà đi! Có mợ cả thay em quán xuyến rồi!
– Vâng, thế em ngủ thêm đây ạ! Em yêu cậu nhiều!
– Ừ.
Thấy cô ta có vẻ xuôi xuôi và tin tưởng thì cậu trả lời rồi đi nhanh ra ngoài xe để đến xưởng, nhưng đi được một đoạn thì cậu nói Đậu quay về hướng nhà mà Ngọc đang ở. Cả đêm qua cậu nhớ cô đến nao lòng, chỉ cần đến nhìn cũng thỏa mãn rồi, chỉ cần chính mắt cậu trông thấy cô khỏe mạnh là đủ rồi nhưng Đậu không muốn mạo hiểm nên ra sức khuyên nhủ:
– Cậu à! Cậu đi như này nguy hiểm lắm, nếu người của mợ cả và mợ ba mà thấy thì công sức của cậu và mợ bấy lâu nay đổ sông, đổ biển hết đó!
– Tao nhớ cô ấy!
– Em hiểu nhưng cậu cố nhịn đi! Mợ hai biết mợ cũng không đồng ý đâu.
– Tao đứng từ xa nhìn cũng được!
– Nhưng…
– Đi đi!
Đậu thương cậu hai nên đành im lặng lái xe tới căn nhà mà mợ hai đang ở, lúc tới gần nhà Đậu cho xe đỗ cách xa đó một đoạn và để cậu đi bộ vào. Đứng ở cổng, cậu hai nhìn thấy vợ mình đang ngồi ở chiếc xích đu ngoài vườn, ngồi đó ngắm hoa nhưng hình như tâm trạng cô lại không vui thì phải. Cậu muốn đi vào trong ôm lấy cô vào lòng, muốn nói rất nhiều với cô, muốn hỏi cô có mệt không, có ăn được không…có nhớ cậu như cậu đang rất nhớ cô hay không…Bàn chân đã dịch chuyển được mấy bước nhưng ngay lập tức cậu hai lại dừng lại và quay người ra hướng để xe, cậu đành bấm bụng nhịn tất cả nỗi nhớ vào trong rồi lên xe:
– Đi thôi!
Đậu hiểu tâm trạng của cậu hai lúc này nên không hỏi cậu về mợ hai mà nói sang chuyện công việc:
– Cậu hai! Bên xưởng thêu giờ tính sao ạ?
– Cứ để cho họ giở trò chán chê đi!
– Nhưng tổn thất kinh phí không nhỏ đâu!
– Không sao! Đây coi như là kinh phí dạy cho bọn họ một bài học! Mày báo chỗ anh Dần lo mấy người bên kia cho chu đaó, đừng để bọn họ phát hiện ra sơ hở gì, tao muốn lần này cậu cả và cậu ba mắt sáng ra luôn!
– Vâng.
Mấy ngày sau Nguyệt nhận được thông báo của bên đối tác thúc giục làm hàng để giao đúng hẹn thì ngon ngọt hứa hẹn sẽ đúng hạn giao hàng. Cô ta nói chuyện với mợ cả về việc bên đối tác nói đẩy nhanh tiến độ cho họ thì mợ cả cũng trả lời rất chắc chắn:
– Được rồi, mợ cứ yên tâm.
– Em thấy cậu hai dạo này tin tưởng chúng ta nên mình phải làm cho tốt đó mợ!
– Mợ Nguyệt cứ yên tâm chúng ta nhất định sẽ hoàn thành đúng thời hạn, cậu hai lần này sẽ rất hài lòng về mợ đấy!
– Vâng, em hi vọng chúng ta sẽ thành công.
– Thế mấy nay mợ đi chơi có vui không?
– Rất vui ạ! Mấy bà phu nhân đó mới đầu khó chịu chứ giờ biết thân phận em thì bu vào như kiến, nghe tên cậu hai là ai nấy đều săn đón em lắm!
– Đợi ngày rộng tháng dài cậu hai làm cho mợ cái đám cưới thì lúc đó họ còn chạy theo mợ nữa đó! Giờ con Ngọc đi rồi, không còn ai có thể cản đường mợ, mợ một bước lên mây nhé!
– Vâng, cũng nhờ hai mợ giúp em!
– Rồi, nay mợ cứ đi chơi đi, tiền cậu hai thiếu gì, cứ chơi cho họ biết mình là ai, hết tiền thì nhắn tôi!
– Vâng, cảm ơn mợ cả nhé!
Nguyệt sau vài câu khen ngợi của mợ cả thì lại xách túi đi tiếp, mợ cả nhìn theo bóng dáng Nguyệt mà cười khinh, mợ ta quay vào phòng làm việc thì một lúc sau cậu cả tới. Mợ ta nói với chồng mình:
– Em sắp trút giận cho cậu được rồi! Lần này không những con ngu kia cũng cuốn xéo mà thằng Bách cũng tổn thất không ít đâu, mẹ sẽ nhìn nó như nào cậu cứ chờ xem!
– Cẩn thận đó!
– Cậu yên tâm đi, em làm gì cũng chừa đường lui, có chết thì con ngu kia sẽ gánh tội hết!
– Thằng Bách tự nhiên để em chịu giúp con ranh kia chắc là không có đơn giản đâu, em nên để ý!
– Em biết rồi! Chỗ cậu bên đó có gặp trở ngại gì không?
– Dạo này nó không nhắc nhở gì, tôi và thằng ba làm gì nó cũng không hỏi.
– Thế cũng tốt!
Lượng hàng lớn nên càng những ngày về cuối thì công nhân càng phải gấp rút làm tăng ca ngày đêm. Mấy bữa nay Nguyệt cũng không dám đi chơi bạt mạng như trước nữa, mợ cả cũng không giục cô ta như mọi lần mà giả vờ bận rộn cùng cô ta mấy hôm cuối này.
Bữa nay là ngày cuối cùng đóng gói hàng để giao cho bên kia nên Nguyệt ở lại muộn cho tới khi đóng kiện cuối cùng. Mợ cả thấy Nguyệt chưa về thì nhắc nhở:
– Mợ về đi, tôi đợi người tới tập kết hàng về kho xong thì tôi về cũng được!
– Để em cùng đợi với mợ!
– Mợ về đi không cậu hai đợi!
– Bữa nay cậu ấy đi tiếp khách, chắc về muộn!
– Xong đợt này cậu và mợ Nguyệt đi đâu đó cho khuây khỏa đi nhé, ai cũng bận rộn quá!
– Vâng, em cũng tính thế!
Hôm sau đến hẹn giao hàng cho bên kia, hàng đã tập kết đầy đủ ở kho tại bến cảng rồi nên mọi người nhanh chóng đi tới đó cho người vận chuyển qua bên đối tác. Thấy có mỗi Nguyệt đi ra đây thì mợ cả thắc mắc hỏi:
– Sao có mỗi mợ thế này, thế cậu hai đâu?
– Cậu hai sáng nay đi công việc chắc mấy ngày mới về, chuyện này cậu ấy nói cứ để em và mợ làm là được.
Mợ cả nghe vậy thì lạ, vụ làm ăn lớn thế này không thấy cậu ta ghé qua lần nào mà chỉ để thằng Đậu chạy qua xem một chút, rồi đến ngày quan trọng này cũng không có mặt mà chỉ nhắc thằng Dần chở con ngu này tới, không lẽ cậu ta lại tin tưởng con vợ ngu này thế sao! Cảm giác vẫn còn chút nghi ngờ thì mợ ta ghé tai hỏi chồng mình:
– Cậu hai có việc thật ạ?
– Thằng Bách nó có công việc đột xuất phải đi thật đó!
– Cậu có chắc không?
– Chắc! Thằng ba nó cũng biết mà! Chiều tối qua nó bàn chuyện làm ăn với thằng Bách nên nó biết.
– Vâng.
Số lượng hàng lớn nên người của bên xưởng đi theo cùng kiểm tra cũng có vài người, sau một ngày hàng đã được giao tận tay cho bên kia, tuy nhiên để kiểm tra xem chất lượng có giống như bản cam kết không thì còn phải chờ mất vài ngày.
Ở nhà mợ cả và Nguyệt ung dung ăn chơi, hàng đã đi sang ngày thứ hai vẫn chưa có tin tức phản hồi thì chắc chắn là ổn rồi. Nguyệt lại tiếp tục đi hưởng thụ mà không cần nghĩ nữa, chắc chắn sau vụ làm ăn thành công này nhất định cậu hai sẽ mau chóng làm đám cưới với cô ta. Ngày thứ ba Nguyệt đang vui vẻ ở sòng bạc cùng mấy vị phu nhân thì nghe tiếng của Dần hớt hơ hớt hải chạy vào báo:
– Mợ Nguyệt! Mợ Nguyệt! Có chuyện không hay rồi!