"Ngạo, khi nào thìtrở về?"
"Bây giờ mình đang ởtrên xe, tầm khoảng. . . . . ." Người đàn ông bên kia điện thoại nhìn đồnghồ một chút."Mười phút sau sẽ đến."
"Ừ, đã trở lại thìđến chỗ mình một chuyến, chúng ta đã lâu không gặp mặt ."
"Đương nhiên."
Ân Dập Diễm để điện thoạixuống, chắp tay, lưng dựng ở bàn làm việc, nhìn nhân viên ở dưới tòa nhà Ânthị, đỉnh đầu đen nhánh của mọi người, trong văn phòng Tổng giám đốc cao tớivài chục tầng, nhìn xuống, giống như những đàn kiến.
Anh thích loại cảm giácnày, cảm giác đứng ở ngọn núi cao nhất. Giống như tất cả mọi người bị anh dẫmnát dưới lòng bàn chân, bên ngoài xã hội thường nói anh lãnh khốc, vô tình, tànbạo, âm tàn, cũng không phải là giả.
Tính mạng của mình, giốngnhư con kiến.
Mà phụ nữ, càng phải nhưvậy.
Từ khi nào thì, anh bắtđầu thay đổi cách nhìn về phụ nữ? A, chính anh cũng nhớ không rõ.
Là từ khi cô bé kia xuấthiện sao?
Đôi mắt đen lóe sáng.
Đúng lúc này, chuông điệnthoại di động kêu lên, đó nhạc chuông của riêng cô bé kia.
Ánh mắt của anh ônnhu."Oa Oa?"
"Diễm, em muốn đi rangoài một chút, sẽ ăn trưa trước không đi qua chỗ anh đó!"
"Được. Mang đủ tiềnchưa? Nếu như không đủ, anh đưa cho em thẻ vàng nhất định cần dùng tới, thíchgì thì mua, không cần quan tâm đến tiền." Anh như mẹ già dài dòng nói.
"Vậy làm sao có thể?!" Cô kinh hô, mặc dù biết anh có rất nhiều tiền nhưng không thể phung phínhư vậy!
Anh dịu dàngcười."Không sao, chỉ cần là em, tốn nhiều tiền cũng không sao."
". . . . . . Đượcrồi được rồi, em đi đây."
Cô vội vội vàng vàng cúpđiện thoại, che sự xấu hổ.
. . . . . .
"Không sao, chỉ cầnlà em, tốn nhiều tiền cũng không sao."
. . . . . .
Nghĩ tới câu này, tronglòng rung động, cô cảm thấy thật hạnh phúc.
Oa Oa hân hoan đem điệnthoại bỏ vào bao trong túi, muốn đi tìm "Liều mạng hữu" của cô, mộtcỗ xe BMW hồng chói sáng bỗng nhiên chạy qua trước mặt cô!
Cô sợ ngây người, vẫnkhông nhúc nhích sững sờ ở tại chỗ, hai giây sau, lửa giận bùng lên! Phải biếtrằng, chiếc xe này lại chạy sát vào cô mà qua a!
Cô chỉ cần bước thêm mộtcentimet, sẽ biến thành " oan hồn dưới xe " a!
"Khinh người quáđáng. . . . . ."
Cô nhỏ giọng nguyền rủa ,không để ý đến hậu quả, nhặt lên một cục đá lớn, dung sức, tảng bay tới chiếcxe BMW chói mắt.
Hừ, chọc tới cô thì phảitrả giá rất lớn!
Xe yêu bị nện, dù là ai,đều giận tím mặt, như chủ nhân xe BMW.
Một người con đàn ông từtrên xe BMW đi xuống, nhìn trái nhìn phải, trừ bỏ bị một cục đá đập bên ngoài,chỗ còn lại đều còn tốt.
Nhưng một cục đá đá cũngđủ làm anh không chịu được.
Người đàn ông ngẩng đầu,trong hai mắt tà mị như muốn gây hấn, anh cũng muốn nhìn xem, là ai to gan nhưvậy, dám ném đá vào chiếc xe yêu quý của anh? !
Mẹ nó chứ, thật xui xẻo!Máy bay hạ cánh, còn chưa tới một giờ, liền gặp chuyện đen đủi.
Người đàn ông cố gắng giữtỉnh táo, khí chất tốt đẹp, nhưng mà không đến vài giây, anh ta gầm nhẹ mộttiếng: "Mẹ nó, phải bình tĩnh!"
Nổi giận chuẩn bị bắtnghi phạm đang muốn chạy trốn.
"Cô còn muốn chạy điđâu? !" Anh giận quá thành cười.
Oa Oa bị anh nắm chặt cổáo, nhất thời thở không nổi, một lúc sau mới biết cần hít thở.
"Anh muốn làmgì?"
"Tôi muốn làmgì?" Người đàn ông tà chớp mắt mấy cái, nụ cười tà ác."Tôi lại muốnhỏi cô, tại sao cô vô duyên vô cớ ném đá vào xe tôi! ?"
"Cái gì, tôi vôduyên vô cớ? ! Nực cười, là xe của anh đụng vào tôi trước, kỹthuật lái xe không thấp kém, cũng đừng có đi ra ngoài đường maf dọangười!"
Oa Oa không cam lòng yếuthế, nói lớn.