Đôi mắt âm lãnh của ÂnDập Diễm nhíu lại, có chút không vui, cô không muốn về nhà với anh đến mức nhưvậy sao?
Anh cũng không biết vìsao, ngay từ khi nhìn thấy cô, thấy đôi mắt nghịch ngợm kia, sự ngây thơ trongsáng của cô thì đã động tâm. Mặt hồ đang phẳng lặng, thì có sự rung động.
Đây là lần đầu tiên, tráitim của anh đập khác thường, như sự hiện hữu của cô, đặc biệt vì anh mà tồntại. Loại tình cảm này, anh không biết làm sao, lần đầu rung động, anh càngkhông biết, phải làm thế nào để có được tình cảm của cô?
Nhưng mà, anh biết, anhmuốn cô, cũng muốn cô vĩnh viễn ở bên cạnh anh!
Dù có chuyện gì xảy ra,đều không cho cô đi!
Có suy nghĩ này, đôi mắtdịu dàng hơn, anh khẽ cười một tiếng.
"Oa cười, anh cườirồi!"
Sở Oa Oa buông cánh taycủa anh ra, như phát hiện được kỳ quan thiên nhiên mới, chỉ vào anh nhảy loạn.
Anh cười lên trông rấtđẹp trai, làm cho cô cũng phải cười.
Một chút ánh nắng chiếulên trên giường qua khe hở trên bức rèm, có thể nhìn thấy bụi bay trong ánhsáng yếu ớt.
Trên giường cô gái nhỏcũng động đậy, “Ưm” một tiếng, sau đó xoay người, tiếp tục cùng chu công, tâmsự, uống chút trà.
Nhưng mà ——
Như có người khác với cô.
"Cốc cốc! Sở tiểuthư, đã đến lúc thức dậy."
Đáng ghét, mới sáng sớm,có để cho cô ngủ hay không ? Ồn ào —— ném một cái gối ôm qua.
Nhưng mà, tiếng đập cửavẫn vang lên, không muốn cô ngủđây mà.
"Oa Oa, bây giờ nêndậy thôi."
Gì vậy? Giọng nói của bàGiang sao lại trở nên trầm thấp như vậy ?
Bàn tay nhỏ bé dụi dụimắt, lắc lắc đầu, năm giây sau, cô mới suy nghĩ. Vừa rồi không phải giọng củabà Giang ——
A! Sao anh vẫn còn ở nhà?Đã muộn như vậy, không phải là đã đi làm rồi sao?
Vội vàng mặc quần áo chotử tế, còn không kịp chải đầu đang rối như tổ quạ, anh mà đột nhiên đi vào, sựtrong sạch của cô sẽ tan thành mây khói……
Soạt ——
Cô nhảy xuống giường, nhẹnhàng mở cửa, quả nhiên, quả nhiên bộ dáng của anh đang định phá cửa đi vào nếunhư cô không mở cửa.
Ánh mắt nóng bỏng nhìncô, lại nhìn quần áo không ngay ngắn của cô, nhìn làn da trắng nõn của cô, ánhmắt tối sầm. Ân Dập Diễm cầm tay cô. Đi từ trên phòng xuống phòng ăn.
"Ơ? Hôm nay anhkhông cần đi làm sao?" Theo cô biết, hôm nào anh cũng dậy rất sớm mà.
"Có."
". . . . . ."Vậy tại sao còn ở đây?
Cái đầu nhỏ sáng ngời,chớp đôi mắt nhìn anh, không hiểu vì sao muộn như vậy rồi mà anh chưa đi làm.
Ân Dập Diễm thở ra mộthơi, xem ra cô bé này đã quên chuyện ngày hôm qua.
Anh tốt bụng nhắc nhởcô: "Cô bé, hôm nay emtới công ty cùng anh."
Công, công ty?
Hắc. . . . . . Cô nhớrồi, tối hôm qua lúc cô ‘ chạy án ’, kết quả không chạy được, đã bị ôm trở về.
Sở Oa Oa buồn chán, saotối hôm qua lại không chạy trốn thành công.? Nếu biết như vậy, cô sẽ không bấtchợt muốn ngủ trong túi ngủ để trải nghiệm cuộc sống thôn quê!
Không cam lòng, muốn làmviệc gì thì cũng phải ăn trước đã, sau đó cùng Ân Dập Diễm đến công ty.
Cửa xe vừa mở ra, Ân DậpDiễm đi xuống trước, sau đó từ trong xe lôi ra một cô gái nhỏ nhắn xinh xắnđáng yêu. . . . . . Hả. . . . . . Người.
Rầm ——
Họ vừa đi làm, mới từ tậpđoàn Ân thị đi ra, chuẩn bị đi ra ngoài làm việc . . . . . . Vẻ mặt tò mò nhìnhai người mới đến.
Người đàn ông cao lớn, cảngười là sự lạnh lùng, cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, khuôn mặt trẻ con viết rõ ràngbốn chữ ‘Tôi rất không vui’.
Tổng giám đốc của bọn họnhận nuôi một đứa con gái khi nào vậy? (haha, chời ơi vợ người ta mà cứ tưởngcon gái người ta)
Tất cả mọi người đều bấtđộng, động tác cứng ngắc.