Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 90: Về vấn đề đứa bé




Úc Tử Duyệt dọn dẹp phòng ăn xong, muốn đi nấu cơm, nhưng bị Lăng Bắc Hàn kéo lại, anh giúp cô xử lý vết thương trên mu bàn tay trước, sau đó dẫn cô xuống quán ăn Vương Ký ở lầu dưới mua bữa sáng. 

Ăn sáng xong, tâm trạng Úc Tử Duyệt cũng đã hoàn toàn phục hồi, chiều nay anh phải trở về, cô không muốn cả hai đều không vui vẻ.

Hai người đi tản bộ về phía quân khu, vừa đi vừa tán gẫu.

"Vậy lần này anh không đi thành phố Y à?"

"Ừ, về trụ sở chính, ở khu Tây Bình."

"Ở đó cách nơi này không xa ." Bình thường em có thể đến thăm anh không? Những lời này cô không dám hỏi ra miệng, gương mặt nhỏ có chút hồng.

"Phải, không xa." Sau này anh có thể thường xuyên về nhà, những lời này anh cũng không thể không biết xấu hổ mà nói ra miệng.

Ở cửa quân khu, nhân viên bảo vệ  đưa cho Úc Tử Duyệt một cái bao, Úc Tử Duyệt nhớ ra, đây là trà mẹ gửi tới.

"Em thích uống trà?"  Lăng Bắc Hàn thấy Úc Tử Duyệt mở ra bao ra, nghi ngờ hỏi.

"Không phải, mẹ em có mở một chuỗi cửa hàng trà. Bà ấy thường gửi một ít tới đây, để em đi biếu cho bà nội và ba!" Úc Tử Duyệt vất vả mở bao ra, vứt bọc ngoài vào thùng rác, bỏ ba bịch trà búp Minh Tiền Long Tĩnh vào hai hộp đã được chuẩn bị sẵn, dịu dàng nói.

Lăng Bắc Hàn nhíu lông mày lại, cảm thấy mẹ vợ là một người có tri thức, hiểu lễ nghĩa, không giống Tiếu nữ sĩ nhà anh, luôn có vẻ ngạo mạn. Cũng nhận ra được, mẹ vợ rất thương yêu và không an tâm về cô con gái này.

Nghĩ như vậy, Lăng Bắc Hàn cảm thấy trong cuộc hôn nhân này xét về mọi mặc nhà họ nhà họ Lăng kém hơn hẳn nhà họ Úc.

"Thất thần cái gì vậy? Đi thôi! Lá trà lần này không giống mấy lần trước, lát nữa anh nói là anh mua nhé!" Úc Tử Duyệt nhét hai hộp trà vào trong tay Lăng Bắc Hàn, vui vẻ cười nói. 

Anh mua? Kiếp sau đi!

Lăng Bắc Hàn hừ lạnh trong lòng, nhưng vẫn không nói gì, xem như giúp cô một chút vậy!

Một tay Úc Tử Duyệt chủ động kéo bàn tay to của anh, lại bị anh né tránh, cô hơi bị tổn thương ngước đầu nhìn anh: "Mặc quân trang phải nghiêm túc, không thể lôi lôi kéo kéo, khắp nơi trong đại viện đều có lãnh đạo, bị nhìn thấy sẽ ảnh hưởng không tốt!" Anh cúi đầu, nhỏ giọng giải thích bên tai cô.

"Hừ, dối trá!" Úc Tử Duyệt liếc anh một cái. Mấy lần trước ở bên ngoài, lúc nào anh cũng kéo tay cô đấy!

Cô không để ý tới anh, đi trước về phía nhà họ Lăng.

Trong không khí có cơn gió lạnh thổi qua, những khóm trúc hai bên đường phát ra tiếng xào xạc. Từ xa Úc Tử Duyệt thấy bà nội đang ngồi trước cửa phơi nắng.

Thật ra bà nội rất dễ chung sống, nói chuyện với bà, cười đùa với bà, cùng bà hát kinh kịch, bà sẽ rất vui vẻ.

Còn mẹ chồng Tiếu Dĩnh, cô cảm thấy có chút kỳ quái, có chút sợ bà, cũng không biết nên làm sao sao lấy lòng bà. Cha chồng Lăng Chí Tiêu đối xử với cô cũng xem như là tốt, ít nhất nhìn thấy cô sẽ nở nụ cười....

"Bà nội, sao bà không mặc áo ấm? Bà không lạnh sao?" Úc Tử Duyệt chậm rãi đi tới bên cạnh bà cụ, ngồi xổm xuống thân thiết bắt tay bà hỏi.

Tay bà nội ấm áp hơn tay cô nhiều, trên cổ tay trái còn mang một chiếc vòng ngọc phỉ thúy trong suốt.

Bà nội cầm ngược lại bàn tay của Úc Tử Duyệt, dùng sức chà xát: "Bộ xương già của ta đây còn cường tráng lắm! Ngược lại cháu đó, tay lạnh như băng vậy! Không mặc đủ ấm sao?

"Có mà! Bà nội. Lăng Bắc Hàn mua trà cho bà đấy!" Thấy bà nội muốn kiểm tra, Úc Tử Duyệt lập tức lui về phía sau, kéo Lăng Bắc Hàn tới, vội vàng lấy lòng nói với bà nội.

Nghe Lăng Bắc Hàn mua trà cho bọn họ, bà nội theo bản năng hừ lạnh trong lòng, lúc này Lăng Chí Tiêu bưng một bình inox giữ nhiệt cũng từ trong nhà bước ra, nhìn túi trà trong tay Lăng Bắc Hàn, ông cũng giống bà nội hừ lạnh trong lòng.

Nó mua quà cho cho bọn họ? Kiếp sau đi!

Không cần đoán cũng biết là con bé mua, bọn họ cũng không vạch trần, chỉ là cách nhìn đối với Úc Tử Duyệt có chút thay đổi.

Lăng Bắc Hàn mím môi, mặt không chút thay đổi, giơ túi trà lên bước vào cửa, một câu cũng không nói với bà nội và ông Lăng. Úc Tử Duyệt bất măn nhìn chằm chằm bóng lưng anh, người này thật không hiểu chuyện!

Lăng Bắc Hàn vào cửa, vừa đúng gặp phải Tiếu Dĩnh đang đi xuống cầu thang, nhớ lại chuyện với Hạ Tĩnh Sơ, Lăng Bắc Hàn nhanh chóng chuyển tầm mắt. "Mẹ! Chào buổi sáng!" Úc Tử Duyệt bước tới phá vỡ bầu không khí lạnh chết người này, cười cười chào Tiếu Dĩnh.

"Đã về rồi."  Mặt Tiếu Dĩnh không chút thay đổi, thốt ra mấy chữ giống như được nặn ra từ giữa kẽ răng. Nhìn túi trà trên bàn, lại nhớ tới những lời Úc Tử Duyệt vừa nói.

Nghĩ thầm con bé này bắt đầu trở nên thông minh hơn rồi....

"Vâng! Con xuống phòng bếp giúp một tay đây." Úc Tử Duyệt cười khúc khích nói, nhớ tới lúc ở nhà, Lệ Huyên Huyên cũng thường đến phòng bếp giúp đỡ, cô vội vã nói xong liền xoay người.

Còn chưa kịp bước, liền bị Lăng Bắc Hàn kéo về hướng cầu thang.

"Này! Anh làm gì thế?" Úc Tử Duyệt giùng giằng, nhỏ giọng nói.

Tiếu Dĩnh nhàn nhạt quét mắt nhìn hai bóng dáng đang lên lầu, chân mày nhíu lại, nhìn ra được đứa con trai này đối xử rất đặc biệt với Úc Tử Duyệt, trong lòng hơi ghen tị.

"Sao không để em đến phòng bếp giúp đỡ chứ? Chị Huyên Huyên cũng thường làm như vậy...." Mới vừa vào phòng, là phòng trước kia của Lăng Bắc Hàn, Úc Tử Duyệt nhìn anh ai oán.

"Học theo người ta làm gì? Em chính là em!" Lăng Bắc Hàn có chút đau lòng  khi thấy cô như vậy, trầm giọng nói. Mặc dù không thẳng thắn nói ra, nhưng cũng là trá hình nói cho cô biết.

Em chính là em, anh thích em như vậy!

Nhưng Úc Tử Duyệt lại hiểu sai ý anh, anh không muốn để cô làm cho người nhà anh vui lòng sao? Còn lợi dụng cô làm bọn họ tức giận.

"Đây là cái gì?" Lăng Bắc Hàn đi tới cạnh bàn, ở đó không thấy máy vi tính, ngược lại là một miếng vải thêu hoa, có thể nhận ra được đó là cách thêu hình chữ thập.

Trên khung thêu hình tròn, là một đóa mẫu đơn đang thêu dở, Lăng Bắc Hàn cầm lên, hỏi.

"À, đó là tranh thêu chữ thập đó! Bà nội bảo em thêu, "hoa khai phú quý"!" Kể từ khi không thể chơi trò chơi, mỗi đêm cô đều ở nhà thêu tranh chữ thập, trước kia chân tay vụng về còn bị kim đâm rất nhiều lần đấy.

"Bà nội bảo em thêu cái này làm gì?" Lăng Bắc Hàn không vui hỏi, cô vốn không thích hợp làm những việc này.

"Bà nội nói, con gái đều phải biết làm chút nữ công.  Nói việc thêu thùa này rất tốt, nên muốn em học." Úc Tử Duyệt ngây ngô nói. Sắc mặt Lăng Bắc Hàn càng ngày càng đen.

"Máy vi tính đâu?" Lăng Bắc Hàn lại hỏi.

Nhắc tới máy vi tính, trong lòng Úc Tử Duyệt chua chua, lần trước chơi game bị mẹ chồng phát hiện, ngày hôm sau chiếc máy vi tính liền bị mang đi, "Mẹ nói, trong phòng ngủ không nên để những vật có phóng xạ quá lớn, nên đem đến phòng sách." Nhưng đối diện phòng sách chính là phòng của bà nội, cô sao có thể đi chơi trò chơi được chứ?

Rõ ràng là trá hình không muốn để cho cô chơi trò chơi đây mà.

Mặc dù nhìn bề ngoài Úc Tử Duyệt hơi ngốc nghếch, nhưng trong lòng lại hiểu rất rõ. Không chơi thì không chơi, cô cũng không nghiện internet.

Mặt Lăng Bắc Hàn càng đen hơn, hiểu bọn họ là ở nhắm vào cô. Một đám người lớn còn mưu tính với một cô bé như vậy sao? Bà nội xuất thân từ quân nhân, mặc dù thích những cô gái hiền tuệ, nhưng thời đại này còn có cô gái trẻ nào biết làm nữ công chứ?

Về phần mẹ mình.... .

Lăng Bắc Hàn tối sầm mặt, ném bức tranh thêu hình chữ thập vào thùng rác.

    "Này? Anh làm gì thế?" Úc Tử Duyệt vội vàng nhặt lên, tức giận quát: "Đây là người ta thật vất vả mới thêu được đó." Cô tiện tay phủi phủi, nói.

"Chuyển về nhà chúng ta ở đi!" Anh kéo tay cô chân thành nói trong lòng đối với cô tràn đầy yêu thương.

Anh vốn nghĩ để cho cô ở nhà lớn, tối thiểu cũng sẽ có người chăm sóc, sẽ không bị người ta ăn hiếp. Cũng đã từng nghĩ tới, để cho cô sống cùng người nhà anh, sẽ dần dần làm dịu đi quan hệ giữa anh và gia đình.

Không ngờ, ngay cả một cô gái nhỏ bọn họ cũng không chịu bao dung.

Anh không muốn cô giận cha mẹ anh sao? Hay là do cảm thấy mình thay đổi, không thể chọc tức người nhà của anh nữa?

Nếu như là vào hai tháng trước, anh nói như vậy, cô đã sớm mừng rỡ như điên rồi, nhưng bây giờ trong lòng lại hết sức chua xót.

"Em không về?" Úc Tử Duyệt em chính là một con gián đánh không chết. ‘‘Lăng Bắc Hàn! Anh đừng xem thường em." Cô tức giận hét lên, cũng cực kỳ kiềm chế giọng sợ mọi người dưới lầu nghe được.

Huống chi, cô không thể để nhà họ Úc mất thể diện? Không thể để cho người ta nói, con gái của Úc Trạch Hạo và Tô Mạt thế  này không tốt, thế kia không tốt.

Thật ra thứ cô để ý nhất, chính là cái nhìn của Lăng Bắc Hàn với cô.

Lăng Bắc Hàn không nói gì, chỉ là kéo cô vào trong ngực, đau lòng ôm chặt lấy cô.

Úc Tử Duyệt cảm giác anh ôm cô chặt đến mức sắp không thở nổi, anh mới buông cô ra, cũng không hiểu anh có ý gì.

"Nếu em cảm thấy ở đây không vui, thì về nhà ở đi, đó mới là nhà của chúng ta." Lăng Bắc Hàn nhéo chóp mũi nhỏ  cô, dịu dàng nói.

"Anh lại không ở nhà...." Trở về có ý nghĩa gì! Úc Tử Duyệt oán giận nói thầm trong lòng. Mấy ngày trước còn oán hận không muốn gặp lại anh, không muốn sống cùng anh. Nhưng bây giờ, cô bắt đầu không nỡ để anh rời đi.

Lời của cô... khiến anh hết sức mừng rỡ, cảm giác cô đã bắt đầu tiếp nhận anh, nếu không tối hôm qua cũng sẽ không giả bộ đau bụng gọi anh trở về, cũng sẽ không ăn mặc quyến rũ như vậy đi quyến rũ anh....

Nghĩ như vậy, lo lắng trong lòng Lăng Bắc Hàn dần dần biến mất, tâm tình cũng trở nên tốt hơn.

Buổi trưa họ ở lại nhà lớn ăn cơm.

"Định khi nào thì để cho bà già này ôm chắt trai?" Bà nội thẳng thắn hỏi.

Mặt Úc Tử Duyệt  đỏ lên, len lén nhìn Lăng Bắc Hàn đang ngồi ở bên cạnh.

Đôi đũa đang gắp thức ăn của Tiếu Dĩnh khẽ dừng hai giây, sau đó tự nhiên như cũ dỏng tai nghe Lăng Bắc Hàn nói. Lăng Chí Tiêu không lên tiếng, cũng im lặng nghe ý kiến của con trai.

Thật ra thì bà nội cũng không để ý cô cháu dâu này là người như thế nào, chỉ là mấy năm nữa, sớm muộn gì bà cũng phải đi. Điều bà quan tâm nhất, vẫn là chắt trai.

Nếu khoogn tận mắt nhìn thấy hương hỏa nhà họ Lăng kéo dài, bà không có mặt mũi xuống đất gặp mặt người chồng đã khuất.

‘‘Duyệt Duyệt mới hai mươi tuổi, chúng cháu không vội." Lăng Bắc Hàn mở miệng, trầm giọng nói. Mặc dù anh cũng rất thích trẻ con, nhưnganh không thể ích kỷ.

Lăng Bắc Hàn vừa nói như thế, lòng Úc Tử Duyệt lộp bộp rơi xuống, không biết anh là thật vì tốt cho cô, hay là vì chưa muốn có đứa con của cô và anh....

"Bộp!" Bà nội tức giận đập đũa xuống bàn "Các người không vội, nhưng bà vội! Bảo cháu kết hôn để làm gì chứ?"