Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 83: Tự tay đẩy anh ra




“A. Không có, không có gì. Chỉ là quảng cáo thôi.” Úc Tử Duyệt chột dạ trả lời, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác áy náy với Lăng Bắc Hàn.

Phản ứng của cô như vậy khiến anh càng thêm chắc chắn, cuộc điện thoại vừa rồi nhất định là của Lệ Mộ Phàm. Trong lòng dâng trào lên cảm giác tức giận, chẳng lẽ là mình nhìn lầm?

Chỉ một lát, anh đã bỏ qua cái suy nghĩ này.

Giống như trở lại thời kì tuổi mới yêu, cảm giác tim đập mạnh đó, cảm giác lo được lo mất đó, dần dần lên men ở trong lòng. Buổi trưa, hai người cùng vào một nhà hàng, ăn một bữa cơm đơn giản, sau đó Lăng Bắc Hàn đưa cô lên xe.

“Xạ kích quán?” Sau khi xuống xe, Úc Tử Duyệt nhìn câu lạc bộ trước mặt, có chút kinh ngạc.

Lăng Bắc Hàn đưa tay, nắm lấy tay nhỏ bé kéo cô đi vào bên trong "Không phải em thích chơi CS sao? Lần này cho em dùng súng thật đạn thật để chơi.” Khóe miệng Lăng Bắc Hàn khẽ cười.

“Thật sự là súng thật, đạn thật?” Đây là lần đầu tiên Úc Tử Duyệt biết có một câu lạc bộ như vậy. Cô tò mò hỏi, theo anh đi vào nơi lắp đặt thiết bị thoạt nhìn rất xa hoa.

“Đương nhiên là thật.” Anh lạnh nhạt nói, đi tới trước quầy, rút thẻ hội viên  trong bóp da ra, lại bảo Úc Tử Duyệt đưa CMND, cà thẻ ghi danh xong, mới bước vào.

“Cậu Lăng, tổng giám đốc Lục đang chờ cậu ở phòng 707.” Sau khi ra khỏi thang máy với Úc Tử Duyệt, một nam nhân viên cầm bộ đàm, mặc trang phục đầy nam tính cung kính nói với Lăng Bắc Hàn.

Tổng giám đốc Lục? Có phải là Lục Khải Chính không? Trong lúc Úc Tử Duyệt âm thầm nghĩ thì đã bị Lăng Bắc Hàn kéo đi tới phòng 707.

Thì ra, ông chủ lớn sau lưng câu lạc bộ Xạ Kích này chính là Lục Khải Chính, toàn bộ súng ở đây đều là thật, ở giữa thủ đô mà dám mở một câu lạc bộ như vậy, thì phải có gia cảnh đủ lớn mới đảm đương nổi.

“Đoàng, đoàng, đoàng.” Mới đẩy cửa ra, liền nghe được từng loạt tiếng súng trầm thấp, âm thanh rất chói tai. Úc Tử Duyệt sợ hãi vội vàng bịt tai lại, nhưng ngay sau đó tai đã được Lăng Bắc Hàn đeo lên bộ chụp tai sẫm màu, thanh âm chói tai nhỏ đi rất nhiều.

Úc Tử Duyệt thấy Lăng Bắc Hàn cởi áo khoác ra, mặc áo bảo hộ màu tro lên, đeo ống nghe, đi tới sau lưng một bóng dáng cao lớn, người đó chính là Lục Khải Chính.

Úc Tử Duyệt biết khẩu súng anh ta đang cầm trong tay rất nổi tiếng, Colt m911 súng lục tự động: "Oa! Lão Lục đẹp quá” Úc Tử Duyệt tiến lên, nhìn người giấy ở gần Lăng Bắc Hàn, thành tích gần như là bách phát bách trúng, hưng phấn vỗ tay khen hay.

Lúc này, Lục Khải Chính xoay người, lấy mắt kiếng xuống:”Hơn cả Lão Lăng nhà em à?” Môi mỏng của Lục Khải Chính cong lên thành ý cười, dư quang khóe mắt liếc nhìn Lăng Bắc Hàn.

Lăng Bắc Hàn trừng mắt liếc anh một cái, nhận lấy súng trong tay đối phương, đi tới một bên, thành thạo lắp đạn, chuyên nghiệp đến mức khiến Úc Tử Duyệt trợn mắt há hốc mồm.

“Ông chú cũng ngầu ghê.” Cô thật lòng nói, hấp ta hấp tấp chạy đến bên cạnh Lăng Bắc Hàn, thấy anh cầm súng, hướng về phía người giấy cách đó 20 mét "Đoàng, đoàng, đoàng.” Nhả đạn.

Lục Khải Chính nhấp một ngụm nước suối, lui ra đứng ở một bên, nh́n Lăng Bắc Hàn gần như là bách phát bách trúng, trong con ngươi tĩnh mịch ánh lên mấy phần thưởng thức.

Úc Tử Duyệt trợn to thủy mâu nhìn "hình mẫu” Lăng Bắc Hàn, tư thế cầm súng anh tuấn, giống như đang xem phim truyền hình TVB vậy. Người giấy bị đẩy mạnh, cái miệng nhỏ nhắn của Úc Tử Duyệt mở ra thành hình chữ O. Không ngờ toàn bộ đều trúng đích, còn giỏi hơn cả Lục Khải Chính.

Lăng Bắc Hàn nhìn dáng vẻ sùng bái của Úc Tử Duyệt, cười nhạt, nhìn về phía Lục Khải Chính, chỉ thấy anh ta nhìn anh dựng lên một ngón cái: "Thiện xạ, vẫn không giảm phong độ."

“Cậu thì ngược lại, lùi không ít.” Lăng Bắc Hàn nhìn Lục Khải Chính thản nhiên phê bình. Thì ra năm đó hai người đều tốt nghiệp ở cùng một trường quân đội, sau khi tốt nghiệp Lục Khải Chính làm đặc công, còn Lăng Bắc Hàn vào bộ đội.

Ba năm trước, Lục Khải Chính giải ngũ, chuyển sang làm kinh doanh.

“Cậu đừng giễu cợt tôi. Chăm sóc cô vợ trẻ con của cậu cho cẩn thận.” Anh mặc âu phục vào, lấy áo khoác ra cửa.

"Lục Khải Chính. Làm ăn thì làm ăn, đừng để ích lợi làm mờ nơi này.” Ở lúc Lục Khải Chính mở cửa ra, Lăng Bắc Hàn đưa tay chỉ đầu, nghiêm túc nói.

Anh nói là đầu óc.

Mặt Lục Khải Chính cứng lại, trong đôi mắt sâu thẳm thoáng qua một tia phức tạp: "Tên nhóc, cậu đừng xem thường tôi chứ.” Lục Khải Chính giơ ngón tay, nói xong cũng rời đi.

Lăng Bắc Hàn xoay người, thấy Úc Tử Duyệt đang chơi súng lục, dáng vẻ cắn răng nghiến lợi cố sức mở chốt bảo hiểm, anh cưng chiều cười cười: "Trò chơi  này cần phải dùng nhiều sức.” Anh nhếch môi nói.

“Này! Anh còn nhớ thù à.” Úc Tử Duyệt bỗng nhớ tới lúc trước, khi mình chơi CS đã từng mắng Lăng Bắc Hàn, bị anh thấy được, cũng nhớ tới đêm đó mình chơi trò chơi bị mẹ chồng đụng phải, trong lòng phiền muộn, có chút uất ức, lại không biết có nên nói với anh hay không.

Nghe cô nói như thế, giờ Lăng Bắc Hàn mới hiểu được cô có ý gì: "Ở trong lòng em, tôi thiển cận đến vậy à?” Anh tiến lên, điều chỉnh thân thể của cô lại ngay ngắn, lưng dựa vào mình, hai cánh tay của anh nắm lấy tay nhỏ bé của cô, tay phải che trên tay cầm súng, một tay khác kéo tay trái của cô, đặt ở phía dưới tay phải của cô.

Trong lúc nói chuyện, hơi thở nóng rực đầy nam tính của anh phả lên trên đỉnh đầu của cô, sau lưng dán chặt vào lồng ngực anh, nhất là bàn tay ấm áp của anh đang bao quanh tay cô, nhớ tới cảnh mập mờ tối hôm qua, tim Úc Tử Duyệt đập dồn dập.

“Chuyên tâm chút. Ngón trỏ giữ chặt cờ lê, cánh tay nâng cao, nhắm mắt trái, ngắm thẳng hồng tâm.” Lăng Bắc Hàn thấy cô thất thần, vội vàng khiển trách, sau đó rất chuyên nghiệp, giống như là một huấn luyện viên, giảng dạy cho cô.

“A, ừ.” Lúc này Úc Tử Duyệt mới hồi hồn, nhớ tới mình vừa thất thần, trong lòng ảo não không thôi.

Đáng chết. Cô đang nghĩ cái gì vậy. Úc Tử Duyệt. Mày quá sắc rồi.

Sau khi lấy lại tinh thần, cô vội vã làm theo lời Lăng Bắc Hàn, trên thực tế cầm súng thật trong tay cảm giác rất khác, Úc Tử Duyệt thầm nghĩ, hơn nữa mặc dù cô nhắm ngay hồng tâm, nhưng cũng không nắm chắc có thể bắn chính xác.

“Nổ súng.” Lăng Bắc Hàn buông tay cô ra, lui về phía sau, trầm giọng nói.

“Đoàng.” Một viên đạn bay ra ngoài, lướt sát qua người giấy....

“Thật thất bại. Không bắn trúng điểm nào.” Úc Tử Duyệt xoay người nhìn Lăng Bắc Hàn, ủ rũ nói. Súng thật, đạn thật này đúng là không dễ chơi, mặc dù Counter-Strike cô chơi rất rành, nhưng....

“Thử thêm vài lần. Tay đừng run, ổn định.” Lăng Bắc Hàn nhìn cô, lại chỉ đạo nói.

“Ồ....” Không bị anh đả kích, ngược lại còn được khích lệ, tâm tình của Úc Tử Duyệt rất tốt, sau đó lại bắt đầu bắn ra một viên đạn mới.

Chỉ chốc lát sau, cô đã chơi rất rành, mặc dù thành tích không phải rất tốt, nhưng ít ra có thể bắn trúng được vòng hai, vòng ba.

Đúng lúc này, điện thoại di động của cô lại vang lên: "Lăng Bắc Hàn. Nghe điện thoại giúp tôi.” Đang chơi đến quên trời quên đất, Úc Tử Duyệt gọi Lăng Bắc Hàn.

Lăng Bắc Hàn tìm được điện thoại trong túi xách của cô, liếc nhìn màn hình: "Một người tên là Nhan Tịch.” Anh nói.

“Ồ. Anh nhận giúp tôi đi. Tôi còn hai phát đạn chưa bắn xong.” Úc Tử Duyệt nói xong, Lăng Bắc Hàn liền đi ngoài cửa, mới bắt máy.

“Duyệt Duyệt à. Lệ Mộ Phàm bảo chị nói cho em biết, nếu em không trở về đi làm, phần dự án thiết kế này liền,…liền….” Nhan Tịch nói xong, nghe được một hơi thở xa lạ, bỗng chốc dừng lại.

“Duyệt Duyệt?” Trong điện thoại, cô nghi hoặc hỏi.

Chân mày Lăng Bắc Hàn nhíu lại, đại não đang không ngừng hoạt động.

“Tôi là chồng của cô ấy.” Lăng Bắc Hàn mở miệng, trầm giọng trả lời.

“À.” Nhan Tịch vừa nghe Lăng Bắc Hàn nói như vậy, nghĩ thầm không ổn. Ông chú sẽ không hiểu lầm cái gì đấy chứ?

“Em tới đây, để em nhận.” Lúc này Úc Tử Duyệt ra ngoài, vội vàng nhận lấy điện thoại trong tay Lăng Bắc Hàn: "Chị Nhan, có chuyện gì không?” Úc Tử Duyệt vừa hỏi, vừa nhìn Lăng Bắc Hàn, chỉ thấy trên mặt của anh đã không còn nét nhu hòa vừa rồi nữa, giống như đang tức giận.

Thấy sắc mặt anh rất khó coi đi vào phòng bắn.

“Duyệt Duyệt, không xong rồi. Lúc nãy, ở trong điện thoại chị nói lỡ miệng, nhắc tới Lệ Mộ Phàm.” Nhan Tịch vội vàng nói.

“À?” Úc Tử Duyệt kinh ngạc nói, nhịp tim lỡ một nhịp: “Tên khốn Lệ Mộ Phàm kia muốn thế nào?” Tức giận nói, trong lòng nghĩ đến thái độ vừa rồi của Lăng Bắc Hàn.

Giống như mình là đứa bé đã làm sai chuyện, liền chột dạ.

“Thôi, em đang ở đâu? Trong điện thoại nói không rõ ràng, bây giờ chị cũng chỉ là một người thất nghiệp, đang lang thang trên đường đây....” Nhan Tịch thất bại nói trong điện thoại.

“Em đang ở đường Thông Bắc, Câu lạc bộ Xạ Kích."

“Thông Bắc. Chị đang ở đường Thông Tây, lát nữa là có thể đi tới, chị sẽ đến chỗ em.” Nhan Tịch nói xong, tạm biệt Úc Tử Duyệt, rồi cúp điện thoại cầm túi xách lên, đi về đường Thông Bắc.

Công việc mất rồi, lòng có chút chua xót, còn có chút uất ức, lại chỉ có thể khẽ cắn răng, chịu đựng nở nụ cười.

Lúc Úc Tử Duyệt đi vào phòng bắn, thấy Lăng Bắc Hàn đang đứng ở kia "Đoàng đoàng đoàng.”  Nhả đạn, động tác rất mạnh mà trầm ổn, trên sườn mặt lạnh lùng cương nghị phủ một tầng băng sương.

Cô chỉ sợ anh trong cơn giận, xoay người bắn mình một phát, chột dạ đứng ở một bên, không dám đến gần.

Bắn xong, Lăng Bắc Hàn thả tay cầm súng xuống, Úc Tử Duyệt vội vàng lấy lòng tiến lên, đưa cho anh một bai nước suối: "Anh uống nước đi.” .

Vô sự mà ân cần, không phải là gian thì chính là trộm.

Lăng Bắc Hàn lườm cô một cái: "Em đi làm ở công ty Lệ Mộ Phàm?” Anh đẩy tay cô ra, nắm lấy cánh tay nhỏ bé đẩy cô dựa vào cửa.

“A… Anh.” thân thể của cô bị anh đè ở trên tấm cửa, Úc Tử Duyệt kêu lên, ngay sau đó anh đưa tay giữ lấy cằm cô, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống.

“Em còn chưa hết hi vọng với cậu ta.” Lăng Bắc Hàn phẫn nộ gầm khẽ, gân xanh trên trán giật giật.

Lời nói kia mang theo ghen tuông nồng nặc, tim giống như là bị đâm một nhát co quắp đau đớn, loại cảm giác này ngay cả lúc ở cùng Hạ Tĩnh Sơ cũng chưa từng có .

“Không phải....em....” Úc Tử Duyệt nhìn anh muốn phản bác, lại lo lắng không được trong đầu hiện lên gương mặt của Hạ Tĩnh Sơ.

Tim bị buồn bực che lấp, có chút khó thở, cô muốn giải thích, lại nghĩ tới tình cảm rối rắm giữa ba người....

Sự chột dạ của cô làm lòng anh lạnh đi, trái tim băng giá,tiếp đó cảm giác lạnh lẽo lan tỏa ra bốn phía....Cô không giải thích, đồng nghĩa với công nhận đó là sự thật.

Úc Tử Duyệt giống như thấy được một tia bi thương trên mặt Lăng Bắc Hàn, cô không hiểu là vì cái gì? Anh không thích mình, làm sao có thể quan tâm như vậy?

Nhưng, tự ái của người đàn ông rất đáng sợ, điểm này cô hiểu.

“Cốc cốc cốc.” Vừa lúc Lăng Bắc Hàn buông Úc Tử Duyệt ra, tiếng gõ cửa vang lên, Lăng Bắc Hàn xoay người, mặc áo khoác của mình vào, Úc Tử Duyệt mở cửa, trước cửa chính là dung nhan "canh suông mì sợi”của Nhan Tịch.

“Chị Nhan, chị tới rồi.” Úc Tử Duyệt vội vàng cười nói, chỉ là trong đôi mắt to kia khẽ hiện lên mất mát, Nhan Tịch đương nhiên có thể phát giác ra được.

Lúc này, trong phòng bắn, một người đàn ông khí chất bất phàm xoay người, lần đầu tiên Nhan Tịch nhìn thấy liền đoán được thân phận của anh, so với ông chú trong tưởng tượng của cô, về ngoại hình, rất phù hợp.

“Ừ, Trung tá Lăng. Chào anh.” Nhan Tịch đi vào, trước tiên gật đầu một cái với Duyệt Duyệt, rồi hướng Lăng Bắc Hàn chào hỏi.

Lăng Bắc Hàn nhàn nhạt liếc nhìn cô gái này, xem ra lớn hơn Duyệt Duyệt khoảng ba bốn tuổi, lễ phép gật đầu: "Chào cô.” .

“Trung tá Lăng, vừa rồi không phải anh hiểu lầm gì Duyệt Duyệt chứ? Thật ra là Lệ Mộ Phàm vẫn quấn Duyệt Duyệt mới đúng....” Hai vợ chồng này, tình cảm vẫn chưa ổn định, nếu như ông chú bởi vì mấy lời nói vừa rồi của mình mà hiểu lầm Duyệt Duyệt....

Nhan Tịch cảm thấy mình cần phải vì Duyệt Duyệt giải thích một chút.

"Chị Nhan, đừng nói nhiều với anh ấy.” Úc Tử Duyệt vội vàng cắt đứt Nhan Tịch, thở phì phò trừng mắt nhìn Lăng Bắc Hàn, trong lòng rất là khó chịu.

Thái độ của Duyệt Duyệt  khiến cho Nhan Tịch tức chết. Con nhóc này, rõ ràng rất quan tâm đến ông chú, vậy mà lại quật cường không chịu thừa nhận. Hơn nữa cô cảm nhận được cô bé không còn thích Lệ Mộ Phàm nhiều nữa.

Mới đầu bởi vì Nhan Tịch  giải thích, Lăng Bắc Hàn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhưng thấy thái độ này của Úc Tử Duyệt trong lòng lại tức giận, tuy vậy bên ngoài vẫn là dáng vẻ không bận tâm.

“Các cô cứ ở đây đi, tôi ra ngời có chút chuyện.” Lăng Bắc Hàn nói xong, liền rời khỏi phòng bắn.

“Úc Tử Duyệt. Em làm sao vậy? Vừa rồi rõ ràng có thể giải thích, tại sao không để cho chị nói? Không phải em rất ghét Lệ Mộ Phàm sao?” Lăng Bắc Hàn vừa rời đi, Nhan Tịch lập tức nhìn Úc Tử Duyệt với biểu tình "chỉ tiếc rèn sắt không thành thép", tức giận trách.

“Chị Nhan. Em không muốn mọi chuyện phức tạp thêm....Anh ấy không thích em...em cũng không thích anh ấy, anh ấy còn có một người yêu thương anh ấy cuồng dại đang chờ đợi, chị nói xem, em phải làm sao đây.” Bây giờ vấn đề không phải chỉ là chuyện của cô và Lệ Mộ Phàm, mà là Lăng Bắc Hàn và Hạ Tĩnh Sơ.

“Làm sao em biết ông chú không thích em? Nếu anh ấy thật sự chán ghét em, sẽ chịu nhìn em lâu hơn một cái liếc mắt sao? Chịu dẫn em đi gặp bạn bè của anh ấy, người nhà của anh ấy à? Chịu dẫn em ra ngoài chơi sao? Chịu lên giường với em sao?” Nhan Tịch càng nói càng hăng, nhìn bộ dạng mơ hồ này của Úc Tử Duyệt, cô rất muốn dội cho cô nàng một chậu nước lạnh, để tỉnh ra.

Lời nói của Nhan Tịch, khiến trái tim Úc Tử Duyệt run lên một cái.

“Úc Tử Duyệt, em cũng đừng rối rắm nữa, đừng bị cái cô Hạ Tĩnh Sơ gì đó làm cho hồ đồ, người phụ nữ kia không đơn giản đâu. Thôi chị về nhà gõ chữ đây khi nào rảnh sẽ lên lớp cho em một khóa giáo dục tư tưởng, em nên biết chừng mực đó.” Nhan Tịch nói xong, tức giận thở một hơi, sau đó rời đi.

Để lại mình Úc Tử Duyệt kinh ngạc đứng ở đó....

“A."

“Máy vi tính của tôi.” Nhan Tịch sững sờ nhìn chiếc túi của mình bay vào đài phun nước ở đại sảnh lầu một của câu lạc bộ Xạ Kích, cả trái tim cũng như chiếc máy tính bảng cùng rơi vào đó, lạnh thấu xương.

Bản thảo. Bản thảo của cô. Bản thảo còn ở trong đó.

Nhan Tịch giống như phát điên xông lên trước, không chút do dự nhảy lên lan can, hạ hai chân xuống, đi tới trung tâm đài phun nước, bởi vì đáy ao có rêu xanh cùng đá nhỏ, thiếu chút nữa cô đã ngã xuống.

Vừa trở về lấy vài thứ, Lục Khải Chính kinh ngạc đứng sững lại, nhìn cô gái nhỏ mặc một bộ đồ công sở thế nhưng không chút do dự nhảy xuống nước.

Điên rồi sao? Trời lạnh như thế này, vậy mà mặc nguyên quần áo đi xuống nước? Chỉ bởi vì một vài thứ vô dụng?

“A. Chị Nhan! Chị làm gì vậy.” Úc Tử Duyệt xuống lầu, nhìn thấy Nhan Tịch thế nhưng đứng ở trong đài phun nước, liền vội vàng tiến lên, giật mình hét to.

“Duyệt Duyệt, bản thảo của chị. Bản thảo đều ở trong đó, làm sao bây giờ.” Nhan Tịch thấy Úc Tử Duyệt thiếu chút nữa khóc lên, tất cả dữ liệu của cô đều ở trong máy tính bảng, ngày mai trang web sẽ tổ chức một buổi đề cử lớn, phải cập nhật ba vạn chữ đó.

Nhan Tịch lòng như lửa đốt hốc mắt phiếm hồng, nhưng căn bản không ý thức được mình đang đứng trong dòng nước lạnh lẽo, chỉ mải đứng đó loay hoay vớt chiếc máy tính bảng đã bị nước vào.

“Lên mau.” Lúc này Lục Khải Chính tiến lên, đưa tay giữ chặt hông Nhan Tịch, dùng sức nhấc cả cơ thể cô lên, lôi ra ngoài.

“Anh. Đều tại anh. Vừa rồi là do anh đụng vào tôi đấy. Trả bản thảo cho tôi. Bên trong có năm vạn chữ đấy.” Nửa người Nhan Tịch dưới ướt đẫm, trừng mắt nhìn đầu sỏ trước mắt, tức giận quát.

Lòng như lửa đốt, cô sải chân định lao đi, ầm ĩ cùng người kia cũng vô dụng, bây giờ phải nghĩ biện pháp lấy bản thảo ra mới được.

“Chị Nhan! Chị định đi đâu vậy?” Úc Tử Duyệt cau mày, nóng nảy thay Nhan Tịch. Cô biết người này cực kỳ quan tâm đến gõ chữ, cũng chính là viết văn, nghe nói mỗi tháng, hơn phân nửa nguồn thu đều là tiền kiếm được nhờ vào viết tiểu thuyết.

“Chị đi tìm người sửa.” Nhan Tịch vội vã nói xong, sải bước đi về hướng cửa, dọc theo đường đi, nước trên người rơi xuống ướt nhẹp, mọi người lui tới, đều lấy một loại ánh mắt kỳ dị quan sát cô, nhưng cô hoàn toàn không để ý chút nào.

Úc Tử Duyệt đang muốn đuổi theo. Ai ngờ Lục Khải Chính lại xông lên trước, cô cũng theo sát đó.

“Tôi sẽ đền cho cô chiếc máy tính này."

“Đền cho tôi? Bản thảo năm vạn chữ, anh lấy gì đền?” Nhan Tịch tức giận hất Lục Khải Chính ra, thấy một người phụ nữ lạ mặt hét to với ông chủ bọn họ, mấy cô gái trước đài phun nước đều kinh ngạc nhìn Nhan Tịch một thân nhếch nhác.

“Lão Lục. Trong máy vi tính của chị Nhan có tài liệu rất quan trọng.” Lúc này Úc Tử Duyệt tiến lên, giải thích với Lục Khải Chính.

“Cô ấy là bạn của em?” Lúc này Lục Khải Chính mới phản ứng được, Úc Tử Duyệt vội vàng gật đầu: "Cô đi theo tôi, tôi bảo đảm sẽ giúp cô khôi phục lại mọi thứ bên trong.” Lục Khải Chính nói xong, kéo Nhan Tịch rời đi.

Úc Tử Duyệt một mình đứng ở đại sảnh, cũng không biết Lăng Bắc Hàn đi đâu.

Cô tâm sự nặng nề rời khỏi câu lạc bộ Xạ Kích, chỉ thấy ở bãi đậu xe đã không còn bóng dáng chiếc Hummer của Lăng Bắc Hàn. Trời dần tối, ngày 14 tháng 12 những đôi tình nhân trên đường đặc biệt nhiều.

Thoạt nhìn đều là những sinh viên đại học, có nữ sinh trên tay đang cầm hoa hồng, có người cầm trên tay chocolate.

Hôm nay hình như là, Valentine.

Úc Tử Duyệt không khỏi nghĩ tới Lăng Bắc Hàn, càng nghĩ càng thấy tức giận. Anh bỏ lại mình rời đi như thế, chị Nhan còn nói anh thích mình cơ đấy.

Thích cái mông á. Ngay trước mặt bạn tốt của cô liền bỏ cô lại.

Úc Tử Duyệt càng nghĩ càng giận, trong lòng ủy khuất, lúc này tiếng báo có tin nhắn vang lên, cô cúi đầu là số lạ gởi tới.

“Bảy giờ tối nay, gặp nhau ở phòng "thiên trường địa cửu” trong nhà hàng Tây Thủy Thượng."

Nhìn tin nhắn, Úc Tử Duyệt buồn bực, không phải Lệ Mộ Phàm đó chứ....

Chẳng lẽ là Lăng Bắc Hàn?

Cũng may, cô đủ cơ trí, kéo xuống lịch sử cuộc gọi phía dưới, trên đó hiển thị số này ngày hôm qua đã gọi tới, xác định là Lăng Bắc Hàn, cô mới phát giác được mình không có làm việc gì sai.

Nhà hàng Tây Thủy Thượng, phòng "thiên trường địa cửu"?

Anh muốn mời mình đi ăn cơm sao? Tên của phòng kia, vừa nghe chính là phòng dành cho tình nhân thì phải....

“Ông xã....Tối nay mời em ăn cái gì vậy?"

“Đương nhiên chính là thịt bò bít tết em thích ăn nhất."

Úc Tử Duyệt nhìn một đôi tình nhân đi ngang qua đang thảo luận, nhìn nụ cười hạnh phúc trên mặt bọn họ, cô nhớ tới Lăng Bắc Hàn, trong đầu bắt đầu ảo tưởng về bức tranh bọn họ ăn bữa tối dưới ánh nến....

"Cái tên lính xấu xa” này còn biết lãng mạn kia đấy....

Tâm tình Úc Tử Duyệt bỗng khá hơn, trong lòng có chút vui vẻ, cũng bắt đầu âm thầm mong đợi buổi hẹn hò tối nay.

“Duyệt Duyệt.” Đi tới đi lui, từ phía sau lưng truyền đến một đạo âm thanh quen thuộc, Úc Tử Duyệt xoay người, nhìn thấy Hạ Tĩnh Sơ mặc một chiếc áo khoác ka ki dài, thân hình thon thả cao gầy.

“Chị Hạ. Thật là trùng hợp. Chị đi dạo phố à?”Chẳng biết tại sao, trong nháy mắt nhìn thấy Hạ Tĩnh Sơ kia, lòng của cô không khỏi "lộp bộp” trầm xuống, có chút chán ghét.

Nhìn thấy Hạ Tĩnh Sơ, tâm tình vừa tốt lên lại mờ mịt rồi, cứ có cảm giác mình là một người thứ ba.

“Ừ, hôm nay rảnh rỗi, nên một mình ra ngoài đi dạo....” Hạ Tĩnh Sơ nhìn Duyệt Duyệt, trên mặt nhuộm nụ cười rực rỡ, chỉ là trong nụ cười đó lại mang theo nhàn nhạt thương cảm, nhất là đôi mắt như biết nói kia, đang nhìn một đôi tình nhân trên đường.

Thần kinh luôn không ổn định,  Úc Tử Duyệt không biết vì sao sao liền nhạy cảm, cứ có cảm giác hình như Hạ Tĩnh Sơ là đang hoài niệm thời gian cô ấy và Lăng Bắc Hàn yêu nhau.

“Duyệt Duyệt, anh ấ, không phải đã về rồi ư? Sao hai người không đi chung với nhau?” Hạ Tĩnh Sơ vừa đi, vừa quay sang hỏi Úc Tử Duyệt.

“À! Anh ấy, em cùng anh ấy, chúng em ai đi việc nấy ....” Úc Tử Duyệt chột dạ  nói láo, chỉ cảm thấy không nói như vậy, đối với Hạ Tĩnh Sơ mà nói, là một loại tổn thương rất tàn nhẫn.

Đồng thời, trong đầu cũng nhớ tới lời mẹ chồng đã nói.

Hạ Tĩnh Sơ nghe Úc Tử Duyệt nói như vậy, trong lòng mừng rỡ chỉ là ngoài mặt vẫn yên tĩnh đầy vẻ ôn hòa.

“Có phải chị làm ảnh hưởng đến hai người không? Duyệt Duyệt, thật xin lỗi, chị thật sự không còn chút ý đồ nào với anh ấy nữa.” Gương mặt Hạ Tĩnh Sơ thoáng qua sự áy náy .

“Không, không. Chị Hạ. Chị tuyệt đối đừng nói như vậy. Em mới là người không nên xuất hiện.” Lúc nói câu nói này, ngoài mặt Úc Tử Duyệt cười, nhưng trong lòng lại tựa như đang rỉ máu.

Không thở nổi, hình như là tự tay đem thứ gì đó của mình đẩy cho người khác.

Nhưng bọn họ không yêu nhau, chứ  đừng nói tới sở hữu gì đó.

“Không, là chị cùng anh ấy không có duyên phận, bị người ta lợi dụng....Thôi, không nói những thứ này nữa. Bây giờ em rảnh không? Chị mời anh đi ăn cơm?” Hạ Tĩnh Sơ nhìn một chút, rồi nói với Úc Tử Duyệt.

“A....em...em....Có thời gian.” Đáng chết. Vào lúc này nếu để cho Hạ Tĩnh Sơ biết Lăng Bắc Hàn hẹn cô, cô ấy nhất định sẽ càng đau lòng hơn. Trong lòng Úc Tử Duyệt mâu thuẫn, chỉ có thể nói có thời gian.

Hạ Tĩnh Sơ gật đầu một cái, sau đó cùng cô đi đến một nhà hàng gần đó.

Lúc ăn cơm, Úc Tử Duyệt là đứng ngồi không yên, nhất là lúc thấy thời gian từng chút một đến gần bảy giờ, nhớ tới Lăng Bắc Hàn đang đợi cô, trong lòng cô càng sốt ruột hơn.

Nhưng, nhìn Hạ Tĩnh Sơ ở đối diện, cô lại có một loại cảm giác có tội.

Làm thế nào đây?

Ở lúc bảy giờ kém hai mươi phút, Úc Tử Duyệt đột nhiên đứng dậy: "Chị Hạ, chị đi theo em.” Cô đứng dậy, kéo Hạ Tĩnh Sơ dậy, trả hóa đơn xong, bước ra khỏi phòng ăn.

“Duyệt Duyệt, sao vậy? Chạy nhanh như vậy làm gì?” Hạ Tĩnh Sơ bị Úc Tử Duyệt kéo chạy, chạy thẳng tới khu vực sầm uất.

“Em muốn tạo cho hai người một cơ hội. Chị Hạ, Chị nói rõ với Lăng Bắc Hàn đi. Như vậy hai nguwoif mới có thể có hi vọng.” Úc Tử Duyệt giống như là một dũng sĩ thấy việc nghĩa hăng hái làm, kéo Hạ Tĩnh Sơ vào nhà hàng Tây Thủy Thượng.

Cô không phát hiện, suốt dọc đường, trong đôi mắt của Hạ Tĩnh Sơ nhuộm đầy sự đắc ý.

Cô gái này, có đủ ngu, đủ ngây thơ. Lăng Bắc Hàn, đây chính là người anh xem trọng sao? Một chút cũng không xứng với anh.

Hạ Tĩnh Sơ hừ lạnh trong lòng. Bị Úc Tử Duyệt lôi vào nhà hàng Tây, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, chạy thẳng tới phòng thiên trường địa cửu trên lầu hai.

“Duyệt Duyệt, không thể, làm như thế này không được. Chị không thể làm như vậy. Em mới là vợ của anh ấy.” Hạ Tĩnh Sơ kéo Úc Tử Duyệt lại, mặt rối rắm nói.

“Chị Hạ. Vì tình yêu của chị và anh ấy, cố gắng một lần đi.” Ở khúc quanh cầu thang, Úc Tử Duyệt nhìn Hạ Tĩnh Sơ, vô cùng kiên định nói, không biết giờ phút này, cô là đang đẩy chồng mình vào ngực người phụ nữ khác....

“Thưa hai vị, ông Lăng còn chưa tới, mời vào trong chờ.” nhân viên phục vụ cung kính nói với Úc Tử Duyệt.

“Duyệt Duyệt, chị không thể.” Hạ Tĩnh Sơ như bị làm khó vẻ mặt bi thương. Úc Tử Duyệt dùng sức đẩy cô ta vào trong phòng, nhìn gian phòng u nhã an tĩnh, nến còn chưa đốt, còn có rượu đỏ, ngực Úc Tử Duyệt chợt run một cái.

Ảo tưởng  cô và Lăng Bắc Hàn hưởng dụng bữa tối dưới nến bị vẻ mặt rối rắm cùng khổ sở của Hạ Tĩnh Sơ đập tan thành bọt nước....

“Chị Hạ. Cố gắng lên.” Cô cười nói với Hạ Tĩnh Sơ, sau đó quyết tuyệt kéo cửa phòng chạy như bay xuống lầu, ở khúc quanh cầu thang, thấy một bóng dáng quen thuộc, trong ngực đang cầm hoa hồng màu hồng nhạt, đi tới bên này, cô lập tức trốn vào khúc quanh cầu thang, đợi Lăng Bắc Hàn lên lầu, mới rời khỏi.

Lăng Bắc Hàn, anh nghe cô ấy giải thích rõ, nhất định sẽ hối hận đã kết hôn với em....

Úc Tử Duyệt như kẻ mất hồn đi ra khỏi nhà hàng Tây, mặc cho trái tim đầy tràn phiền muộn, cảm giác đau đớn xa lạ.

Trong đầu hiện lên hình ảnh sáng hôm nay, dưới ánh mặt trời, Lăng Bắc Hàn chơi đùa cùng những người bạn nhỏ kia, khuôn mặt hòa ái, nụ cười hiền lành....Còn có tối hôm qua, hình ảnh anh sấy tóc cho mình, giúp mình xoa bụng....

Úc Tử Duyệt, anh ấy là chồng mày đấy. Mày đang làm cái gì vậy?

Lăng Bắc Hàn đang cầm một bó hoa hồng thanh nhã đi vào cửa. Ai ngờ người ở trong đó chờ anh lại là Hạ Tĩnh Sơ, mà cô ta cũng đang rất kinh ngạc nhìn anh.