Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 470: Đại kết cục: ( hai ) Gió và cát quấn quýt lấy nhau




Nhà của cô bị phá dỡ và dời đi nơi khác, tiền bồi thường, gần một trăm vạn. Đối với Thôi Nhã Lan mà nói khoản tiền đó cô không thiếu. cho hai người chú mỗi nhà mười vạn, dân quê, tư tưởng trọng nam khinh nữ nghiêm trọng, bọn họ những năm này cũng chưa từng chăm sóc cô. Cô đối với bọn họ cũng không có tình cảm gì, nhưng nể mặt cha, vẫn cho, chỗ tiền này cho bọn họ gom góp , còn có thể mua lại được nhà



Những này sau đó, hai người đến thành phố A, Lệ Mộ Phàm muốn điều hành chi nhánh công ty ở Trung Quốc một thời gian ngắn, Thôi Nhã Lan thành trợ lý của anh. Theo Lệ Mộ Phàm, học được không ít kinh nghiệm, đương nhiên, hai người cũng thường phát sinh chút ít mập mờ trong phòng làm việc, bị không ít đồng nghiệp công ty nói xấu.



Có ngày, công ty mở đại hội tập thể nhân viên trong công ty, Lệ Mộ Phàm kéo Thôi Nhã Lan lên đài, giới thiệu cho bọn họ, cô là phu nhân tổng giám đốc. Lúc ấy cô vừa cảm động vừa rất xấu hổ, nhưng mà đứng ở bên cạnh anh, cô cũng còn gì để sợ nữa.



Cửa văn phòng bị gõ vang, Lệ Mộ Phàm đang vùi đầu trong công việc chỉ trả lời một tiếng "Vào đi!", thấy Thôi Nhã Lan mặc một bộ quần áo thẫm màu, tóc của cô buộc cao thành đuôi ngựa, trong ngực ôm văn kiện đi vào, "Tổng giám đốc, đây là báo cáo tiêu thụ quý này, xin ngài xem qua!", Thôi Nhã Lan đứng ở trước bàn làm việc, cung kính nói.



Hai con ngươi tham lam nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế nghiêm túc chuyên tâm phê duyệt văn kiện, tim đập nhanh , bị sức quyến rũ của anh tản ra hấp dẫn nhất thời thất thần.



Một lúc lâu sau, Lệ Mộ Phàm mới ngẩng đầu, nhéo nhéo mũi cô, nhìn cô ở đối diện. Cô hôm nay, mặc mặc một bộ com lê rất chỉnh tề, bên trong là áo sơmi trắng, sổ áo sơ mi mở ra, lộ ra chiếc vòng cổ bạch kim mà anh đã trả lại cho cô. Da thịt trắng nõn tôn lên chiếc vòng cổ, có vẻ rất mê người.



“Cô Ellen ", thân thể của anh lười biếng dựa vào ghế da, nhìn cô, khàn khàn nói. Thôi Nhã Lan lúc này mới hoàn hồn, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, đem này văn kiện trình lên.



"Đây là báo cáo tiêu thụ quý này!", cô nói, nhìn anh một cái. anh hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi thẫm màu, cổ áo sơ mi nới ra ba cúc áo, lộ ra lồng ngực săn chắc màu lúa mạch . Cảm giác như vậy, rất mê hoặc người.



"Lại đây "



"Để làm gì?"



"Gọi em qua thì cứ qua đây!"



"Không!", giữa hai chân vẫn còn cảm giác đau nhức, Thôi Nhã Lan phản bác, tình cảm mãnh liệt phòng làm việc gần như mỗi ngày đều trình diễn một lần, hôm nay vẫn chưa trình diễn, cô đương nhiên là sợ hãi. Mỗi lần từ phòng tổng giám đốc đi ra ngoài, đều bị nhóm đồng nghiêp hỏi?



"Ellen, đưa văn kiện lâu như vậy à?"



"Không phải lại bị tổng giám đốc ăn sạch rồi không?"



Vẫn đề đen tối như vậy luôn làm cô không có mặt mũi gặp người khác, lần này, cô chết sống cũng không làm theo lời anh!



Hì! Nhóc con, lại dám phản kháng rồi.



"Anh nói lại lần nữa, lại đây!", Lệ Mộ Phàm cứng rắn nói, "Em không muốn, văn kiện đưa đến rồi, em muốn ra ngoài làm việc!", Thôi Nhã Lan kiên quyết nói, nói xong, chạy nhanh về phía cửa ra vào. Nhưng mà, Tiểu Bạch Thỏ vẫn chưa chạy được vài bước, đã bị đại sói xám bắt được!



"Á Lệ Mộ Phàm! Anh thả em ra! Hôm nay em không muốn! nơi đó vẫn còn đau!", Thôi Nhã Lan thét to.



"Bảo bối, đau ở chỗ nào?", anh ôm cô từ sau lưng, một tay vòng qua nửa người trên của cô, một tay vén chiếc váy ngắn của cô lên cô lêm, bàn tay tà ác thăm dò đi vào



"Đừng! Lệ Mộ Phàm, em hôm nay tuyệt đối không để anh đạt được mục đích! Thả em ra! Tên khốn kiếp nhà anh!", Thôi Nhã Lan nghiến răng hét lên, phòng làm việc của anh hiệu quả cách âm rất tốt, cô không sợ bị những đồng nghiệp khác nghe được.



"Miệng nhỏ nhắn mà kêu lớn tiếng như vậy", anh không đứng đắn nói, chuyển qua đầu của cô, hôn lên cái miệng nhỏ của cô, nuốt hết tất cả giãy dụa, bàn tay to cũng bắt đầu hoạt động . Lúc cô bị hôn đến điên cuồng, lúc ánh mắt mơ màng mở ra bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ.



Trời ạ! Đây là ban công ngoài phòng làm việc của anh! Giây phút này, cô quần áo không chỉnh tề bị anh áp ở trên lan can, bên cạnh là một chiếc cửa sổ lớn sát đất



"Không! Lệ Mộ Phàm! Anh, anh điên rồi ! Sẽ bị người khác nhìn thấy! khốn kiếp!", Thôi Nhã Lan sợ tới mức tiếng thét chói tai, giãy dụa một cách kịch liệt, muốn đẩy anh ra, nhưng mà, cô ở đâu bướng bỉnh bằng anh!



"Đây tòa kiến trúc cao nhất trong khu vực này, đối diện cũng không có nhà cao tầng, không có người nhìn qua, ngoan nào làm như vậy mới kích thích", anh đang ghé vào bên tai cô nói , "Ngoan ngoãn vịn lan can", rồi nhéo vài cái vào mông cô.



Cô bị anh mê hoặc, cùng anh ở trên cao làm chuyện đó, vừa có cảm xúc mạnh mẽ vừa kích thích, làm cô được thể nghiệm được cảm giác mãnh liệt kích tình hơn trước kia.



Thôi Nhã Lan cũng không hiểu được tại sao Lệ Mộ Phàm càng ngày càng biến thái, chỉ cần anh là địa điểm anh có thể nghĩ đến, đều để lại dấu vết hoan ái của bọn họ.



Trong bể bơi phía sau biệt thự sau, trên tầng thượng, trên xe, dã ngoại.



Bệnh dạ dày của cô điều trị khá tốt, một ngày ba bữa đều bị anh trông coi, trước kia là cô trông coi anh, bây giờ là anh trông coi cô, phong thủy luân chuyển.



Âu Lăng Hân đã đến thành phố A một lần, thấy hai người bọn họ ân ái ngọt ngào cực kỳ vui vẻ, cũng rất là vui mừng. Chỉ cần Lệ Mộ Phàm vui vẻ, hạnh phúc thì chuyện Thôi Nhã Lan không có gia thế cũng không quan trọng.



Nhưng mà, Thôi Nhã Lan cũng bị Âu Lăng Hân mang đi đăng ký một lớp về phương diện xã giao, mới đầu, Thôi Nhã Lan còn có chút không thích, thấy Lệ Mộ Phàm không nói gì cô cũng miễn cưỡng đi. Mặc dù cô cảm giác mình có khí chất như những gia đình có tiếng khác thật ra không quan trọng, cô muốn làm chính cô là tốt rồi, nhưng



Giống như lời nói của Âu Lăng Hân vậy, từ nay về sau cô khó tránh khỏi cùng Lệ Mộ Phàm dự họp tất cả các loại xã giao lớn nhỏ, hình tượng của cô đại biểu cho Lệ Mộ Phàm, đại biểu cho nhà họ Lệ và hình tượng công ty.



Cô theo Âu Lăng Hân đi chăm sóc da, đi học, học tập lễ nghi giao tiếp trong xã hội thượng lưu trung và tây phương, học rất nhanh, nhưng cũng có chút khó chịu.



Hai người một tuần không gặp mặt, Lệ Mộ Phàm có chút kiềm chế không được, "Em khi nào trở về?", trong điện thoại anh không vui hỏi.



"Còn có rất nhiều thứ còn chưa học xong", Thôi Nhã Lan ngồi thẳng tắp ngay ngắn gọi điện thoại, nếu bình thường, đã sớm nằm xuống giường rồi. thói quen tốt nhất bắt đầu được hình thành từng chút từng chút một, cô nhớ kỹ điểm này, trong giọng nói còn mang theo một ít oán hận.



Rất muốn nói với Lệ Mộ Phàm, không muốn học những lễ nghi nữa, trước kia ở công ty được học qua lễ nghi thương vụ, thật ra cũng đủ rồi.



"Học như thế nào?", Lệ Mộ Phàm hỏi thăm.



"Cũng may là không khó. Phàm, anh cảm thấy em không học lễ nghi có được không?", cô dò hỏi, mày nhíu lại, cảm giác mình như một cô gái bình thường ở cổ đại được gả cho một gia đình lớn, bị mẹ chồng ép học quy củ.



Nhưng mà, thái độ của Âu Lăng Hân đối với cô rất tốt, thật ra cũng muốn tốt cho cô.



Nhưng cô rốt cuộc vẫn có chút để ý.



"Em có phải không muốn học không? Không muốn học hãy nói với mẹ anh một tiếng, không cần ép buộc mình như vậy", Lệ Mộ Phàm trầm giọng nói, bất kể là cô gái ngốc nghếch của năm năm trước, hay là cô đã trưởng thành của năm năm sau anh, anh đều yêu.



"Không phải, em không muốn thay đổi bản thân thôi, nhưng điều này cũng không xấu. Thời gian không còn sớm, anh đi ngủ sớm một chút đi!", cô vội vàng nói, không muốn làm cho anh lo lắng, bản thân cũng cố gắng vượt qua tự ti trong lòng.



Lệ Mộ Phàm không nói thêm gì, hai người chúc ngủ ngon đối phương, rồi cúp điện thoại.



Thôi Nhã Lan theo Âu Lăng Hân suốt cả một tháng, mới học được hết các loại lễ nghi.




Cửa văn phòng bị đẩy ra, chỉ thấy Thôi Nhã Lan mái tóc uốn xoăn lọn, trên người mặc một bộ đồ công sở đi đến, Lệ Mộ Phàm hai mắt tỏa sáng mà nhìn bộ dáng đối phương.



Rất đẹp, là cảm giác đầu tiên của anh.



"Tổng giám đốc, em trở về rồi.", Thôi Nhã Lan nhìn anh, nhẹ cười nói.



Hai tay xếp chồng lên nhau ở dưới bụng, cô đứng ở đó, chỉ thấy Lệ Mộ Phàm đi lên phía trước, đi đến trước mặt cô, nhìn cô.



Tóc uốn xoăn nhuộm màu hạt dẻ, không còn là mái tóc đen thẳng như trước đây nữa, Lệ Mộ Phàm đưa tay, cầm lấy một lọn, để sát vào chóp mũi, "Hương vị nhân tạo, thiếu đi hương vị tươi mát tự nhiên trước đây!", anh buông ra, bắt bẻ nói.



Cô suýt nữa tức giận cãi lại, nhịn.



Tiếp tục duy trì lễ nghi tao nhã.



"Tổng giám đốc không còn chuyện gì khác, em đi ra ngoài đang có việc bận."



"Đương nhiên là có!", nói xong, anh ôm chặt cô lại, đi về phía phòng nghỉ, cô giãy dụa, anh dứt khoát bế cô lên, đi thẳng đến phòng ngủ



Cấm dục một tháng đàn ông như dã thú, ở trong cơ thể cô rong ruổi, gieo, tra tấn mà cô lại bi thương cầu xin tha thứ.



"Lệ Mộ Phàm anh không thích! Không hề chăm sóc em", anh rốt cục phát tiết xong, cô khóc nói, vẻ mặt uất ức. Thấy cô rơi lệ, Lệ Mộ Phàm đau đớn không dứt, "Bảo bối, sao rồi hả ?", cơ thể trần trụi trong ngực anh, cúi người xuống, nhẹ nhàng mà hôn lên nước mắt của cô, dịu dàng hỏi.



"Mỗi lần nhìn thấy em, đều như vậy có phải anh chỉ thích thân thể của em thôi không? !"



"...", người ngu ngốc này! Sao còn ngốc như vậy? !



"Cô gái ngốc này... Ai bảo em mê người như vậy, như vậy là bày tỏ tình cảm... anh yêu thân thể của em, nhưng, càng yêu tất cả mọi thứ của em!", Lệ Mộ Phàm nói, vỗ vỗ gương mặt của cô, vừa hôn một cái miệng nhỏ của cô.



Lời này làm cho Thôi Nhã Lan hết sức dễ chịu: "Vậy sau này anh có thể tôn trọng em một chút được không? Em đối với ham muốn của anh... đói khát như vậy... Làm tình, thật sự... Mệt chết đi...", cô đỏ mặt, nho nhỏ nói thầm, thân thể gầy yếu của cô không chịu được sự ép buộc lâu dài của anh.



Người phụ nữ này



"Rõ ràng là thể lực của em không tốt! Ngày mai bắt đầu, buổi sáng dậy cùng anh chạy bộ!", đứng dậy, anh nhìn cô nằm ở trên giường, giống như hấp hối ra lệnh.



"..."



Thôi Nhã Lan không nói gì, trừng lớn đôi mắt nhìn anh, "Em không!", cô kháng nghị mà hét lớn, nhưng, kháng nghị không có hiệu quả!



Sáng hôm sau, cô đang trong mộng đẹp bị anh kéo dạy mặc quần áo thể thao, chạy bộ



Thôi Nhã Lan vừa chạy bộ mấy ngày, toàn thân bị lăn qua lăn lại đau nhức không có cách nào đi làm, nhưng mà sau một tuần, cũng dần quen. Hai người sáng sớm dậy chạy bộ trong công viên hít thở không khí trong lành, chạy xong còn có thể cùng nhau đi ăn đồ ăn sáng.




Một tổng giám đốc tập đoàn lớn sáng sớm đã bị cô lôi kéo vào ven dường ăn đậu hũ, bánh nướng áp chảo, Lệ Mộ Phàm mới đầu còn không thích ứng được, nhưng dần dần cũng đã yêu bữa sáng kinh điển ở Trung Quốc, hạnh phúc giống như người bình thường



Công tác ở chi nhánh Trung Quốc kết thúc, bọn họ cũng lên đường đi nước Mĩ, trước khi hai người đi thăm Hạ Tĩnh Sơ, Úc Tử Duyệt.



Hạ Tĩnh Sơ đã làm phẫu thuật, cắt bỏ khối u gây ung thư, hiện đang điều trị bằng hoá chất, trị bệnh bằng hoá chất rất đau đớn, tóc của cô bị rụng hết, ngày ngày đội mũ, để mặc Hạ Kiệt chăm sóc.



"Anh em giúp anh xem qua một chút về tài liệu xem mắt, em cảm thấy mấy cô gái này rất hợp với anh” , thấy Hạ Kiệt bưng chén nước lại đây, Hạ Tĩnh Sơ đem những tài liệu mà mình đã xem qua đưa cho anh.



Anh không có cầm, liếc mắt nhìn cô, vẻ mặt không thay đổi ngồi xuống đối diện cô, đợi nước bớt nóng, lại lấy thuốc bỏ vào tay.



"Anh xem, cô gái này, năm nay 28 tuổi, có bằng đại học, làm nhân viên thu ngân ở một Công Ty Bách Hóa. Đối với phía nam yêu cầu không cao, chỉ cần người tốt là được, em cảm thấy được rất thích hợp với anh", Hạ Tĩnh Sơ chỉ vào người trên tấm ảnh, nói với Hạ Kiệt.



Anh mặt không thay đổi nhìn cô, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, Hạ Tĩnh Sơ cũng nhìn anh, trong lòng đau đớn, mũi hơi hơi cay cay.



Tự tay đem người mình yêu mến đẩy cho người khác, loại cảm giác này, giống như cảm giác đau đớn khi xẻ thịt của mình vậy... Nhưng cô hết cách rồi, cô là người sắp chết, dù cho có thể còn sống sót, thì nhiều nhất cũng được ba năm, nếu như Hạ Kiệt có thể yêu người khác, sống tốt, đây là tâm nguyện cô lớn nhất.



"Anh không vui sao? Mà đây? Người này ba mươi tuổi, đã kết hôn một lần, chưa có con, hình như là giáo sư", Hạ Tĩnh Sơ chỉ vào một tấm hình khác, vội vàng nói.



Hạ Kiệt nhịn không được nữa, một túm lấy tập giấy trong tay cô, bỏ toàn hộ thuốc xuống, dùng sức đem này xấp giấy đó xe làm hai nửa, "Anh"



"Đời này anh chỉ cần một cô gái tên là Hạ Tĩnh Sơ!", Hạ Kiệt quát lớn, vẻ mặt tức giận, đây lần đầu tiên trong mấy năm qua anh nổi giận với cô, bộ dáng lạnh lùng làm Hạ Tĩnh Sơ có chút sợ hãi, lòng chua xót.



"Nhưng mà em không thích anh! Cứ đuổi theo một người không yêu anh, có ý nghĩ sao? !", cô chịu hết nổi hét lớn.



Chỉ thấy Hạ Kiệt tức giận đi đến trước mặt cô, nhấc cô lên, nắm chặt cổ áo của cô, cô bị anh nắm chặt không thở nổi, "Hạ Tĩnh Sơ, cho em mặt mũi, em còn dám giẫm đạp lên có phải không? !", Hạ Kiệt bị cô làm cho tức giận lớn tiếng quát, nói mà không cần suy nghĩ, này bộ dáng tàn nhẫn, giống như muốn giết cô vậy.



"Anh cũng không phải thật sự yêu em! Chỉ là không chiếm được nên càng muốn có mà thôi! Anh tỉnh lại đi!”, cô cố tình hét lớn, lời của cô, làm cho Hạ Kiệt nhịn không được muốn đánh cô, nhưng nhìn bộ dạng cô gầy yếu như vậy vẫn không thể nhẫn tâm được.



"Thân thể của em cũng bị anh chơi ngán rồi, tại sao anh lại không chiếm được chứ ? Đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt!", anh buông cô ra, thân thể cô vô lực giống như con búp bê ngã trên mặt đất, “Bịch" một tiếng, đầu óc choáng váng, chỉ thấy anh vô tình rời đi.



trái tim Hạ Tĩnh Sơ quặn đau, nước mắt không cầm được rơi xuống, anh tại sao lại đối xử với cô tàn nhẫn như vậy?



Nhớ tới Hạ Kiệt lúc nãy đối xử với cô một cách tàn nhẫn như vậy, Hạ Tĩnh Sơ trong lòng co thắt, cảm giác Hạ Kiệt thật sự không yêu cô. Cảm thấy rất uất ức, lại không thể tin được. Cô bò lên, đi vào trong phòng mệt mỏi ngã xuống giường nắm chăn lên che kín đầu, đau đớn mà bật khóc.



Anh nghĩ rằng cô thật sự cam lòng để anh cũng người phụ nữ khác ở cùng nhau sao? Thật sự mong muốn như vậy sao? Không muốn! khi thật sự yêu một người, là không thể nào rộng lượng như vậy được mà là ích kỷ! Hạ Tĩnh Sơ cô cũng rất ích kỷ, mặc dù ngoài mặt vẫn vô tư như vậy, thoải mãi đẩy anh vào trong lòng người phụ nữ khác.



Nhưng trong lòng vẫn không nỡ bỏ.



Không nỡ thì thế nào chứ?



Chẳng lẽ ở dưới cửu tuyền, nhìn một mình anh cô đơn mà sống trên thế giới này sao? Chẳng lẽ, cam lòng để anh cùng cô đi đến hoàng tuyền?




Nếu như vừa rồi anh đối xử tàn nhẫn với cô, có phải nguyên nhân là mệt mỏi vơi cô rồi, nên cô nên một mình rời khỏi đây?



Hạ Tĩnh Sơ mê man mà thiếp đi, trong mơ cũng luôn luôn chảy nước mắt, cô mơ thấy Hạ Kiệt thật sự sống với cô gái khác.



Sau khi tỉnh lại, cả người toát mồ hôi lạnh, mới phát hiện mình chỉ là đang nằm mơ. Nhưng giấc mơ này rất chân thật.



Bỗng nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, chỉ thấy Hạ Kiệt mang theo mùi rượu đi vào, Hạ Tĩnh Sơ khẽ nhíu mày, muốn quay lưng lại, Hạ Kiệt liền vội vàng tiến lên giữ cô lại, "Tĩnh Tĩnh, lúc chiều anh xin lỗi, anh không nên tức giận với em ", Hạ Kiệt cúi người xuống nhìn cô dịu dàng dỗ dành nói.



"Anh tránh ra", cô lạnh lùng nói trong lòng lại run rẩy.



"Anh nghe lời em, cái gì anh cũng nghe theo em, anh đáp ứng em, tìm một người phụ nữ kết hôn em đừng nóng giận, được không?", anh dịu dàng nói lời của anh không làm cho tâm trạng Hạ Tĩnh Sơ dễ chịu hơn ngược lại càng thêm ứ đọng.



Cả trái tim quặn đau, "Có thật không?", nhưng vẫn cười hỏi.



Hạ Kiệt gật đầu, hôn lên bờ môi cô.



Hạ Tĩnh Sơ cười, nhưng trong lòng lại chảy nước mắt, trong giây lát cô cảm thấy bản thân rất kỳ lạ rõ ràng là cô muốn anh tìm...



"Vậy là tốt rồi, như vậy, ba mẹ cũng cuối cùng thấy hi vọng, tình cảm cần phải từ từ bồi dưỡng, tin tưởng qua thời gian dài, nhất định sẽ thích người phụ nữ khác. Quên đi em, em không đáng anh yêu nhiều như vậy", Hạ Tĩnh Sơ lầm bầm nói, giây phút này cô rất muốn chết sớm một chút.



Ngày hôm sau, Hạ Kiệt mang đến một cô gái rất trẻ, giống như ánh mặt trời, rất xinh đẹp, khiến người ta vừa nhìn đã thấy thích.



"Tôi là em gái của anh ấy, cô cứ gọi tôi Tĩnh Sơ là được rồi.", cô cười nói, không tự nhiên kéo mũ của mình xuống bản thân so với cô bé này chắc chắn rất xấu xí, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.



Hạ Kiệt biểu hiện rất bình thường, nhìn không vui hay buồn, cô bé kia cũng nhiệt tình giới thiệu mình, còn gọi cô là "Chị Tĩnh Sơ " . Cùng cô nói chuyện phiếm một lát, rồi vào phòng bếp cùng Hạ Kiệt nấu cơm.



Thông qua cuộc nói chuyện này, Hạ Tĩnh Sơ biết được Hạ Kiệt đã từng làm anh hùng cứu mạng cô gái này, cô gái tên Diêu Dao. Đến học ở thành phố, gia đình ở tỉnh bên cạnh, đang học năm hai đại học, cô có thể nhìn thấy cô ấy rất thích Hạ Kiệt. Hạ Tĩnh Sơ chua xót nhìn bộ dạng bận rộn của hai người bọn họ trong bếp, trong đầu thỉnh thoảng lại ảo tưởng, cô bé kia chính là mình.



Nhưng giây lát sau nhìn lại bàn tay khô gầy của mình, Hạ Tĩnh Sơ, bộ dạng của mình người không ra người quỷ không ra quỷ, sống không được ba năm năm nữa, mình còn có tư cách gì!



Nhưng trong lòng vẫn rất buồn bực, cô đứng lên, nhẹ nhàng đi ra ngoài để hít thở,cơ thể dựa người vào một cây hòe già, nước mắt cứ như vậy chảy xuôi...



Nghe được tiếng bước chân, cô vội vã lau nước mắt xoay người nhìn Hạ Kiệt, cô cười cười, "Ăn cơm chưa? Mau vào thôi", cô nói, vội vàng đi lên trước, Hạ Kiệt muốn đi qua đỡ cô, cô vội vã né tránh.



Ở trước mặt bạn gái của anh, cô không thể có bất kỳ mập mờ nào với anh.



Buổi tối, cô gái đó ở lại, ở trong khách phòng. Tối nay, Hạ Kiệt không ở lại trong phòng của cô, trước đến giờ anh đều ngủ cùng cô. một mình Hạ Tĩnh Sơ khó ngủ. cả đêm cô không ngủ, sáng sớm mới ra khỏi phòng ngủ, thấy Hạ Kiệt và cô bé kia đi ra từ căn phòng đối diện, lòng của cô quặn đau, nhưng vẫn cười gật đầu với anh, biểu hiện không hề để ý.



Hạ Kiệt không nói chuyện, cũng không đỡ cô đi rửa mặt, ngược lại là Diêu Dao đỡ cô đi toilet.



"Anh của tôi là người tốt, đưng nhìn thấy bộ dáng thường ngày anh ấy ít nói chuyện, nhưng trên thực tế là người tốt, chỉ là không biết biểu đạt như thế nào, cô đừng để ý nhé.", Hạ Tĩnh Sơ vừa rửa mặt, vừa nói tốt về anh trước mặt cô bé, cô gái đỏ mặt gật đầu, "Hạ đại ca thực sự là người tốt "



Sau khi ăn xong bữa sáng, Diêu Dao rời đi.



Hạ Kiệt mặc quần áo cho Hạ Tĩnh Sơ xong, nói là mang cô đến bệnh viện điều trị bằng hoá chất, Hạ Tĩnh Sơ từ chối, "Anh, điều trị bằng hóa chất thật sự rất đau đớn, từ nay về sau em không điều trị hóa chất nữa được không?", cô nhìn anh, nhẹ nhàng làm nũng nói.



Không muốn trị liệu, muốn nhanh chóng ra đi, như vậy anh cũng sẽ nhanh chóng chặt đứt mọi nhớ nhung về cô.



Hạ Kiệt nhìn cô, ngực đau xót, "Không được, phải đi!" .



"Anh! Tại sao phải lãng phí tiền như vậy? ! còn muốn em phải chịu nỗi đau này đến bao giờ? ! Rõ ràng trị bệnh bằng hoá chất cũng sống không được bao lâu nữa, em không trị liệu nữa, anh để em sống có chút tôn nghiêm mà rời đi được không? Em không thích toàn thân lạnh băng như máy móc bị những ống dẫn cắm vào người, em bây giờ chỉ muốn chết thôi", cô nói xong rồi bật khóc.



Hạ Kiệt thấy cô khóc, trái tim cũng quặn đau, lòng tràn đầy cảm giác bất lực.



"Trước đây không phải rất lạc quan tích cực à? Tại sao đột nhiên lại tuyệt vọng như vậy rồi? có phải bởi vì nhìn thấy anh cùng cô gái khác ở cùng nhau nên vậy à?", Hạ Kiệt nhìn cô, hỏi, lòng rất đau cũng cảm thấy rất bất lực.



"Không phải!", cô vội vã phản bác, dùng hết sức hét lên, đầu choáng váng thân thể suy nhược suýt nữa ngã xuống.



"Anh, để cho em trước khi chết được thoái mái đi, em không muốn điều trị nữa, anh đưa em về nhà đi, em muốn sống ở đó. Còn anh ở lại thành phố, tìm một công việc, hoặc là buôn bán, được không?"



"Không được! anh muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy em.”



"Nhưng em không muốn nhìn thấy anh", cô nói trái lương tâm.



"Đừng hành hạ lẫn nhau nữa, anh không có cảm giác gì với Diêu Dao cả, buổi sáng anh đã nói rõ với cô ấy rồi. em không muốn trị liệu, sẽ không trị, muốn đi đâu anh sẽ đi cùng em. Nếu như cảm thấy có lỗi với anh thì đối xử với anh tốt một chút, chỉ một câu nói của em anh cũng mãn nguyện rồi", anh ôm cô, nhẹ nhàng nói.



Hạ Tĩnh Sơ dựa vào trong lòng anh nước mắt thi nhau rơi xuống.



"Anh lúc ở Vùng phương bắc hoang dã, hoặc là sớm hơn, em đã yêu anh rồi.", cô rốt cục cũng nói ra, nước mắt không nhịn được nữa bắt đầu rơi xuống.



Hạ Kiệt trái tim đau đớn, cúi đầu xuống hôn lên môi cô.



Hai người quên mình chìm đắm trọng nụ hôn mặc kệ nước mắt, giây phút này Hạ Kiệt rất hạnh phúc, truy đuổi cả đời, rốt cục cũng có được thứ mà anh muốn.



Hạ Tĩnh Sơ không nhận thêm trị liệu nữa, ngày hôm sau hai người rời khỏi căn nhà kia, anh lái xe chở cô đi du lịch khắp các nơi trên đất nước, từ đó về sau, tung tích không rõ



Có người nói, hai năm sau Hạ Tĩnh Sơ chết; cũng có người nói, bọn họ ở Vân Nam Tây Song Bản Nạp gặp được thần y, trị khỏi ung thư...



Dù là lời đồn đãi là như thế nào, hai người bọn họ, giống như gió và cát quấn quýt lấy nhau, dù là ở nhân gian hay là địa ngục, cũng sẽ ở cùng nhau vĩnh viễn không chia lìa.



Nhưng, bất kể là Thôi Nhã Lan, hay là Úc Tử Duyệt, đều không gặp lại bọn họ nữa.