Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 452: Kết thúc: Cho tình yêu một con đường sống (Phần 1)




Ăn vào tận xương tủy, dùng cái từ này để hình dung Tôn Đại Phi thì chẳng sai chút nào. Sáng sớm, nhìn cô gái nhỏ đang ngủ say bên cạnh, anh đã bắt đầu rục rịch rồi. Nhớ tới tình cảm mãnh liệt trong phòng tắm tối hôm qua, cô trầm luân, thẹn thùng, phóng túng, chịu hết nổi mà muốn giữ lấy cô.



"Ưm... Không thích... Tránh ra...", Cô Uyển đang sống trong mê hoặc, cô cảm giác có người quấy nhiễu cô, trên gương mặt ngứa ngứa, trên người cũng rất đau nhức. Ý thức dần dần rõ ràng, cô dần dần tỉnh lại, trong mơ hồ, chỉ thấy Tôn Đại Phi như yêu nghiệt trong truyền thuyết.



Ôn Uyển cau mày, nhớ tới những gì xảy ra tối hôm qua, tim đập rất nhanh, "Uyển Uyển, tỉnh rồi hả?", Tôn Đại Phi nhìn cô, cười tà nói. Cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn lên môi của cô, Ôn Uyển vội vàng né tránh, "Lưu manh, anh, anh gạt tôi!", Ôn Uyển cố gắng tức giận rồi lớn tiếng mắng chửi anh.



Tôn Đại Phi thấy cô như vậy, chịu hết nổi mà cười cười đầy cưng chiều "Bà xã, cái đó là cam lòng cho chồng em lừa gạt, sau đó chồng em giúp em rửa sạch sẽ không phải sao?", Tôn Đại Phi tà ác nói, khuôn mặt anh tuấn như yêu nghiệt tiến gần đến mặt cô.



Trái tim Ôn Uyển không ngừng rung động, tối hôm qua cô thật sự đã hưởng thụ. Nhưng hiện tại cô không nghĩ mình lại dữ dội hơn, "Anh chỉ nói mò tôi không thèm để ý tới anh, lừa đảo! Thân thể đau chết rồi.", Ôn Uyển tức giận nói, trên người quả thật đã mỏi nhừ.



"Thân thể đau? Đau ở đâu?", nhìn cô ngồi dậy, anh vội vã ngồi dậy, ôm cô vào trong ngực, cau mày nhìn cô, khuôn mặt lo lắng.




Ôn Uyển bị sự quan tâm của anh đả động, trái tim mềm mại, quyệt miệng, làm nũng nói: "Eo, lưng, còn có cả cái mông đều mỏi nhừ rất đau! Đều tại anh!", Đây là hậu quả của việc phóng túng tình dục quá độ, toàn thân cô đau nhức nghĩ sẽ gục xuống.



Lúc này Tôn Đại Phi mới nhẹ nhàng thở ra, thì ra như vậy, "Uyển Uyển ngoan ngoãn nằm lỳ ở trên giường, ông xã đấm bóp mát xa cho em, rất nhanh sẽ không đau.", Tôn Đại Phi vừa nói xong, vừa dịu dàng dỗ dành. Ôn Uyển ngoan ngoãn sợ hãi nằm trên giường, Tôn Đại Phi háo hức xuống giường, cúi người xuống, nhẹ nhàng mát xa giúp phần lưng của cô.




Ánh nắng tươi sáng thông qua thủy tinh bắn thẳng vào người anh, tơ lụa trên chiếc giường lớn tung bay, "Thoải mái không?", người đàn ông dịu dàng hỏi.



Ôn Uyển nằm lỳ ở trên giường, nhắm mắt lại hưởng thụ sự phục vụ tận tâm của anh, "Ừ... Thoải mái...", lười biếng nói. Tôn Đại Phi hài lòng càng thêm ra sức mà mát xa cho cô, nhìn da thịt trắng nõn của cô nhuộm từng dấu dâu tây đỏ ửng, anh đắc ý nhếch miệng lên.



"Bà xã, ngoan ngoãn sống bên cạnh anh đi, anh sẽ yêu thương em hơn", Tôn Đại Phi nói tiếp, mỗi chữ mỗi câu, êm ái mà thấm vào trong lòng cô. Ôn Uyển biết, nếu như mình không giả ngây giả dại như vậy, chắc chắn rất khó nghe được lời nói này của Tôn Đại Phi.




Xem như cho anh, cũng cho mình một bậc thang đi.



Bất quá, cô không rõ nên khôi phục lại bình thường hay không, sau khi khôi phục bình thường, anh sẽ dùng thái độ nào để đối xử với cô?



Hay là nên tiếp tục sống như vậy, làm bộ tất cả đều không nhớ rõ, hưởng thụ sự yêu thương của anh, để cho anh cưng chiều cô?



Ôn Uyển không trả lời câu hỏi của anh, nhắm mắt lại, làm bộ đang ngủ, Tôn Đại Phi vẫn cẩn thận giúp cô mát xa, nhìn ngọc thể của cô vượt qua tất cả mọi cô gái khác.