Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 392: Ngoại truyện phần 4 - Chương 17: Ôn Uyển tỉnh lại




Từ ghế salon phòng khách đến giường lớn phòng ngủ, vì đã xa nhau khá lâu cho nên hai người còn nồng nhiệt hơn cả đêm tân hôn, cuối cùng, khi hai người cùng đạt được khoái cảm cao nhất thì vô cùng thỏa mãn.

“Ưm……….”, cô nặng nề thở dốc, từng lỗ chân lông trên cơ thể đều nở rộng, thoải mái.

Lăng Bắc Triệt lúc này vẫn còn chôn sâu trong người cô, môi mỏng vẫn còn đặt ở ngực cô, nhẹ nhàng mà tinh tế hôn những giọt mồ hôi của cô: “Em vừa rồi rất nhiệt tình, có mệt lắm không?”, giọng nói anh khàn đục mà tình cảm, còn mang theo chút mờ ám.

Tim cô đập nhanh, thân thể khẽ co rút lại, làm anh không nhịn được mà thở gấp, ngọn lửa vừa mới tắt lại bùng cháy: “Đừng……..Tha cho em, em mệt lắm rồi.”, cô thở dốc nói, cầu xin giống như lúc nãy khi bị anh hành hạ.

Lăng Bắc Triệt cười cười, buông cô ra, cùng từ bên trong cơ thể cô đi ra ngoài: “Tối nay tạm tha cho em, đi tắm trước đã.”, anh dịu dàng nói, ôm cô lên, cùng nhau đi về phía nhà tắm.

Anh ôm cô ngồi trong bồn tắm hình bầu dục to lớn, nhẹ nhàng lau rửa từng tấc da thịt cua cô: “Em gầy đi nhiều quá.”, nhìn cánh tay mảnh khảnh của cô, anh thương xót nói: “Trước tiên ở nhà bồi dưỡng thân thể, nghỉ ngơi một thời gian rồi mới quay về làm việc, có được không?”, anh ở bên tai cô nhỏ giọng hỏi.

“Ừ, lần này nghe lời anh.”, Quách Mạn cũng cảm thấy khi đi dạy học bản thân phải chịu rất nhiều khổ cực, thân thể lúc này yếu hơn nhiều so với trước kia, nghỉ ngơi một thời gian cũng là điều hợp lý, hơn nữa, bọn họ cũng muốn có con…

“Ngoan.”, Lăng Bắc Triệt nói xong liền thưởng cho cô một nụ hôn lên má, Quách Mạn mỉm cười hạnh phúc, dựa vào lồng ngực anh, khi nhớ đến những ngày tháng đáng sợ kia thì giờ phút này giống như một giấc mơ ngọt ngào.

Cứ như vậy dựa vào lồng ngực vững trãi của anh, cô dần dần ngủ thiếp đi, Lăng Bắc Triệt nhìn thấy cô ngủ liền nhẹ nhàng ôm cô đứng dậy ra khỏi bồn tắm trở về phòng ngủ. Anh mặc quần áo lại cho cô, cầm điện thoại ra khỏi phòng ngủ, anh gọi điện thoại cho Lăng Bắc Diệp hỏi tình hình của Tôn Đại Phi.

Khi Quách Mạn tỉnh dậy, mới vừa mở mắt ra thì đã nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Lăng Bắc Triệt, trong lòng cô tràn đầy cảm giác hạnh phúc, ngón tay cũng không tự chủ mà chạm vào gương mặt anh, nhẹ nhàng vuốt ve, phác họa hình dáng ngũ quan trên mặt.

Cô đột nhiên cảm thấy, cuộc sống như này thật tốt. Người cô thầm thương nhiều năm như vậy trong lòng cũng có cô, hơn nữa cũng yêu cô, thật sự rất hạnh phúc.

Mấy năm trước hai người vô duyên, mấy năm sau gặp lại, không sớm cũng không muộn, vừa đúng lúc. Quách Mạn nhìn anh, rấy muốn nói một câu: thì ra là anh vẫn còn ở đây.

Lăng Bắc Triệt bỗng mở mắt liếc nhìn cô, Quách Mạn kinh ngạc rồi cười cười: “Anh tỉnh lâu rồi, có phải không?”

“Em thật thông minh. Là một người lính đặc công, làm sao lại không biết kẻ địch đang nhân cơ hội mà lợi dụng mình?”

“Ai thèm.” Quách Mạn đỏ mặt gắt lên, những cũng vẫn để tay chạm vào sống mũi thẳng tắp của anh.

“Trừ em ra, thì còn có ai nữa?”, Lăng Bắc Triệt bắt lấy tay cô, hôn một cái vào lòng bàn tay, rồi lại vuốt ve.

Quách Mạn ngồi dậy, Lăng Bắc Triệt cũng dậy theo, nhìn đồng hồ, hai người vậy mà ngủ tới chín giờ rưỡi sáng. Lâu lắm rồi không được ngủ ngon như vậy, khóe mắt Lăng Bắc Triệt liếc nhìn Quách Mạn, trong lòng hạnh phúc mỉm cười.

Trước kia, anh cảm thấy Quách Mạn thuộc về loại người vợ hiền lành điển hình, cũng là mẫu con gái phổ biến. Cô gái như vậy rất thích hợp để kết hôn, anh cũng không biết được sau này sau này có thể yêu cô được không, chỉ cảm thấy cô tốt, muốn cùng cô kết hôn.

Anh lại không thể ngờ rằng, trái tim của mình sẽ bị một cô gái đơn giản như vậy cướp mất, cô yếu đuối nhưng bản chất lại rất kiên cường, anh đã bị điều đó chinh phục.

***

Phòng bếp gọn gàng sạch sẽ, ánh sáng chan hòa, Quách Mạn đang đứng bên cạnh bếp ga, Lăng Bắc Triệt đứng ở sau lưng cô, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy cô, nhìn cô chiên trứng. Khoảng thời gian yên bình, không màng danh lợi. Hai người khó có lúc mới tận hưởng được cuộc sống gia đình bình thường.

“Anh muốn ăn chín hai mặt hay một mặt?” Quách Mạn lật miếng trứng trong chảo, nhẹ giọng hỏi.

“Một mặt.”, Lăng Bắc Triệt nhỏ giọng nói, sau đó buông eo cô ra, giúp cô đi chuẩn bị bàn ăn.

“Một lát nữa chúng ta về nhà gặp bà nội một chút chứ? Không đi, bà nội nhất định sẽ tức giận.”, Quách Mạn lấy trứng chiên ra khỏi chảo, nói.

Lăng Bắc Triệt gật đầu một cái: “Trước tiên ghé bệnh viện trước, ghé thăm Tôn Đại Phi.”, anh nói.

Hai người ăn xong bữa sáng phong phú, liền lập tức đến bệnh viện. Quách Mạn ở trên đường đi nghe Lăng Bắc Triệt nhắc đến chuyện của Tôn Đại Phi, không khỏi thở dài mà lắc lắc đầu.

Sau khi Ôn Uyển được cấp cứu vẫn chưa có tỉnh, bọn họ đến phòng bệnh thì thấy Tôn Đại Phi ngồi bên cạnh giường bệnh, bàn tay vẫn nắm lấy tay Ôn Uyển, hai người bình tĩnh đứng nhìn, không muốn quấy rầy, bởi vì lúc này Tôn Đại Phi xem ra đang rất đau lòng.

Tôn Đại Phi nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Ôn Uyển, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của cô, trái tim mơ hồ co rút. Cô vốn không nên có quan hệ với anh, bởi vì biết mối quan hệ sâu xa giữa Ôn Uyển cùng với Cố Diệc Thần nên anh mới chú ý đến cô.

Một nữ tiếp viên hàng không, một đại mỹ nữ tiêu chuẩn. Mặc dù, người đẹp giống như Ôn Uyển, anh đã từng thấy rất nhiều.

Anh nhỏ mọn, cho rằng Ôn Uyển là một người phụ nữ mưu mô, ngoài mặt tuy không để ý đến Cô Diệc Thần, nhưng thật ra là lạt mềm buộc chặt. Anh cố ý tiếp cận với cô, đề phòng cô. Ở trong lòng Tôn Đại Phi, Cố Diệc Thần không chỉ là an hem tốt, mà còn là ân nhân cứu mạng của anh ta.

Sáu năm trước, nếu như không có Cố Diệc Thần, anh ta đã sớm hy sinh.

Chuyện của Cố Diệc Thần, chính là chuyện của anh ta.

“Ôn Uyển, em tỉnh lại đi.” Sau một hồi anh ta mới nặn ra được mấy từ này, giọng nói khô khốc mà nghiêm túc, không giống như đùa giỡn.

Cô vốn là người có tiền đồ rộng mở, có thể gả cho một người đàn ông tốt, nhưng bởi vì anh ta mà thiếu chút nữa đã mất mạng. Tôn Đại Phi biết mình có lỗi với cô, mục đích tiếp cận ban đầu đã không còn nữa.

Nếu không, anh ta có thể hoàn toàn có thể để cô rời đi…….

Anh ta cũng biết, Ôn Uyển không thích mình, bởi vì bị anh tau y hiếp nên mới ở lại Thủ Đô lâu như vậy.

“Ôn Uyển, em mau tỉnh lại đi, nếu không anh sẽ vứt tiểu tử kia đi.”, nhìn thời gian lặng lẽ trôi qua, Tôn Đại Phi tức giận uy hiếp cô. Hai vợ chồng Lăng Bắc Triệt đứng ở ngoài cửa, nhìn dáng vẻ kích động của anh ta, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

Ôn Uyển giống như nghe được lời nói của Tôn Đại Phi, ngón tay khẽ động, mí mắt cũng chớp chớp, nhưng rất lâu vẫn không mở mắt được.

“Con…..Con….”, đôi môi trắng bệch khẽ cử động, khàn khàn nói, giống như sợ Tôn Đại Phi đem đứa bé đi mất, nước mắt theo khóe mắt mà chảy xuống, Ôn Uyển cố gắng giãy dụa, lại cảm thấy cổ tay bị anh ta nắm chặt, cổ họng Tôn Đại Phi lúc này nghẹn ngào.

“Tỉnh lại cho anh. Nếu không anh sẽ thật sự mang tên tiểu tử kia vứt đi đấy.”, anh lại uy hiếp nói, trong lòng Ôn Uyển sinh ra một trận kích động, ho khan mấy tiếng, giống như là muốn ho ra máu.

Khi xe bị tai nạn, cô theo bản năng che chở cho bụng, khiến cho lồng ngực bị thương tổn, xuất huyết.

Chừng mấy phút sau cô thật sự chậm rãi mở mắt ra, Tôn Đại Phi luống cuống đứng lên, gắt gao nắm chặt tay cô, trong lòng vô cùng kích động.

Lăng Bắc Triệt thấy Tôn Đại Phi kích động như vậy, cho là Ôn Uyển đã xảy ra chuyện, vội vàng chạy đi tìm bác sỹ. Chỉ chốc lát sau, bác sỹ cùng y tá đã chạy tới kiểm tra cặn kẽ cho Ôn Uyển, sau khi xác định là cô không còn gì đáng lo nữa. “Con của tôi…..Con của tôi đâu?”, Ôn Uyển kích động hỏi, cô không nhìn Tôn Đại Phi một cái mà chỉ lo lắng hỏi bác sỹ.

“Ôn tiểu thư, con của cô đang ở trong phòng sơ sinh, chúng tôi mới cho bé uống sữa, bé rất khỏe mạnh. Cô hãy yên tâm đi.”, y tá vội vàng nói.

Lúc này Ôn Uyển mới yên tâm, nhớ tới một màn đáng sợ trước, trong lòng quặn đau rồi gật đầu một cái. Đứa bé không có chuyện gì là được rồi, nếu không cô cũng không sống nổi nữa.

Lăng Bắc Triệt biết được tình trạng của Ôn Uyển đã ổn định, cũng không có đi vào phòng bệnh mà lặng lẽ rời đi: “Hi vọng Đại Phi có thể hiểu rõ trái tim mình.”, Quách Mạn cảm thán nói. Lăng Bắc Triệt cười cười: “Đại Phi ở trong xương cốt vẫn còn có trách nhiệm của một quân nhân, em yên tâm đi.”

Lời nói của Lăng Bắc Triệt làm cho Quách Mạn kinh ngạc, vừa đi cô vừa nghe anh kể chuyện trước đây của Tôn Đại Phi.

Thật ra thì Tôn Đại Phi cũng từng đi lính, cũng từng trúng tuyển vào bộ đội đặc công. Trong một lần làm nhiệm vụ vì xảy ra bất trắc, Tôn Đại Phi đả thương con tin, sau đó anh ta liền giải ngũ.

***

Trong phòng bệnh, Ôn Uyển yên lặng không nói, cô nhắm mắt lại nhưng cũng không ngủ. Tôn Đại Phi bưng chén nước đến gần: “Em uống nước không?”, anh ta nhẹ giọng hỏi.

Ôn Uyển vẫn yên lặng, không nói một lời, cũng không cử động, mắt vẫn nhắm. Cô như vậy làm cho Tôn đại Phi hết cách, chỉ còn biết gọi y ta vào để khuyên nhủ cô.

“Tiểu thư, làm phiền cô giúp tôi gọi một cuộc điện thoại được không?”, thấy Tôn Đại Phi không có ở đây, Ôn Uyển len lén nói chuyện với y tá, y tá gật đầu một cái, Ôn Uyển đem số điện thoại nói cho cô ta biết rồi nói cảm ơn.

Cô nhờ y tá gọi cho anh trai của mình, cho anh ấy tới đón cô đi. Đối với Tôn Đại Phi, trong lòng của cô lúc này đã lạnh.

Mới đầu cô còn cho là anh ta rất thú vị, là một người đàn ông rất có sức hút, cô cũng cho là anh ta có lòng với mình, cô cũng cảm thấy bản thân mình đã không còn nhỏ tuổi, cũng nên nói chuyện yêu đương rồi, Cố Diệc Thần cũng với cô cuối cùng chính là không có duyên.

Nhưng mà, anh ta lại vì Cố Diệc Thần mà tiếp cận với cô, sau khi biết được sự thật thì trong lòng cũng lạnh lẽo đi.

Cô muốn rời đi, anh ta liền uy hiếp cô. Cô không biết mình tại sao phải chịu sự uy hiếp của anh ta, thật ra thì cô có thể hoàn toàn rời đi…..Có lẽ trong lòng còn có chút hi vọng anh ta sẽ thay đổi, coi như không yêu cô, cũng vì đứa bé mà suy nghĩ lại….

Nhưng cô sai rồi, sai lầm nghiêm trọng. Trong khi cô mang thai, anh ta không hề quan tâm, còn thường xuyên mang người phụ nữ khác về đả kích cô.

Sau khi Tôn Đại Phi trở lại phòng bệnh một lần nữa thì thấy trong phòng xuất hiện mấy người đàn ông nữa, trên tay cầm hộp đựng thức ăn, anh ta hỏi: “Mấy người là ai?”, lúc này chỉ thấy một người đàn ông ngồi bên giường Ôn Uyển, đem cô dịu dàng ôm vào ngực, bộ dáng kia xem ra rất thân mât.