Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 378: Ngoại truyện phần 4 - Chương 3: Chúng ta rất xứng đôi




Còn hỏi anh có ý gì? Lăng Bắc Triệt cảm thấy mình đã biểu đạt vô cùng rõ ràng, nhưng cô lại còn hỏi anh có ý gì.



"Ý là lần này xem mắt coi như đã thành công, từ hôm nay em chính là bạn gái của anh." Lăng Bắc Triệt mặt không đỏ tim không đập bá đạo nói, không có một chút ngượng ngùng nào. Còn Quách Mạn, vừa nghe thấy anh nói thế kinh ngạc nhìn gương mặt tuấn tú như cười như không của anh, có chút mờ mịt.



"Tại sao?" Cô tức giận, lớn tiếng hỏi.



Quách Mạn chưa từng cảm thấy Lăng Bắc Triệt có cảm tình với cô, cô chẳng qua chỉ là một trong vô số nữ sinh theo đuổi anh ta mà thôi, có chăng chỉ là người dũng cảm nhất. Nhưng bây giờ, tại sao anh ta lại nói như vậy? Vì vội vã muốn lấy vợ sao?



"Bởi vì thiên thời địa lợi nhân hòa. Không phải em muốn mau chóng lấy chồng sao? Anh cũng đang thiếu một người để qua lại gặp gỡ. Em là giáo viên, anh là quân nhân, chúng ta quả thực rất xứng đôi mà." Lăng Bắc Triệt nhìn cô, điềm tĩnh nói.



"...." Trên khuôn mặt xinh đẹp của Quách Mạn hiện lên vẻ khó tin.



"Tôi đã nói rồi, bởi vì anh là Lăng Bắc Triệt, cho nên không thể!" Quách Mạn tức giận đứng lên, hét lớn, giọng nói của cô rất lớn khiến những người đi qua không khỏi ghé mắt nhìn lại. Cô chua xót trừng mắt nhìn anh, rồi chạy vụt đi. Thấy cô chạy vụt đi như vậy, Lăng Bắc Triệt chợt kinh ngạc.



Chẳng lẽ, cô thật sự rất oán giận anh?



Vội vàng đứng dậy chạy đuổi theo cô, đuổi tới cổng công viên, thấy cô đang đứng ở ven đường, ở nơi này không thể bắt được taxi, Lăng Bắc Triệt đắc ý cười, còn mồi đã tới tay há có thể để chạy mất. Anh lấy xe, đuổi theo cô, bấm còi ing ỏi, cô quay lại nhìn một cái, rồi xoay người, tiếp tục đi về phía trước.



Không thèm để ý tới mình?



Lăng Bắc Triệt dừng xe, nhảy xuống, một tay bắt lấy tay cô, "Không chịu lên xe, amh sẽ dùng biện pháp mạnh!" Anh không tin cô có thể không thèm để ý tới hình tượng của mình, dù thế nào đi nữa anh là đàn ông, cũng chẳng sao cả. Quách Mạn nghe anh nói, trong lòng chợt căng thẳng, thật sự bị anh dọa. Hơn nữa nơi này là vùng ngoại ô, ít nhất phải đi ra đường lớn Tân Giang, đến đường Công Nông mới bắt được xe.



"Anh buông ra! Tự tôi lên!" Tên vô lại này! Vẫn xấu xa như xưa!



Có cái gọi là đàn ông không xấu đàn bà không yêu. Năm đó, Lăng Bắc Triệt thực sự rất hư hỏng, nhưng khiến không biết bao nhiêu nữ sinh say mê, dĩ nhiên, cũng bao gồm cả cô. Biết rõ anh là một tên đào hoa, nhưng cô vẫn cố chấp thích anh.



Cô hất tay anh ra. tự mình lên xe anh. Lăng Bắc Triệt hả hê cười trộm, cũng lên xe.



Anh đưa cô về đến tận nhà, muốn vào nhà cô, nhưng bị cô kiên quyết cự tuyệt.



"Thế nào? Con hài lòng chứ?" Bà Quách thấy con gái về, hào hứng tiến lại hỏi.



"Không hài lòng! Mẹ, không ngờ mẹ lại cố tình gài bẫy con." Quách Mạn oán trách nói.



"Con nhóc này, con nói gì thế? Cái gì gọi là mẹ cố tình gài bẫy? Còn nữa, sao con lại không hài lòng với Bắc Triệt?" Bà Quách tức giận phản bác.



"Mẹ đã biết rõ đối tượng xem mắt là Lăng Bắc Triệt, mẹ còn bắt con đi! Con gả cho ai cũng được, nhưng quyết không gả cho anh ta!" Quách Mạn tức giận rống lên, nói xong liền đi thẳng lên lầu.



"Ha! Đúng là nghĩ một đằng nói một lẻo? Trong lòng rõ ràng thích người ta, lại còn giả bộ với mẹ! Chỉ cần thằng bé Lăng Bắc Triệt kia hài lòng, mẹ sẽ lập tức gả mày đi!" Bà Quách nhìn bóng lưng đang đi lên lầu của cô lớn tiếng nói. Quách Mạn không đáp lời, đi thẳng lên lầu.



Điều khiến bà Quách mừng rỡ là, chỉ chốc lát sau bà liền nhận được điện thoại của cô Quách Mạn, nói Lăng Bắc Triệt khá hài lòng với Quách Mạn, bà Quách thầm cười trộm.



"Con không đồng ý cũng phải đồng ý. Bắc Triệt đã đồng ý rồi!" Bà Quách bưng chén canh vào phòng, thấy Quách Mạn lại đang soạn bài, lớn tiếng nói.




"Mẹ! Rốt cuộc mẹ là mẹ con hay mẹ anh ta thế?" Quách Mạn tức giận nói, nhìn vẻ mặt vui mừng của mẹ mình, trong lòng cô cũng có chút vui mừng.



"Nói nhảm! Mẹ đương nhiên là mẹ ruột của con rồi! Bình tĩnh, con cũng đừng vội gắt lên như thế. Mẹ biết mấy năm này con chưa hề quên Bắc Triệt, trong lòng vẫn nhớ đến người ta. Lần này, Bắc Triệt cuối cùng cũng coi trọng con, thật là tốt quá rồi còn gì, vẹn toàn đôi bên!" Bà Quách hạ giọng, nhẹ nhàng nói với cô.



Hai mắt Quách Mạn tối lại, vẫn còn nhớ, cô thừa nhận, nhưng cô cũng chưa từng quên nỗi đau đến tê tâm liệt phế kia.



Hơn nữa, ai biết được trong lòng Lăng Bắc Triệt nghĩ gì?



Quách Mạn không nói gì nữa, cũng đành cam chịu chấp nhận buổi xem mắt coi như thành công.



***



Trở lại đại đội đặc chủng, Lăng Bắc Triệt đã không còn là một lính đặc chủng nữa, bây giờ anh đã được chính thức bổ nhiệm làm Trung đội trưởng đội đặc chủng Dã Báo. Trong sân huấn luyện của đại đội đặc chủng, từng hàng, từng nhóm mặc đồng phục, đầu đội mũ bối lôi màu đen đang chuyên chú lắng nghe lời phát biểu của Tân Trung đội trưởng đội đặc chủng.



Lăng Bắc Triệt cũng mặc bộ đồng phục giống họ, đầu đội mũ bối lôi màu đen, dáng người cao lớn rắn rỏi, hai tay bắt chéo sau lưng, khí thế ép người. Cặp mắt thâm sâu, sắc bén nhìn thẳng phía trước, từng lời nói ra vang vang có lực.



"Huấn luyện! Huấn luyện! Huấn luyện! Bây giờ lập tức đi huấn luyện!" Lớn tiếng gào xong, binh lính bên dưới đã được huấn luyện nghiêm chỉnh liền nhanh chóng tản ra, lao vào huấn luyện như thông lệ ngày thường.



Mới vừa trở lại phòng làm việc, Lăng Bắc Triệt liền nhận được điện thoại nhà gọi tới, "Lần sau điện thoại riêng tư của tôi tuyệt đối không được phép nhận!" Trước khi nhận điện thoại, anh quát khẽ lính văn thư.




"Báo cáo! Rõ!" Anh lính văn thư vội vàng nói.



"Bắc Triệt, mẹ hỏi con, chuyện của con và Quách Mạn phát triển đến đâu rồi?" Giọng nói của mẹ anh liền vang lên, Lăng Bắc Triệt ảo não nhíu mày, "Lăng phu nhân à, lần sau xin bà hãy điện thoại cho con vào cuối tuần thôi! Con với cô ấy không có gì tiến triển gì. Con rất bận!" Trở lại doanh trại, Lăng Bắc Triệt như cá gặp nước nói, phụ nữ không có chút ảnh hưởng vào với anh cả, mỗi ngày lấp đầy trong đầu anh chính là suy nghĩ phải tuyển chọn thêm những lính đặc chủng mới, phải huấn luyện thế nào cho tốt.



Nghe con nói vậy, bà Hứa Tình Văn tức giận, "Thằng nhóc nhà anh! Anh cho rằng chuyện kết hôn, anh đồng ý, người ta đồng ý là xong sao?"



"Đến Tết rồi tính. Con có việc bận phải đi rồi!" Lăng Bắc Triệt nói xong, cúp điện thoại.



Lăng Bắc Triệt lấy điện thoại từ trong ngăn kéo ra, mở máy, kiểm tra, không có tin nhắn Quách Mạn gửi tới, trong lòng chợt dâng lên cảm xúc rất lạ, môi giật giật, gửi đi một tin nhắn. Thật ra thì anh đối với Quách Mạn cũng không hẳn là yêu, anh đã lớn tuổi rồi, người nhà không ngừng thúc giục chuyện kết hôn, anh vốn không có ý kiến gì về vợ mình, nhưng đối với Quách Mạn, trong lòng lại có chút thích thú.



Chuyện đã qua nhiều năm rồi, nhưng trong lòng anh rốt cuộc cũng có chút tiếc nuối.



Đây là tin nhắn của Lăng Bắc Triệt mà Quách Mạn lần đầu tiên nhận được sau hơn một tháng, "Anh là Lăng Bắc Triệt! Gần đây việc trong doanh trại rất bận rộn, không rảnh liên lạc được với em, mong em thứ lỗi! Khi nào về anh sẽ đến tìm em, Tiểu Mạn!" Chỉ mấy câu đơn giản, khách sáo có, hài hước cũng có.



T nhrong lòng Quách Mạn chợt kích động, cô vốn tưởng rằng anh đã quên cô, nỗi mất mát nho nhỏ ấy liền được tin nhắn này an ủi. Cô kích động trả lời lại, "Anh bận thì cứ làm việc của anh đi." Lời đáp của cô đầy sự quan tâm.



Lòng cô tràn đầy mong đợi tin nhắn hồi âm của anh, nhưng mãi vẫn không thấy. Thật ra thì, sau khi gửi xong tin nhắn kia, Lăng Bắc Triệt cũng đã liền tắt máy. Anh là người luôn công tư rõ ràng.



Hơn nữa, là một người lính đặc chủng, anh càng phải yêu cầu nghiêm khắc với bản thân mình hơn, từ đó mới có thể nghiêm khắc huấn luyện được binh lính của mình!



Ra khỏi phòng làm việc liền gặp Đại đội trưởng.




Lăng Bắc Triệt chào theo đúng cách nhà binh, đại đội trưởng Lưu Thiết Minh chào lại, "Thằng nhóc này, cuối cùng cũng trở lại!" Lưu Thiết Minh giơ năm đấm lên, Lăng Bắc Triệt cũng giơ lên, đụng vào tay Lưu Thiết Minh một cái, "Tôi dám không trở lại sao?" Anh cười trả lời.



"Đúng! Cậu không phải dám!" Đại đội trưởng nói xong liền cùng đi với Lăng Bắc Triệt, hai người vừa đi vừa tán gẫu. Nhắc tới đủ chuyện năm đó Lăng Bắc Triệt mới vào đội đặc chủng.



"Hôm nào nhất định phải tụ tập với bọn họ."



"Mấy người bọn họ cũng nhắc tới anh suốt đó!" 'Bọn họ' mà Lăng Bắc Triệt nói chính là đám người Lăng Bắc Hàn, Lục Khải Chính, Lăng Bắc Diệp, Cố Diệc Thần còn có Tôn Đại Phi. Bao gồm cả anh nữa là sáu người. Sáu năm trước, bọn họ đã từng là thành viên nhóm hoạt động đặc biệt của đội đặc chủng Dã Báo, đó là một nhóm tinh nhuệ nhất cũng thần bí nhất của đội đặc chủng.



Bởi vì tính bí mật cho nên người nhà của bọn họ cũng không biết bọn họ đã từng làm nhiệm vụ như vậy.



"Đi! Bây giờ tới doanh trại trinh sát của Lăng Bắc Hàn chơi một chút!" Lưu Thiết Minh chính là thủ lĩnh của bọn họ năm đó, nhắc tới chuyện cũ, nhiệt huyết lại sôi trào, kích động nói, trong lúc Lăng Bắc Triệt còn đang kinh ngạc, anh đã nhảy lên xe.



Lăng Bắc Triệt cũng nhảy lên một chiếc xe, đeo kính lên, đứng ở bên ngoài buồng lái, đi tới doanh trại trinh sát của Lăng Bắc Hàn.



"Lần trước về, bà cụ không ngừng nhắc tới..."



Hai anh em mỗi người ôm một khẩu súng bắn tự động trước ngực, biểu diễn cho binh sĩ, hướng lên hai chai bia treo lên cao, nổ súng, vừa nói.



Lăng Bắc Triệt đeo kính, đầu đội mũ bối lôi không phân tâm chút nào, vô cùng chuẩn xác bắn lên trời ba phát, chai rượu theo đó mà vỡ nát, "Bà còn có chỗ nào không hài lòng nữa?" Lời này ý là, không phải tôi đã đồng ý chuyện kết hôn rồi sao?



Lăng Bắc Hàn cũng không phân tâm, hai anh em nhà này đều có thể rất chuyên tâm, vừa tán gẫu việc nhà, vừa có thể bắn súng, hơn nữa còn vô cùng chuẩn xác, binh lính trong doanh trại không ngừng vỗ tay khen ngợi.



"Nhóc con cậu đừng nghĩ chỉ đồng ý không là được. Thứ phụ nữ muốn không phải chỉ có hôn nhân!" Lăng Bắc Hàn lại nói. Lúc mới kết hôn với Úc Tử Duyệt, anh cũng không nghĩ tới chuyện yêu đương, vậy mà...



"Vậy còn muốn gì nữa?" Lăng Bắc Triệt hiển nhiên chính là hình tượng Lăng Bắc Hàn chỉ biết đến quân doanh năm đó.



Lăng Bắc Hàn đặt bàn tay to lớn của mình lên vị trí trái tim, Lăng Bắc Triệt liền hiểu ra, "Xem ra em phải nói rõ ràng với cô ấy." Nếu như thứ Quách Mạn cần chính là tình yêu, chỉ trong một chốc một lát anh thật sự không cho cô được.



"Sao? Định cô độc cả đời à? Em nhớ kĩ cho anh, quân nhân cũng có thể có tình yêu! Quan tâm đối tốt với người nhà đi!" Lăng Bắc Hàn trầm giọng nói, xách khẩu súng trường rời đi trước. Hai anh em so tài cuối cùng cũng không ra được thắng bại.



Năm mới đến, Lăng Bắc Triệt không tới, chỉ có quà đến.



Quách Mạn biết, Lăng Bắc Triệt vẫn còn đang ở trong doanh trại. Hai ngày trước, mẹ của anh cũng có tới nói qua, nói anh là lính đặc chủng, không giống với những binh lính khác, được nghỉ nhiều. Quách Mạn tỏ ý mình hiểu, nhưng trong lòng vẫn chua xót.



***



Tết đến, Lăng Bắc Triệt về nhà, chuyện đầu tiên chính là đến nhà họ Quách tìm Quách Mạn, ai ngờ, cô lại đi ra ngoài, hình như là đi xem phim với người nào đó. Lăng Bắc Triệt đi tìm, đến rạp chiếu phim, nhìn người xem hết phim đi ra ngoài, anh ngồi ở trong xe, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm.



Trong lòng lại thầm suy đoán, người đi xem phim với cô là đàn ông, hay phụ nữ? Đang nghĩ như vậy, anh chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, mà người đi bên cạnh cô là, một người đàn ông!