Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 357: Ngoại truyện phần 2 - Chương 27: Được anh cứu




Một phụ nữ tóc quăn xõa ra đeo kính đen ngồi trên vị trí tài xế, người đàn ông đeo kính đen ngồi bên ghế phụ, mặc quần áo xe máy màu đen. Khi người phụ nữ lấy kính xuống, lúc kẹp trên đỉnh đầu thì Lục Khải Lâm nhận ra người phụ nữ này!

Không phải là người phụ nữ cô gặp ở Thành Giải Trí đã tát cô một bạt tai sao?! Thật đúng là oan gia ngõ hẹp! Hơn nữa là cô ta đột nhiên dừng xe, cô mới tông vào đuôi xe của cô ta. Người đàn ông ngồi bên ghế phụ ngồi đó không nhúc nhích.

Lúc này người phụ nữ mặc bộ váy ngắn liền thân màu con báo bó sát người mạnh mẽ mở cửa xe, xuống xe. Lúc nhìn thấy Lục Khải lâm thì con ngươi trở nên sắc bén, khóe miệng mang theo nụ cười tàn nhẫn "Lại là cô.” Người phụ nữ giễu cợt mở miệng.

Lục Khải Lâm không lên tiếng, lấy điện thoại di động ra trực tiếp báo cảnh sát, tìm cảnh sát giao thông tới đây.

Người phụ nữ này không phải người hiền lành không thể nói lý lẽ với cô ta, Lục Khải Lâm âm thầm nghĩ.

"Nói chuyện với cô đó, tai điếc à?!" Người phụ nữ phách lối quát, toan tính ngoan độc ở khóe miệng càng sâu hơn, giống như muốn xé Lục Khải Lâm thành mảnh nhỏ.

"Cô đang nói chuyện với tôi sao?" Cô cười nhạt, gương mặt trắng nõn thuần khiết cùng với người phụ nữ trang điểm đậm trước mắt này hình thành tỷ lệ rõ rệt, dáng vẻ gặp biến không sợ đó, chiếu vào trong kính chiếu hậu, tròng mắt sau kính đen vẫn đang khóa chặt.

"Nói nhảm!" Người phụ nữ tức giận quát, mắt trang điểm màu khói nhìn chằm chằm vào cô, dáng vẻ hung hăng phách lối.

"Vậy thì xin cô hãy chú ý thái độ của cô một chút! Cảnh sát giao thông tới." Lục Khải Lâm cười lạnh nói, lúc này cảnh sát giao thông lái xe tới, cô lui ra đi vào trong xe cầm bằng lái.

"Thiên Thiên, Đóa Đóa không phải sợ, ngoan ngoãn ở trong xe chờ ma ma." Cười nói với hai đứa nhỏ ở sau xem rồi cô lại rời đi.

"Anh Cảnh sát giao thông, là xe của cô ta đụng vào xe của tôi, hi vọng anh có thể xử lý công bằng!" Người phụ nữ cười nói với cảnh sát giao thông, bộ dáng này khác xa một trời một vực với dáng vẻ kiêu ngạo phách lối lúc nãy. Nghĩ thầm người phụ nữ này trở mặt cũng nhanh thật.

Lục Khải Lâm tiến lên, đưa bằng lái cho cảnh sát giao thông “Đồng chí, là cô ta đột nhiên dừng xe, xe của tôi phanh không kịp nên mới tông vào đuôi xe. Chỉ cần điều tra màn hình giám sát trên xe của tôi là được rồi!" Lục Khải Lâm hết sức tự tin nói. Thật không biết người phụ nữ trước mắt này có phải là ngực to não nhỏ không, điểm này cũng không nghĩ đến, còn muốn đổ oan cho cô?

Cô hừ lạnh trong lòng.

Người phụ nữ kia nghe cô nói như vậy, trong lòng căng thẳng “Anh Tổ" Nũng nịu gọi người đàn ông trên xe, hi vọng lúc này anh có thể giúp cô ta ra mặt “Trên xe cô có camera, chúng tôi cũng có!" Người phụ nữ lại hét lên.

Lúc này người đàn ông kia rốt cuộc cũng xuống xe, dưới ánh mặt trời người đàn ông mặc trang phục xe máy màu đen, thân hình cao lớn rắn rỏi, vóc người này làm tim Lục Khải Lâm co quắp, trên chân anh ta đeo một đôi ủng ngắn màu đen, rất giống loại trước kia Lăng Bắc Diệp thường đeo.

Cổ áo dựng lên che nửa mặt dưới của anh ta, kính đen che nửa mặt trên của anh ta. Không thấy rõ mặt mũi của anh ta, người đàn ông còn chưa đi tới gần thì người phụ nữ đã tiến sát vào trong ngực của anh ta, tay đeo bao tay bằng da của người đàn ông lấy chứng minh thư trong túi ra, ném cho cảnh sát giao thông.

Cảnh sát giao thông đeo kính râm màu trà khẽ mím môi, mặc dù nhìn bề ngoài rất uy nghiêm nhưng trong lòng lại run rẩy, một bên là thiên kim của thường ủy Lục, thiếu phu nân của nhà họ Lăng, một bên là tâm phúc của Hồng Thịnh. Hai bên anh ta đều không đắc tội nổi!

"Tôi không có thời gian!" Người đàn ông mở miệng, trầm giọng nói, âm thanh thô kệch này làm cô hồi hồn .

“Điều tra màn hình theo dõi của từng người!" Cảnh sát giao thông trầm giọng nói, để cho mình tỏ ra càng uy nghiêm chính trực hơn. Lúc này chỉ thấy người đàn ông móc tập chi phiếu trong túi ra, xé xuống một tờ kín đáo đưa cho cảnh sát giao thông, coi như là bồi thường xe của Lục Khải Lâm .

"Anh Tổ!" Người phụ nữ không cam lòng kêu lên, không muốn để yên như vậy! Người đàn ông không lên tiếng, trực tiếp đi tới bên xe ngồi vào vị trí tài xế, người phụ nữ bước nhanh đuổi theo, lên xe trước khi anh ta nổ máy xuất phát.

Còn chưa nhận sai nói xin lỗi với cô, tại sao có thể đi như vậy? Trong lòng Lục Khải Lâm tức giận, cảnh sát giao thông đưa tấm chi phiếu kia cho cô, cô nhận. Đó là tổn thất cô nên được nhận, mặc dù con số rất lớn. Lục Khải Lâm thầm nghĩ, sau khi chào hỏi cảnh sát giao thông thì lên xe, chuyện này, coi như là bài học.

Không đến tiệm 4s để sửa xe, mà mang hai đứa bé tới bệnh viện, hôm nay là ngày bọn nhỏ tiêm vắc-xin phòng bệnh.

"Anh Tổ! Tại sao anh lại dễ dàng bỏ qua cho người phụ nữ đáng ghét kia?!" Người phụ nữ tức giận oán trách.

"Két." Xe thể thao đột nhiên dừng lại bên đường.

"Cút." Người đàn ông lạnh lùng phun ra một chữ.

"Anh Tổ" Người phụ nữ sợ hãi kêu lên, nhưng người đàn ông không nói một lời, cả người lại tản ra ý lạnh làm người ta sợ hãi. Nghe nói, A Tổ này nói chuyện chưa

bao giờ nói lần thứ hai, người phụ nữ bị sợ đến mức vội vàng mở cửa rồi xuống xe, thậm chí còn quên cả cầm túi xách và áo khoác.

Ferrari màu đỏ lướt đi, áo khoác và túi xách của người phụ nữ bị ném ra khỏi cửa sổ xe, ngay sau đó xe thể thao lao đi như tên....

"Đóa Đóa, xuống xe ha...!" Mở ghế ngồi an toàn của trẻ con ra, ôm Tiểu Đóa Đóa xuống xe”Thiên Thiên, ma ma đi xuống sau sẽ ôm con." Trước khi đóng cửa xe cô nói với con trai, chỉ sợ bé ở trong xe sẽ sợ hãi.

Đóng cửa xe lại, không quên ôm Tiểu Đóa Đóa, lúc mang bọn nhỏ ra ngoài cô luôn cẩn thận tỉ mỉ như vậy, không dám rời chúng nửa bước. Lại đi tới bên ki, mở cửa xe, ôm Thiên Thiên xuống. Lấy xe đẩy từ sau cốp xe để Đóa Đóa ngồi vào.

Chỉ chốc lát sau táy trái cô đẩy xe, tay phải ôm Thiên Thiên, cánh tay đeo túi xách, đi vào bệnh viện.

Một chiếc xe Ferrari màu đỏ dừng ở trong góc cách đó không xa, trên xe người đàn ông đang hút thuốc, con ngươi sau mắt kính vẫn luôn nhìn một màn này....

Lúc tiêm, Thiên Thiên là con trai nên không khóc một tiếng nhưng Đóa Đóa thì không như vậy, lớn tiếng gào khóc, nhìn bộ dáng khóc rống của bảo bối, Lục Khải Lâm cũng đau lòng theo, thiếu chút nữa thì khóc lên "Đóa Đóa không khóc, lát nữa ma ma dẫn con đi mua quần áo đẹp được không? Còn có rất nhiều búp bê!” Lục Khải Lâm nhìn bảo bối mặt đầy nước mắt, dịu dàng dụ dỗ nói. Đừng xem thường Tiểu Đóa Đóa mới hơn một tuổi, nhưng là một bé cưng vô cùng thích làm đẹp.

Đóa Đóa nghe lời của mẹ, ngừng khóc thút thít, chớp đôi mắt long lanh nhìn cô "Không tin ma ma à? Chúng ta sẽ đi ngay bây giờ!” Lục Khải Lâm cười nói, ôm bé lên, bỏ vào trong xe nhỏ, dắt bàn tay nhỏ bé của Tiểu Thiên Thiên.

"Đóa Đóa mít ướt, đáng ghét." Tiểu Thiên Thiên lạnh lùng nói ra từng chữ từng chữ một, Lục Khải Lâm nghe Thiên Thiên nói, cười trộm trong lòng, tiểu tử thúi này! Cúi đầu chỉ thấy Đóa Đóa ủy khuất nhìn ma ma.

"Đóa Đóa nhà ta là con gái, có thể khóc đúng không?" Lục Khải Lâm dụ dỗ nói, Tiểu Thiên Thiên xem thường, tay nhỏ bé nhét vào trong túi quần, xoay tầm mắt không nói một lời.

Ba mẹ con cô ra khỏi bệnh viện, sau khi đặt hai bé vào sau xe lại lái xe tới cửa hàng. Đồng ý với hai bé, nhất định phải làm được, tạo thành tấm gương tốt cho các con. Có chút mệt mỏi thở một hơi, cánh tay ê ẩm cô lắc lắc.

Hôm nay Dì Tôn đi theo mẹ chồng tới chùa bái phật, một mình cô mang hai đứa nhỏ ra ngoài thật sự không dễ dàng. Xuyên qua kính chiếu hậu nhìn hai con đang chơi đùa với nhau, cô cười hạnh phúc, nhìn bọn nhỏ cho dù mệt mỏi hơn nữa cũng sẽ tiêu tan.

Trong đầu hiện lên bóng dáng của Lăng Bắc Diệp, trái tim co quắp, cô hít sâu một hơi. Chóp mũi có chút ê ẩm, dường như đã sớm quen với cuộc sống không có anh, quen một mình mang theo hai đứa nhỏ, lúc Đóa Đóa bị cảm nóng sốt, Thiên Thiên cũng bị ảnh hưởng ngã bệnh thì cô đã rèn luyện được sự bình tĩnh để chăm sóc bọn nhỏ....

Đau khổ thì có thể thế nào? Cô còn có hai con cần chăm sóc....

Mang theo hai đứa bé đi mua đồ chơi, nhìn đồ chơi rực rỡ đủ loại Đóa Đóa vô cùng vui vẻ, muốn xuống khỏi lòng cô, cô để bé xuống “Không được chạy lung tung, Đóa Đóa đi chọn búp bê trước, Thiên Thiên lát nữa ma ma dẫn con đi mua pằng pằng, có được không?" Biết con trai không nhẫn nại di dạo ở cửa hàng búp bê, Lục Khải Lâm ngồi xổm người xuống nói lời trấn an bé “Pằng pằng" trong miệng là chỉ súng mô hình.

Không biết có phải giống ba bé không, hay là bé trai đều như vậy, chỉ thích súng lục đại pháo, máy bay mô hình....

"Dì, con kia." Tiểu Đóa Đóa nắm quần của người hướng dẫn mua đồ, chỉ vào một con búp bê vải nói.

"Được, dì lấy cho con." Nhìn cô bé trắng nõn, ăn mặc như công chúa nhỏ nhân viên phục vụ rất thích, vội vàng lấy cho bé con búp bê, Lục Khải Lâm tiến lên đầu tiên là cầm một búp bê lên kiểm tra chất liệu của nó, giấy chứng nhận an toàn mới dám đưa cho Đóa Đóa.

Đường hô hấp của trẻ con rất yếu, lúc mua những đồ chơi bằng lông nhung nhất định phải kiểm tra.

Bởi vì quá chăm chú trong lúc nhất thời Lục Khải Lâm đã bỏ quên Tiểu Thiên Thiên, đợi cô mua xong búp bê, lúc đi tìm Thiên Thiên thì trong cửa hàng đâu còn bóng dáng của Thiên Thiên!

"Thiên Thiên!" Cô kinh hãi kêu lên, âm thanh có chút khàn khàn, trong lúc hoảng loạn không quên ôm Tiểu Đóa Đóa, chạy ra ngoài cửa hàng “Thiên Thiên." Ra cửa liền rống to, trong lòng chấn động.

"Thiên Thiên! Con ở đâu?! Thiên Thiên…"

"Oa" Đóa Đóa ở trong ngực bị âm thanh của mẹ làm hoảng sợ, oa một tiếng khóc lên, tiếng khóc kia làm lòng của Lục Khải Lâm càng sợ hơn, người đi đường tiến lên, hỏi thăm tình huống của cô “Mọi người có thấy một bé trai hơn một tuổi không? Nó tên là Thiên Thiên! Mới vừa ở chỗ này!" Lục Khải Lâm mất hồn nắm tay người đi đường, không ngừng nói.

"Cô đừng vội, liên lạc với hệ thống phát thanh của cửa hàng trước đã!"

"Đúng! Nếu không thì báo cảnh sát đi!"

Người đi đường nhao nhao ầm ĩ nói, Lục Khải Lâm ôm Đóa Đóa chạy ra khỏi đám người, lảo đảo chạy tới cửa hàng bán súng đồ chơi “Thiên Thiên" Vừa đi vừa gọi, Tiểu Đóa Đóa trong ngực vẫn đang khóc.

"Này, đây có đứa bé trai!" Lúc này có đường người chỉ vào bậc của thang máy cuốn hô lớn. Lục Khải Lâm nhìn sang, chính là Tiểu Thiên Thiên!

"Nó muốn xuống thang máy! Ở đó tại sao không có ai."

Cửa thang máy không có người, có người hô lên, sợ bé trai té xuống thang cuốn, lúc này chỉ thấy Lục Khải Lâm liều mạng chạy tới bên đó.

Mọi người sợ hết hồn hết vía nhìn bé trai hướng về phía bậc thang máy bước đi.

"Thiên Thiên đừng!"

Lục Khải Lâm rống to, trái tim căng thẳng, mà lúc này một bóng đen thoáng qua, chỉ thấy Thiên Thiên được người ôm lấy…