Cô Vợ Tổng Tài Lạnh Lùng Của Ông Trùm Hắc Đạo

Chương 18




Khi hai người bước vào liền thấy cả nhà hôm nay đông nhưng còn có những người rất là lạ. Không biết là chuyện gì đây trông mặt anh của cô vô cùng chán chường. Nhưng khi nhìn thấy cô liền giương ánh mắt đáng thương mà nhìn cô cầu cứu.

" Chào cả nhà" anh và cô cùng nói.

" Tuyết Nhi, Mã Thiên hai đứa về rồi sao, mau lại đây ngồi với bà". Hai người nghe bà nội nói vậy liền tiến đến chỗ bà mỗi người ngồi một bên.

" Hôm nay có chuyện gì sao mà bảo hai bọn con về vậy".

" Bàn chuyện của anh con" ông nội cô lên tiếng nói.

" Tuyết nhi đây là gia đình vị hôn thê của anh con". Bố cô trầm trầm mà nói.

" Xin chào Lưu tổng, nghe danh cô đã lâu. Tôi là Trịnh Hoài, gia chủ Trịnh gia. Đây là con gái của tôi tên là Trịnh Ngọc".

" Hóa ra là Trịnh tổng rất vui được gặp ngài".

" Thật ra gọi con và Mã Thiên về là chuyện của hai đứa thì bọn ta biết chắc là các con cũng có dự định của mình rồi nên ta không quản. Còn anh con cũng đã gần 30 rồi nên ta sắp xếp cho nó. Con xem có được không" ông cô lên tiếng nói.

" Nhưng mà ông nội con không muốn, bỗng dưng mọi người bắt con phải chấp nhận một vị hôn phù mà từ trước đến nay con không biết. Con đã nói rồi khi nào con gặp được người mình thích thì sẽ cưới". Anh cô bất lực lên tiếng. Hôm nay đang ở bệnh viện tự nhiên mẹ gọi có chuyện gấp nên anh liền chạy về nhà liền. Không ngờ lúc về lại lòi ra một cái hôn ước, một vị hôn phu từ trên trời rơi xuống.

" Con không có quyền từ chối, nếu không có tình cảm thì từ từ mà bồi đắp đừng có nhảy dưng lên như thế, không có phép tắc" cha cô tức giận lên tiếng nói.



Còn cô và anh ngồi bên cạnh bà nội từ nãy giờ liền nhìn nhau. Anh thấy mừng là cô không có một vị hôn phu nào không thì anh lại mất công phải loại bỏ người đó. Cô thấy tình hình không ổn thì lên tiếng.

" Trịnh Ngọc không biết cô có cảm tình gì với anh tôi hay không".

Tất cả mọi người liền im lặng khi cô nói. Trịnh Hoài nghe cô hỏi liền lắc đầu.

" Mọi người đừng bắt ép ai cả. Như cũng nhìn thấy họ đều không tình cảm với đối phương, ngay cảm sự hảo cảm mà bản thân có thể cảm nhận được cũng không có thì sẽ không có tình đâu. Hay là thế này đi hôn ước này cứ hủy đi, nhưng đổi lại Trịnh gia và Lưu gia sẽ duy trì hợp tác đôi bên cùng có lợi có được không". Mọi người đều trầm ngâm suy nghĩ. Đúng như cô dự đoán đây chỉ là một cuộc hôn nhân trao đổi mà thôi.

" Thôi được rồi nếu hai đứa chúng nó không có duyên với nhau thì thôi bậy. Tôi chấp nhận yêu cầu của cô Lưu tổng".

" Vậy tôi sẽ liên hệ cho thư kí để làm việc với bên ngoài".

" Được. Vậy chúng tôi xin phép ra về" nói xong người Trịnh gia đều ra về. Trong phòng khách lúc này chỉ còn gia đình cô mà thôi.

Khi mọi người chưa nói cô đã lên tiếng nói trước.

" Mọi người vẫn chưa rút ra được điều gì sao. Anh hai tự biết phải làm gì, mọi người không cần phải nhọc lòng như vậy. Chúng con lớn rồi đừng coi bọn con như những đứa bé. Với cả gia đình ta cần phải móc nối với người khác sao".

Nói xong cô liền đi lên phòng của mình. Anh thấy vậy cũng cúi đầu xin phép.



" Mọi người ngồi đây đi ạ con đi xem Tuyết nhi".

" Con đi đi " mẹ cô ngồi im từ nãy đến giờ mới nói.

Còn anh cô cũng về phòng không nói gì.

" Ban đầu ta đã nói rồi mà mấy người có nghe đâu, lại để cả hai đứa nó lại bị tổn thương". Bà nội cô đau lòng mà nói. Dù sao trước đây bọn họ đối xử không công bằng nên nó luôn là cái gai trong mắt của hai đứa nó. Bảo quên đi làm sao có thể ngay được chứ. Có những thứ muốn xóa bỏ thì không thể nào xóa bỏ được có ép thì cũng như vâyn mà thôi.

Tất cả mọi người đều trầm ngâm sau câu nói của bà cô. Họ biết là mình sai thật rồi. Thôi thì chuyện đến đâu thì hay đến đấy vậy. Nếu ép thì không biết xảy ra điều gì nữa.

Còn anh lúc này theo cô lên đến tận phòng. Thấy cô đứng trước của sổ mà tiến tới ôm cô từ đằng sau.

" Tuyết nhi" anh nhẹ nhàng gọi cô.

" Họ vẫn luôn như thế. Luôn muốn ép em và anh hai. Từ nhỏ họ đã không cho bọn em ở gần chỉ sợ em sẽ luôn nghịch phá anh ấy, làm chậm trễ việc học làm của anh ấy. Bọn họ luôn muốn bồi dưỡng anh ấy thành gia chủ. Có lúc em cảm thấy mình không thuộc về gia đình này vậy".

" Mọi chuyện qua rồi, anh sẽ luôn ở bên em mà, mệt mỏi cứ dựa vào anh này".

" Thật tốt khi có thể gặp được anh".

Hai người cứng đứng ôm nhau, cảm nhận tình cảm, hơi ấm của nhau. Ông trời không bao giờ lấy hết mọi thứ của con người cả. Nếu mất thứ này thì mình sẽ được thứ khác. Ở đời sống là phải biết chấp nhận những gì mà bản thân mình có, phải luôn cố gắng mới có được thứ mình muốn.