Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 605




- Biết vì sao chị lại đánh em không?

Sắc Vi lạnh lùng hỏi.

Trần Dung cắn môi, cố để không rơi nước mắt:

- Em... em không nên cầu xin cho Lôi Chấn, vì anh ta bị trừng phạt như thế là đúng.

- Xin cho anh ta như thế là thích đáng, anh ta là lão làng của Hội, kiểu gì cũng sẽ có người cầu xin cho anh ta.

Sắc Vi nói.

Trần Dung ngạc nhiên, đương nhiên cô không biết còn có nguyên nhân nào khác.

Sắc Vi chậm rãi nói:

- Người phụ trách Hội Thanh Long ở Trung Hải Cao Việt, làm những chuyện đó, em đừng nói với chị là không biết.

Trong mắt Trần Dung thoáng hiện lên sự kinh ngạc, cô lập tức hiểu ra việc mà Sắc Vi nói tới.

- Chị Sắc Vi, nghe em giải thích đã, sự việc không như chị nghĩ đâu.

- Giải thích?

Sắc Vi cười nhạt:

- Nhiệm vụ chị bảo để em hợp tác với Hội Thanh Long không phải là bảo em giúp kẻ xấu làm điều ác, không phải là bảo em quyết định hết tất cả mọi việc, sở dĩ Hội Hồng Kinh của ta có thể thống lĩnh toàn vùng Trung Hải không phải là vì chúng ta không có điểm yếu nào mà là vì những việc mà chúng ta làm quan trọng là không động chạm gì tới chính quyền.

Vừa mới để cho em có chút quyền lực, em liền vượt luôn quyền của chị, còn nữa, dù cho em có giải thích thế nào thì tại sao em không báo cáo lại sự việc với chị?

Khuôn mặt Trần Dung trắng bệch, cô sợ hãi nói:

- Em... Là em nghĩ Cao Việt dù sao cũng là người của Hội Thanh Long, nếu như thẳng thừng từ chối yêu cầu của y thì sẽ việc hợp tác mới bắt đầu của ta sẽ gặp phải khó khăn, thế nên em muốn để cho bọn họ có được chút lợi ích, cũng là để cho mối quan hệ thân thiết hơn một chút... Em... ban đầu em đã định nói với chị, nhưng không kịp nữa...

Nói đến câu cuối, giọng của Trần Dung thấp hẳn xuống, cô hiểu rõ ràng rằng không thể nào thuyết phục được Sắc Vi chấp nhận lí do đó.

Trong mắt Sắc Vi ánh lên sự buồn bã, cô nhắm mắt lại, cuối cùng thì thở một tiếng thật dài:

- Em biết không, chị đã kì vọng rất nhiều về em... Khả năng học hỏi của em còn tốt hơn chị rất nhiều khi chị bằng tuổi em bây giờ, nhưng bởi vì kỳ vọng chị dành cho em càng lớn thì nỗi thất vọng lần này càng nhiều...

Cuối cùng Trần Dung không kìm nổi nước mắt, cô òa khóc, nức nở nói:

- Chị Sắc Vi, em... em xin lỗi chị...

- Em có gì mà phải xin lỗi chị, người cho em quyền lực này là chị, chị cũng có trách nhiệm, là chị đã quá coi trọng em.

Sắc Vi cười chua xót:

- Người mà em cần phải nói lời xin lỗi là những nữ sinh đã vị Cao Việt hại, và cả những người dân thường đã bị Lôi Thần và thủ hạ của gã ức hiếp.

Trần Dung gật đầu lia lịa, rồi lại khóc nức nở không nói nên lời, cô cũng không hiểu sao bản thân lại làm những việc để chính mình lại phải hối hận như thế, lần này bị Sắc Vi trách phạt, cô đã cảm thấy không thể nào tha thứ được cho chính mình rồi.

- Dung Dung!

Sắc Vi đột nhiên giơ tay nâng khuôn mặt của Trần Dung lên, ở chỗ má vừa bị cô tát giờ đã tấy đỏ.

Trần Dung miễn cưỡng ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ nhìn Sắc Vi.

- Em biết không, chị vừa mới phát hiện ra, không ngờ người trong Hội Hồng Kinh của ta lại thu tiền phí bảo kê ở đây, hơn nữa còn dám đe dọa những người bên đường, chị thấy hơi tức giận... Lần này chị xuất hiện đột ngột thì liền bắt gặp tình huống này, rất đơn giản để có thể nhận ra rằng vào những ngày bình thường khi không có chị ở đây, trong suốt mấy tháng qua hiện tượng này đã xảy ra bao nhiêu lần, rốt cuộc thì đã có bao nhiêu người khiến Hội Hồng Kinh chúng ta trở thành rác rưởi như thế này?

Chúng ta là xã hội đen, chắc chắn rất nhiều người luôn cho rằng chúng ta là một lũ bại hoại, chúng ta luôn luôn bị gắn mác là lũ dơ bẩn, chẳng lẽ chính chúng ta lại tự biến mình thành một đám người bẩn thỉu trong cái thế giới này hay sao?

Trần Dung buồn bã, từ lúc lựa chọn đi theo con đường này cô đã luôn luôn cảm thấy bản thân đã mắc phải nghiệp chướng nặng nề, thậm chí khi đối mặt với Trần Bác - người anh ruột duy nhất của mình cô cũng cảm thấy có chút xấu hổ.

Nhưng khi nghe được những lời này của Sắc Vi cô mới nhận ra rằng, không phải vì bản thân mình không chịu nổi, mà vì mình không chủ động chấp nhận xã hội này.

Đúng lúc này, Dương Thần nãy giờ im lặng nhìn Sắc Vi dạy bảo Trần Dung liền đi đến, dịu dàng nói:

- Được rồi, Sắc Vi, em đừng có dạy con bé nữa, Dung Dung không còn là trẻ con, những gì nên hiểu rồi dần dần con bé suy nghĩ và sẽ hiểu, em cũng mạnh tay quá, em xem, má Trần Dung không cân nữa rồi đây này.

Trần Dung cảm kích nhìn Dương Thần, cô không ngờ mình làm sai mà Dương Thần vẫn đối xử với mình ôn tồn như thế.

Sắc Vi gật đầu cười.

Dương Thần lại nhìn về phía Trần Dung nói tiếp:

- Dung Dung, dù sao em cũng mới làm việc được một thời gian ngắn, phạm phải lỗi lầm cũng là điều dễ hiểu, ai mà không động lòng trước những cám dỗ quá lớn mà mình chưa từng có được, ai mà không có những suy nghĩ sai lầm, đúng thế không, Dung Dung?

Trần Dung dụi dụi đôi mắt sưng đỏ của mình:

- Cảm ơn Dương đại ca, em biết sai rồi ạ.

Biết là tốt rồi.

Dương Thần nói, chủ đề lại quay về chuyện vừa xảy ra:

- Chuyện hôm nay không nhắc đến nữa, anh vẫn tin em, vẫn tin chị Sắc Vi của em có thể dạy dỗ em trở thành người nối nghiệp, nhưng mà Dung Dung, em phải nhớ kỹ, sự việc như lần này tốt nhất không để lặp lại lần nữa...

Trần Dung vội lắc đầu:

- Tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa, em sẽ cố gắng hết sức ngăn cản họ.

Dương Thần cười, trong mắt ánh lên một tia sáng:

- Anh là bạn của anh trai em, em là em gái của anh ấy, tất nhiên anh phải chăm sóc cho em, huống hồ lại cũng chính là anh đưa em đến chỗ chị Sắc Vi, nhưng, Dung Dung, em phải nhớ thật kỹ, nếu có một ngày nào đó nếu em cố ý làm sai chuyện gì thì rất khó để có thể tha thứ việc đó... Chị Sắc Vi của em có thể rất mềm mỏng với em rồi đấy, như hôm nay chị ấy mới chỉ đánh em một cái.

- Nhưng... Dương đại ca là anh, chính anh sẽ khiến em phải xuống địa ngục, anh trai em, không cứu nổi em đâu...

Trần Dung cảm thấy toàn thân run rẩy, thậm chí tận trong gân cốt cũng là một cảm giác ớn lạnh, toàn thân tê tái.

Cô có thể cảm nhận được, không phải Dương Thần đang đe dọa cô, người đàn ông vừa mới nhẹ nhàng khuyên dạy cô kia, nếu như cô phạm sai lầm, thì sẽ giết chết cô không chút nương tình...

Dương Thần cũng không nói thêm gì nữa, kéo tay Sắc Vi quay người đi ra ngoài chào Lão Lý.

Lão Lý từ lúc nào đã bị dọa cho chết khiếp, trong đầu ông ta rối rắm, cuối cùng ông cũng nhận ra rằng Dương Thần không hề đơn giản như mình vốn thường nghĩ, không phải vì sau khi Dương Thần cưới được cô vợ giỏi giang mà trở nên như thế mà vì tự thân Dương Thần có một nguồn sức mạnh không thể tưởng tượng được.

Lão Lý thậm chí nghĩ trong khi mồ hôi chảy ướt đầm, trước đây ông ngăn cản hắn đi lại với cô con gái Lý Tinh Tinh, cũng xóa bỏ tình bạn vong niên giữa mình và hắn, nếu không thì không chừng cả vợ chồng mình cũng bị cậu ta xử lý rồi.

Tất cả những ý niệm trong đầu Lão Lý đều trở nên hết sức mông lung, ông cũng không rõ ràng rằng Dương Thần vừa nói chào mình, mơ hồ nhìn Dương Thần kéo Sắc Vi đi khỏi.

Vì trên con đường quạnh quẽ chỉ có Trần Dung đang hỗn loạn tâm lý đến hồn xiêu phách lạc đứng đó một mình, bóng dáng của cô dưới ánh sáng của ngọn đèn đêm cũng trở nên mơ hồ.

Suốt trên đường quay về chỗ để xe, Sắc Vi nắm chặt lấy tay Dương Thần, cô thủ thỉ:

- Thật ra anh cũng không phải dọa con bé như thế, con bé biết nên làm gì mà.

Dương Thần quay đầu lại, hỏi luôn:

- Ai bảo em là anh dọa cô bé?

Sắc Vi giật mình:

- Anh... Thật sự là anh sẽ giết con bé sao?

- Nếu cho cô bé cơ hội, nhưng cô bé vẫn lựa chọn hướng đi sai lầm, thì chính là anh một tay dẫn cô bé đến con đường này, thì đương nhiên anh cũng có quyền hủy bỏ tất cả.

Dương Thần nói.

- Đương nhiên, anh vẫn tin là, cô bé sẽ không tiếp tục phạm thêm sai lầm nữa đâu.

Sắc Vi gật đầu, trong mắt ánh lên sự lo lắng cho Trần Dung, sâu thẳm trong lòng, cô vẫn luôn coi Trần Dung như em gái ruột của mình, nhưng cô hiểu không thể nào thay đổi được ý của Dương Thần.

Đã qua hơn nửa ngày, Sắc Vi cũng đã mệt mỏi, Dương Thần lái xe đưa cô về nhà xong, cũng không có hành động thân mật gì liền quay trở về nhà luôn.

Trong phòng khách, Quách Tuyết Hoa đang ngồi cùng với vú Vương xem phim Hàn Quốc, nhưng không có Lâm Nhược Khê ở đó, đoán rằng nếu không phải cô đang trong phòng đọc sách thì là đến công ty xử lý việc gấp, chuyện này khiến Dương Thần thở phào nhẹ nhõm, mấy ngày hôm nay đã làm Lâm Nhược Khê chịu biết bao áp lực rồi.

Trên màn hình vô tuyến, không phải là đang đến cảnh nào, nhân vật nữ chính đang bị mẹ chồng của mình tát tai, khóc như mưa.

Cả Quách Tuyết Hoa và vú Vương đều vô cùng đồng cảm xót xa, cứ như người bị đánh chính là con gái của mình vậy.

Dương Thần bất đắc dĩ thở dài, cũng không làm phiền đến hai vị tiền bối nữa, chầm chậm bước lên trên lầu, bước vào phòng định sẽ tắm rồi ngủ sớm.

Đang lúc định cởi quần áo đi vào phòng tắm thì phát hiện ra điện thoại rung, Dương Thần nhấc lên xem, lại là một số lạ.

Dương Thần nhíu mày, đoán chắc là ai đó gọi nhầm nhưng vẫn nhấc máy.

- A lô, xin hỏi tìm ai?

Dương Thần nằm trên giường, lười biếng hỏi.

Đầu kia điện thoại im lặng một hồi rồi đột nhiên vọng lại một giọng nói dịu dàng quen thuộc.

- Dương... Dương đại ca...

Dương Thần vừa nghe thấy tiếng đã vui vẻ cười ha ha nói:

- Anh còn tưởng là ai gọi nhầm, Tuệ Lâm à, chậc chậc, sao tự nhiên lại gọi cho anh thế này, số điện thoại này là của em hả?

Sau khi đoạt giải nhất cuộc thi “Ngôi sao Ngọc Lôi” đến giờ chưa quay về nhà, công ty sắp xếp cho cô kín lịch, mượn danh tiếng ngôi sao Ngọc Lôi của cô để tạo sức nóng, quảng cáo, họp báo, họp mặt fan khắp nơi, dù sao đó cũng là điều tất yếu.

Hơn nữa chất giọng đặc biệt của Tuệ Lâm đúng là một năng lực âm nhạc thiên bẩm, đã thu hút bao nhiên nhạc sỹ giới thiệu tác phẩm, album cũng đang được chuẩn bị ầm ỹ, các bài hát thu âm đơn giản nhưng là cả một công trình vĩ đại, đương nhiên không thể nào mà về thăm người nhà được.

Tuệ Lâm đáp:

- Đây là số của em, là điện thoại em nhờ chị đại diện Jenny mua hộ.

Dương Thần vẫn chưa biết công ty cử ai đó tên là Jenny làm người địa diện cho Tuệ Lâm, Giám đốc như hắn đúng là không bình thường, hỏi:

- Anhh về công ty cũng không gặp em, em bây giờ đang bận rộn ở đâu đấy?

- Em quay lại Yến Kinh, dạo này em toàn phải ở trong phòng thu âm thu bài hát cho album.

Tuệ Lâm khẽ hỏi:

- Dương đại ca, chị, dì Tuyết, vú Vương và Trinh Tú đều khỏe cả chứ?

Dương Thần nghe thấy giọng cô thấy hơi tội nghiệp, con bé sống trong nhà đã lâu như thế cũng đã nảy sinh rất nhiều tình cảm rồi, giờ đột nhiên lại phải một mình đi đến nơi khác, cho dù Yến Kinh mới thật sự là quê hương của cô bé, nhung xung quanh cũng toàn là các nhân viên, chắc là cô đơn lắm, bà Vân Miểu sư thái kia cũng là đạo cô đang tu luyện, chuyện của Viêm Hoàng Thiết Lữ cũng đủ chiếm hết thời gian của bà rồi, Lâm Chí Quốc vừa qua đời là bà lại phải tiếp quản chuyện nhà họ Lâm, làm sao còn có thời gian để quan tâm đến cháu gái chứ?

- Mọi người đều khỏe, có anh ở đây nhà mình sao xảy ra chuyện gì được?

Dương Thần an ủi cô:

- Em đấy, nếu có gì không hài lòng thì phải gọi điện nói cho anh biết ngay đấy, anh sẽ giải quyết giúp em ngay lập tức, đừng khiến bản thân mình phải chịu oan ức, em là một ngôi sao lớn cơ mà, biết không hả?

Điều Dương Thần lo lắng nhất vẫn là Tuệ Lâm quá ngây thơ thật thà, để đám người trong giới giải trí ức hiếp thì rất thiệt thòi cho cô bé, nếu để cho Lâm Nhược Khê biết chuyện thì chắc cũng sẽ đau lòng lắm.

Tuệ Lâm vui vẻ đồng ý:

- Cảm ơn Dương đại ca, vậy... có phải là sau này em có thể thường xuyên gọi điện thoại cho anh không?

Dương Thần ngạc nhiên, cười nói:

- Đương nhiên là được rồi, em bận rộn như thế, anh thì không, chỉ cần khi nào em rảnh thì cho dù là 3h30 sáng cũng cứ gọi cho anh nhé.

Tuệ Lâm càng vui mừng, cô lại nói:

- Vậy... Dương đại ca sẽ đến Yến Kinh thăm em chứ?

Dương Thần nghe xong cảm thấy mọi chuyện cũng vừa khéo, liền nói:

- Em vừa nói thì anh mới nhớ ra, sắp tới anh phải đi Yến Kinh một chuyến, đến lúc đó chắc thời gian còn dài, nhất định anh sẽ đến thăm em, nói thế nào thì cũng là ngôi sao tương lai của công ty mình cơ mà, anh là Giám đốc thì phải đi giám sát tiến độ thực hiện chứ.

Tuệ Lâm nghe xong thì cười khanh khách vui vẻ trong điện thoại, rồi lại do dự hỏi:

- Vậy chị và mọi người có đến cùng anh không?

- Cái này...

Dương Thần thầm nghĩ, chuyến đi Yến Kinh lần này là đến nhà họ Thái để nói chuyện của Thái Nghiên, nếu dẫn Lâm Nhược Khê đi theo hóa ra tự tìm đến chỗ chết hay sao, nên hắn nói:

- Anh tự đi thôi, sao, phải có cả chị em thì mới vui hay sao?

Tuệ Lâm vội nói:

- Không phải, không phải thế, công việc của chị bận rộn như thế, chỉ cần Dương đại ca đến là em vui rồi, đến lúc đó em có thể dẫn anh đến nhà em, bà nội lúc này cũng đang đợi ở Yến Kinh, gặp Dương đại ca chắc chắn nội sẽ rất vui.

Dương Thần toát mồ hôi:

- Bây giờ hãy còn sớm, đến lúc đó tính sau, tính sau...

Không có việc thì tự nhiên mình đi tìm Vân Miểu làm gì chứ? Không khéo lại bắt mình cưới Tuệ Lâm thì phải làm sao?

Nhưng... Dương Thần cũng mơ hồ cảm nhận được rằng, dường như Tuệ Lâm có chút ý gì đó với mình, bản thân lại không thể tàn nhẫn phân rõ ranh giới với cô bé, làm một người đàn ông như thế này thật không đơn giản.

Hai người lại trò chuyện vài chuyện linh tinh, sau khi động viên an ủi Tuệ Lâm một hồi thì cuộc điện thoại kết thúc.

Cuối cùng, Dương Thần đột nhiên nghĩ, không biết có phải Tuệ Lâm gọi điện thoại cho tất cả mọi người không hay chỉ gọi cho một mình mình, hắn lại không thể tự mình đi hỏi, ngộ nhỡ đúng là cô bé chỉ gọi cho một mình mình thì không biết sẽ phải xử sự ra sao nữa.

Dương Thần không muốn nghĩ nhiều, ngồi dậy, cởi bỏ hết quần áo trên người, chỉ mặc mỗi chiếc quần chíp định bước vào phòng tắm.

Đúng lúc đó đột nhiên hắn nghe bên goài có tiếng người đang đi đến.

Dương Thần ngạc nhiên, nghe tiếng bước chân chắc không phải là Lâm Nhược Khê, còn đang nghĩ xem là vú Vương hay Quách Tuyết Hoa thì cửa phòng đã bật mở.

Vì từ trước đến giờ hắn đều rất lười chốt cửa, vốn nghĩ ở nhà chẳng cần phải khóa cửa, nhưng không thể ngờ ai đó đột nhiên lại không hỏi mà mở luôn cửa phòng như thế.

Chỉ nhìn thấy Quách Tuyết Hoa đang mỉm cười đứng trước cửa, sắc mặt đang mỉm cười bỗng giật mình, rồi ngay sau đó trở nên quái dị, có chút xấu hổ nhưng cũng không tránh đi.

Dương Thần ngượng ngùng, mặt đỏ ửng:

- Mẹ, sao mẹ vào mà không gõ cửa một tiếng?

Quách Tuyết Hoa đùa:

- Có gì đâu mà, đều là người thân, cũng không phải chỉ là cởi quần áo hay sao, con là con mẹ, chẳng lẽ mẹ còn không nhìn được sao?

Dương Thần thầm nghĩ, chẳng trách ngày đó Ninh Quang Diệu không chọn mẹ mà lại chọn mẹ vợ của mình bây giờ, mẹ mình xem ra cũng có chút lẳng lơ.

Tất nhiên không dám nói câu đó ra, Dương Thần cũng không giấu diếm cười hì hì:

- Con đang định đi tắm, mẹ, có chuyện gì mẹ nói luôn đi.

- Mẹ không nói gì linh tinh đâu, lúc này Nhược Khê không có nhà, mẹ muốn hỏi con, đã nói chuyện với mẹ vợ con chưa, thời gian địa điểm, chuyện này là phải làm sớm chứ.

Quách Tuyết Hoa phân vân vài phút.

Đương nhiên Dương Thần tán thành, hắn liền nói lại ý của Mã Quế Phương để cho Quách Tuyết Hoa chọn thời gian và địa điểm.

Quách Tuyết Hoa nghe xong, gật đầu ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

- Nếu đã như vậy thì ngày mai khi Nhược Khê đi làm rồi thì sẽ không ở nhà, mẹ có ra ngoài cũng sẽ không thấy băn khoăn gì, mẹ thấy mình cũng có khác nào đặc vụ mẹ chồng đâu, vừa phải giấu con dâu, vừa phải giúp thằng tiểu tử này lừa gạt, chọn địa điểm ở quán trà Long Tỉnh trên đường Bắc Hoàn đi, cùng nhau uống trà và ăn cơm là ổn rồi.

Dương Thần cười hì hì không chút xấu hổ, hắn thấy cũng không có vấn đề gì, mình cũng không muốn đi làm, liền đồng ý sẽ đến đón Mã Quế Phương, nhưng Quách Tuyết Hoa lại một mực muốn tự lái xe đi đón.

Có vẻ như có chút hoang đường, thật ra sống gần sát nhau nhưng Dương Thần không thể xấu hổ mà nói ra, sợ rằng Quách Tuyết Hoa biết tình nhân của mình chính là cô hàng xóm vẫn sống ngay cạnh nhà, có vẻ như rất khó chấp nhận.