Dương Thần một trận ngạc nhiên, còn đang lo nghĩ mình có thể đánhthắng nhóm ma linh này không, sao họ hình như còn chưa tính ra tay?
- Ngươi là ai, ta có Hỗn Độn đỉnh liên quan gì đến ngươi?
Dương Thần bất động thanh sắc hỏi ngược lại.
Ma linh cực lớn cũng không nói lời vô ích, tự giới thiệu mình:
- Bản vương là người đứng đầu lãnh địa này, U Minh Đại Đế, vừa mớiphát hiện trong lãnh địa biến mất đại lượng ma linh, mới tìm đến chỗ này, xem ra là các hạ dùng Hỗn Độn đỉnh nuốt chửng con dân ta
U Minh Đại Đế? Dương Thần nghĩ thầm còn có người lấy cái tên này?Hắn cũng không biết, U Minh Đại Đế này đương nhiên cũng không phải tênlúc người này còn sống, nhưng đối với các tu sĩ vô số vạn năm trước mà nói, tên là danh hiệu, phần lớn đều là tự mình tùy tiện đặt đấy, đâu ai quản ngươi tên gì, tu vi mới là "Thẻ căn cước".
Qua nhiều năm tháng như vậy, những ma linh trí tuệ cao này trong Thiên Ma, đã sớm hoàn toàn thay đổi, tên tự nhiên cũng sẽ không còn là cái tênlúc ban đầu nữa
- Sao nào, ngươi muốn báo thù cho lâu la của ngươi?
Dương Thần hồn nhiên không hãi sợ.
U Minh Đại Đế lại bỗng nhiên phát ra vài tiếng cười trầm thấp, lắcđầu, tựa hồ nỗ lực muốn làm ra một bộ dạng hòa khí, chỉ đáng tiếc khuônmặt như đầu lâu dữ tợn vậy, dù nỗ lực thế nào đều là xấu xí hung ác.
- Các hạ đã hiểu lầm, chẳng qua là một đám không nên thân, không quantrọng gì, ma linh trong Thiên ma chi nhãn vô số kể, bản vương sao vìmấy thứ này, cùng cao nhân các hạ gây khó dễ như thế được?
Dương Thần trong lòng bồn chồn, người này có vẻ rất sợ mình, theo lýthuyết tu vi của mình cũng không cao hơn y nhiều lắm, y lại có một đámthủ hạ có thể đánh, nếu mình không tế ra Thái Thanh Thần Lôi, y có lẽkhông sợ mình mới đúng.
Bỗng nhiên, Dương Thần phát hiện,nhóm ma linh này đều đem lực chú ý vào chính Hỗn Độn đỉnh của mình,thỉnh thoảng đều liếc mắt nhìn trộm.
Chẳng lẽ nói. . .Dương Thần cười thầm trong lòng, tám chín phần mười, là liên quan đếnHỗn Độn đỉnh, Hỗn Độn đỉnh này sau khi bị phong ấn từ thời thượng cổ,cơ hồ trở thành truyền thuyết, bọn họ chẳng lẽ cho rằng, mình là caothủ tiên nhân thời thượng cổ
Dương Thần cũng không chỉ ra, hàm hồ suy đoán mà nói:
- Ta chẳng qua là bởi vì ngoài ý muốn, đi vào Thiên ma chi nhãn, cũngkhông có dự định gây khó dễ với ai, các ngươi cũng không cần khẩntrương.
U Minh Đại Đế có chút do dự mà nói:
- Chẳnghay các hạ là gặp phải loại ngoài ý muốn nào? Theo bản vương biết,Thiên Ma chi nhãn đối với ngoại giới trăm năm mở ra một lần, hiện tạiứng với thời gian mở ra còn chưa tới, các hạ làm thế nào lại tiến đếnnơi đây?
Dương Thần đang thiếu một tên hiểu chuyện nói cho mình về tình hình của Thiên Ma chi nhãn, vì vậy nói:
- Ta có thể nói cho ngươi biết nguyên nhân, nhưng ngươi phải nói cho ta biết một số thứ ta muốn biết trước đã
U Minh Đại Đế sửng sốt, lập tức ha ha cười sang sảng,
- Các hạ có chuyện cứ hỏi
Những ma linh này ở Thiên Ma chi nhãn vốn là trôi qua khô khan vô vị,chính là vì không cam lòng từ bỏ tu vi vài vạn năm, không thì bọnhọ sớm tự mình giải thoát rồi.
Cho nên gặp phải một cao thủ xuất hiện, lại thần bí như thế, U Minh Đại Đế cũng rất có tâm tư trò chuyện thêm.
Dương Thần lập tức đem nghi ngờ của mình hỏi ra, về lai lịch của ThiênMa chi nhãn, tình huống hiện giờ, cùng với có biện pháp đi ra ngoàihay không…
U Minh Đại Đế nhất nhất trả lời, trên thực tế cũng không có gì đáng giấu diếm
Hóa ra, Thiên ma chi nhãn đúng là không gian độc lập mà Thiên Mathượng cổ đời đầu mở ra, nhưng chuẩn xác mà nói, đây là không giando thiên tài Ma Tu kia bất đắc dĩ mở ra
Hơn năm vạn nămtrước, Yêu tộc và Ma Tu, cùng Chính đạo đại chiến, có thể nói toàn bộHuyễn Cảnh đều là tinh phong huyết vũ (gió tanh mưa máu).
Vị Thiên Ma kia dùng ít địch nhiều, phát hiện nếu vẫn cứ tiếp tụcchiến đấu như thế, khó có thể bảo toàn cho đời sau của Ma Tu, vì vậy, ông ta trong một lần cùng những cao thủ Chính đạo giằng co, đem nhữngcao thủ này dẫn đến khu vực này
Ông ta đưa ra một quyết định kinh người - Tự bạo!
Vốn sự tự bạo này, cũng chỉ có thể giết chết đám tu sĩ Chính đạođang chiến đấu triền miên gần đó, thế nhưng, cả khu vực chiếntrường kia, cũng chính là vị trí Thiên Ma chi nhãn, là một không gianđặc thù bị phong bế
Không ai biết không gian này rốt cuộc là làm sao mà tới, có lẽ là không gian song song đã sớm xuất hiện đấy,cũng có thể là một di tích mà tiên nhân thượng cổ lưu lại
Nhưng không hề nghi ngờ, thiên tài Ma Tu kia, sớm đã phát hiện tính đặc thù của khu vực này
Theo sau việc ông tự bạo, mảnh không gian này tạo thành rung chuyểnthật lớn, cũng không còn ổn định nữa, đem tu sĩ tử thương cắn nuốtsạch không nói, không ít tu sĩ ở xa cũng dính đến, chẳng biết tại saocũng bị chết trong Thiên Ma chi nhãn
Mà ở trong đó, tựa hồvốn là một chiến trường của thượng cổ, vô số ma linh cắn nuốt hài cốt của những tu sĩ kia, những tu sĩ kia lại biến thành ma linh mới.
Do một lần rung chuyển như vậy, Thiên Ma chi nhãn cũng chân chính xuất hiện ở trong mắt người sau, mỗi trăm năm đều mở ra
Trên thực tế, đây không phải là mở ra gì cả, mà là Thiên Ma chi nhãn xuất hiện vết nứt, đó cũng là "Di chứng" sau khi Thiên Ma tự bạo, đến khi hấp thu đủ năng lượng nhất định, sẽ lần thứ nữa hợp lại.
Dương Thần quan tâm nhất chính là có thể đi ra ngoài hay không, nhưngcâu trả lời của U Minh Đại Đế khiến Dương Thần rất là bất đắc dĩ.
- Thứ cho bản vương nói thẳng, bản vương năm vạn năm trước tiến vàođây tới nay, chưa từng nghe nói có bất kỳ ma linh nào có thể rakhỏi Thiên ma chi nhãn. Thiên Ma chi nhãn là một không gian độc lậpcực kỳ đặc thù, ở đây nói là vô biên vô hạn, nhưng chuẩn xác mà nói,nó như tinh cầu, bất luận phương hướng nào, cuối cùng đều trở lạikhởi điểm
Dương Thần một trận ngạc nhiên, hóa ra đây cùngVạn Yêu Giới không giống nhau, không có giới hạn, trách không được mìnhtại sao bay thế nào cũng không có cảm giác cực hạn.
-Thế mỗi trăm năm một lần, không phải sẽ mở ra một vết nứt sao, tu vi của các ngươi so với tu sĩ nhân loại kia tiến vào tầm bảo còn cao hơn nhiều, bọn họ có thể đi ra ngoài, các ngươi sao không thể?
Dương Thần hỏi.
U Minh Đại Đế cười khổ,
- Các hạ có điều không biết, mỗi trăm năm một lần khi vết nứt xuấthiện, cũng là lúc âm khí bên trong Thiên Ma chi nhãn giảm xuống kịchliệt. Cái loại này thời khắc, thực lực đám ma linh bọn ta đều giảmmạnh
- Thì giống như tu sĩ mất đi tinh huyết, sao có thể có sức chiến đấu, ẩn nấp trong nơi tối tăm bảo mệnh là trọng yếu nhất,nếu không có cơ hội tốt, cũng sẽ không động thủ đối với tu sĩ nhân loạitiến vào
- Mà nơi vết nứt kia, chính là nơi dương khídồi dào, bọn ta một khi tiếp cận sẽ tiêu tán ngay, nào dám từ đây đi ra ngoài.
Dương Thần cũng kìm lòng không đặng cảm thấy thật đáng buồn cho đám ma linh này, thảo nào những người trong Gia Tộc Ẩn Thế có thể từ nơi này sống sót rời khỏi, chính vì bọn họ đụngphải cũng không phải lúc ma linh có thực lực cực mạnh
Nhắc tới nỗi bi thương bị nhốt ở Thiên Ma chi nhãn, U Minh Đại Đế cũngthế, hơn mười hộ vệ cũng vậy, tựa hồ đều có vẻ thê lương bi tráng
Bọn họ tuy rằng muốn đi ra ngoài, muốn sống lại, nhưng cũng tỉnhtáo biết rõ, dù cho bọn họ đi ra ngoài, bọn họ cũng không thể sốngdưới ánh mặt trời.
Nếu không ở trong không gian đặc thù này, bọn họ đã sớm hồn phi phách tán, dù sao, nghiêm khắc mà nói, bọn họ đã chết.
Dương Thần cũng không cho là U Minh Đại Đế phải lừa gạt mình, vì vậycũng nói ra việc mình vào bằng cách nào, còn lấy ra linh bảo Mônggia kia, cho U Minh Đại Đế xem xét.
Nhưng đám U Minh Đại Đếcũng đều nhìn không ra đây là vật gì, nghe nói rất có thể đây là bảo bối mà thiên tài Ma Tu lưu cho người đời sau, đám U Minh Đại Đế đều rất là kích động, nhưng sao cũng phát hiện không được đây có tác dụng gì.
- Vật ấy thật là huyền bí, không hề có linh khí, cũng không hề cóphù văn ấn ký, hơn năm vạn năm trước, bản vương cũng chưa từng gặp quanày chất liệu của vật thể này
U Minh Đại Đế bất lực lắc đầu, đem quả cầu đen trả lại cho Dương Thần.
Dương Thần biết rằng có gấp cũng vô dụng, hỏi:
- Ngươi đã sống hơn năm vạn năm, vậy hẳn là cùng thời với Thiên Ma kia, có thể từ bản thân hắn tìm ra đầu mối gì không?
U Minh Đại Đế ngữ khí mang hận ý mà nói:
- Bản vương năm đó mặc dù có cảnh giới tu vi Thượng Thanh, nhưng thânlà thủ lĩnh bộ tộc một phương, nhưng chưa từng cùng Ma Tu, yêu tu cókết nối
- Ngày đó, vốn là ta cùng những đệ tử này đi vàokhuyên can, thứ nhất miễn cho sinh linh đồ thán, thứ hai kéo về một sốcao thủ trong bộ tộc của ta . . . Ai ngờ, ngày đó gặp kịch biến, lưulạc đến tận đây.
- Bản vương chỉ biết Thiên ma kia xuất thân từ một bộ lạc Mông thị, nhưng cũng không có quen biết. Sợ rằng,khiến cho các hạ thất vọng rồi.
Dương Thần thế mới biết, tên này là thủ lĩnh bộ tộc, thảo nào cứ "Bản vương bản vương", đây cũngkhông phải hộ vệ của y, là đệ tử của y. . .
Tu vi cảnh giớiThượng Thanh, thoáng cái bị tổ tiên Mông gia oanh tạc chết rồi, tênThiên Ma biến thái kia thật ác độc, Dương Thần không khỏi rùng mình mộtcái, mình còn kém xa xa lắm!
U Minh Đại Đế lúc này từ trong bi phẫn phục hồi lại tinh thần, thở dài một tiếng nói:
- Các hạ nếu thật muốn ra khỏi Thiên Ma chi nhãn, có thể nhưng chờsang năm lúc vết nứt mở ra mới được, dù sao các hạ có thân thể, tu vi cũng cường đại. Hiện tại nếu không chê, không bằng trước về cungđiện bản vương, để bản vương tận tình của địa chủ