Nhưng lúc này căn bản không ai rảnh rỗi để ý đến tiên khí rơi đi đâu rồi, mạng người sắp mất rồi còn cần tiên khí làm cái gì?
Lạc Thiên Thu hung hăng cắn răng một cái, gọi Thần binh tâm ma của mình ra, toàn thân kim ô chân hỏa hừng hực dấy lên.
- Mọi người đừng chạy nữa! So với việc để hắn dùng Thần Lôi cho nổ chết thì thà liều mạng với hắn còn hơn! Cùnglắm thì tự nổ đan điền, tôi không tin hắn có thể chịu được uy lực tự nổđan điền của tôi và nhiều người như thế này!
- Lạc Thiên Thu! Muốn chết thì ngươi đi mà chết! Chúng ta rõ ràng là bị ngươi kéo xuống nước!
Diêm Tú Minh điên cuồng hô to, cái tên âm dương quái khí này cuối cùng cũng ý thức được cái chết cách mình gần như thế nào.
Ngược lại là mấy người bọn Yến Vô Trần, Liễu Thì Nguyên đều lộ ra thần sắcbình tĩnh, lặng im chuẩn bị nhận lấy cái chết, cho dù đáy mắt lộ ra vẻkhông cam lòng.
Khóe miệng Dương Thần hiện lên một nụ cười nhạt,đến lúc quan trọng này cũng có thể nhìn ra mấy phần, trong số nhữngngười này thật sự chỉ có Lạc Thiên Thu là có khí chất kiêu hùng.
Đối mặt với cái chết không thể nào ngăn cản mà Lạc Thiên Thu vẫn có thể biểu lộ ra sức mạnh quyết tâm liều đến cùng.
Điều này cũng có lẽ là lý do tại sao Lạc Thiên Thu có thể nổi bật giữa Huyễn cảnh.
Nếu như không phải cái tên này cứ muốn đối đầu với mình thì còn có thể làm bằng hữu.
Thế nhưng đúng vào lúc này, phía xa đột nhiên có mấy bóng người bay đến khiến Dương Thần đang chuẩn bị xuất thủ hơi sững sờ.
- Dương thiếu gia! Đừng giết cha tôi! Đừng!
Dương Thần nghe được vài phần thanh âm quen thuộc, rất nhanh nhìn thấy haingười một nam một nữ bay đến, Thái Thanh Thần Lôi ở xung quanh cơ thểcũng mai một dần.
- Yến bà bà?
Trên mặt Dương Thần lộ rasự vui vẻ từ tận đáy lòng, người đến chính là người lâu lắm không gặpYến Tam Nương và Yến Phi Vân, Yến Phi Vũ.
Mặc dù dung mạo của Yến Tam Nương đã khôi phục lại thành dáng dấp của cô gái nhưng tuổi tác lớn như vậy, Dương Thần lại gọi quen rồi nên không biết thay đổi cách gọi,cứ tiếp tục gọi bà bà.
- Haiz.
Yến Tam Nương nghe thấy Dương Thần vẫn gọi cô như vậy, trong mắt có chút không bình tĩnh, nói cũng có chút nghẹn ngào:
- Dương thiếu gia, Tam Nương thật không ngờ, lần gặp mặt tiếp theo củachúng ta lại là ở trong trường hợp này. Ở Yến Kinh cả nhà vẫn tốt chứ?Lão gia có khỏe không?
- Khỏe, có ta ở đây thì có thể không khỏe sao? Ta cho lão gia ăn không ít đồ ngon, sống lâu trăm tuổi không thành vấn đề.
Dương Thần hớn hở nói.
Yến Tam Nương hiểu ý cười:
- Vâng, Tam Nương suýt nữa quên mất thiếu gia có thể luyện đan.
Thấy Yến Tam Nương tới gần Dương Thần một cách tự nhiên, huynh muội Yến Phi Vân đến bên cạnh Yến Vô Trần lo lắng vô cùng.
- Phi Linh cô quay về đi! Hắn sẽ giết cô đấy!
Yến Phi Vũ sốt ruột hô to.
Yến Tam Nương xoay người lại lắc đầu, quay lại cầu khẩn Dương Thần:
- Dương thiếu gia, Tam Nương biết là Hồng Mông sai trước nhưng cha tôicũng không thể trách được, thân làm chức lớn như vậy, gánh nặng trên vai cũng lớn.
- Tam Nương biết như thế này là không biết xấu hổ nhưng xin Dương thiếu gia nể mặt Tam Nương mà tha cho cha tôi một lần...
- Vừa nãy ở trên đường nghe mấy trưởng lão nói Dương thiếu gia đã có sựthần thông của Thái Thanh Thần Lôi, từ nay về sau, cho dù là mượn HồngMông một trăm nghĩn lá gan thì cha tôi cũng không dám đối đầu với Dươngthiếu gia nữa đâu.
Mọi người phe Hồng Mông nhất thời yên tĩnh,lúc này bọn họ mới nhớ ra Yến Tam Nương từng sống ở nhà họ Dương mấychục năm, có giao tình với nhà họ Dương!
Bọn họ kỳ thực không biết, lúc đầu Dương Thần bước vào Hóa Thần là dựa vào Yến Tam Nương dẫn dắt từng chút một.
Nhất thời Liêu Thì Nguyên, Diêm Tú Minh và những người khác đều lộ ra vẻ chờ mong, cảm thấy còn có hi vọng sống.
Yến Vô Trần cũng đột nhiên mặt đen lên hừ lạnh nói:
- Phi Linh! Câm miệng! Con cái nhà họ Yến cho dù là chết trận cũng khôngthể khúm núm! Chết thì chết. Mặc dù Yến Vô Trần này không thể nói là anh hùng hào kiệt nhưng cũng không phải là đồ bỏ đi phải dựa vào một ngườicon gái cầu xin tha thứ để sống qua ngày!
Đang nói thì vì tácđộng của nội thương nên Yến Vô Thần liên tục ho ra máu đặc làm huynhmuội Yến Phi Vân sợ đến mức vội vàng lấy linh đan chữa thương ra cho ông ta uống.
Dương Thần trầm mặc trong chốc lát, nhìn ánh mắt cầu xin của Yến Tam Nương, khe khẽ thờ dài:
- Yến bà bà, bà không cần cầu xin ta, bà muốn ta thả cha bà thì ta thả là được, ta không chịu được sự cầu xin của bà đâu, nếu để ông cụ nhà tabiết thì lại chẳng nổi trận lôi đình với ta ý chứ?
Mọi người có mặt, thậm chí ngay cả Yến Phi Vân và những người từng có quan hệ với Dương Thần đều sửng sốt.
Nghe giọng điệu của Dương Thần thì dường như rất dễ dàng liền quyết định thả Yến Vô Trần?
Yến Tam Nương cảm thấy dễ đến mức khó tin, vừa nãy Yến Vô Trần và nhữngngười khác muốn đến giết Dương Thần đấy, Dương Thần cũng dễ nói chuyệnquá đi!
Dương Thần biết mọi người đều không hiểu tại sao, cười ha ha, thản nhiên nói:
- Đừng thấy ta kỳ lạ như vậy, đối với ta mà nói Yến bà bà giống như người nhà của ta vậy, bà lại còn có ân với ta không chỉ một lần, ta còn chưakịp báo đáp bà cơ.
- Mặc dù cha bà là Yến trưởng lão từng truysát tôi nhưng nếu Yến bà bà đã mở miệng thì ta đương nhiên phải thảngười, nhưng mà chỉ lần này thôi, nếu lần sau còn chọc ta thì sự nhẫnnại của ta cũng chỉ có giới hạn đấy.
- Xì! Nghiệt tử nhà họDương! Ngươi ngậm máu phun người! Cho dù chết lão phu cũng không đểngươi nói xấu! Yến Vô Trần ta đây truy sát ngươi bao giờ?
Yến Vô Trần vừa nghe liền tức xanh cả mặt.
Dương Thần nhíu mày, hắn chỉ thử một chút phản ứng của Yến Vô Trần, nhìn y không giống làm bộ, hỏi:
- Ồ? Lúc đầu người đeo mặt nạ truy sát ta ở Arnhem Australia không phải ngươi sao?
- Cái gì Australia, người đeo mặt nạ gì, rốt cục ngươi đang nói cái gì?
Yến Vô Trần bực tức nói.
Yến Phi Vân và những người khác cũng không hiểu gì cả:
- Dương Thần, cha ta từ trước đến nay quang minh lỗi lạc, nếu như ôngtừng truy sát ngươi thì ngươi tưởng mình còn đường sống sao?
Dương Thần hí mắt nói:
- Lúc đầu ta bị người đeo mặt nạ thần bí truy sát, tìm ta đòi công pháp,người đó sử dụng tuyệt kỹ Huyền Băng Tinh Vũ, lĩnh vực Huyền Băng BắcMinh Băng Phách của nhà họ Yến các người, người đó tu vi cực cao, nếukhông phải là Yến Vô Trần ngươi thì chẳng lẽ là người khác trong nhà họYến các ngươi sao?
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Yến Vô Trần và những người khác đều phải sợ hãi.
Dương Thần không thể nói xấu người nào đấy, vì hắn hoàn toàn có thể giết những người không vừa mắt mình, hà tất phải tìm lý do.
Liền sau đó, Yến Vô Trần và Yến Phi Vân, Yến Phi Vũ... đều lộ ra vẻ xấu hổ và giận dữ, trợn mắt nhìn về phía Lạc Thiên Thu!
- Lạc Thiên Thu. . . Ngươi cũng dám dùng công pháp nhà họ Yến ta để mạodanh ta đi làm mấy thủ đoạn này! Ngươi thật độc ác! Muốn gây tai hoạ cho Hồng Mông ta, cho nhà họ Yến sao?
- Cái gì? Là Lạc Thiên Thu?
Dương Thần sửng sốt, hỏi Yến Tam Nương:
- Sao gã lại có công pháp độc môn của nhà họ Yến?
Yến Tam Nương căm giận nói:
- Dương thiếu gia anh thật hiểu lầm cha ta rồi, trừ nhà họ Yến chúng tathì người duy nhất ở Huyễn Cảnh có thể biết công pháp của nhà họ Yếnchúng ta là Lạc Thiên Thu, bởi vì gã từng dùng quỷ kế lừa chị hai tôi,sau khi trộm được công pháp liền vứt bỏ chị ấy... Vì vậy chị hai tôi mới hận
đàn ông thiên hạ như vậy, còn muốn xuất gia.
Lạc Thiên Thu mặt trầm mặc, lạnh lùng hừ một tiếng, nói:
- Các ngươi biết thì cũng quá muộn rồi... Nhưng cũng coi như các ngươimay mắn, bổn tọa dùng kế này là để làm Hồng Mông các ngươi sớm xuốngnước, chỉ đáng tiếc tên tiểu tử thối này cứ không đi tìm Hồng Mông cácngươi, ngược lại còn gây rắc rối cho gia tộc ta, bổn tọa cũng tínhsai...
Dương Thần tỉ mỉ một hồi tưởng, nói:
- Nói như vậy, ban đầu ở Đường Môn, người ra tay khống chế người của Đường Gia Bảo,dùng Vương Thư giả lừa công pháp của ta cũng đều là ngươi sao?
Lạc Thiên Thu biết che giấu đã không có ý nghĩa gì, thừa nhận một cách phóng khoáng:
- Đúng! Chính là bổn tọa! Nhưng ngươi đừng quên là lúc đầu nếu bổn tọamuốn giết ngươi thì dễ như trở bàn tay, chẳng lẽ ngươi không thấy hômnay ngươi đuổi tận giết tuyệt như thế này là hơi quá đáng sao...
Dương Thần không trả lời, tiếp tục hỏi:
- Đã như vậy, chắc chắn ngươi biết Vương Thư, con gái thực sự của Đường Lộ Di đang ở đâu, nói mau.
Lạc Thiên Thu biến sắc, mỉm cười nói:
- Dựa vào cái gì.
- Được, ngươi không trả lời cũng không sao, vậy ta tiếp tục hỏi ngươi,tại sao ngươi có thể biết trong tay ta có Vãng niệm diễn sinh kinh?Người truy sát ân sư ta Tống Thiên Hành có quan hệ với ngươi không?
Kỳ thực Dương Thần vẫn rất buồn bực với vấn đề này, khổ nỗi không có cơ hội hỏi rõ ràng.
Theo lý mà nói thì mình và Tống Thiên Hành có Vãng niệm diễn sinh kinh cũngkhông phải là bí mật to tát gì, ít nhất thì Vân Miểu và một số cao nhânmôn phái Cổ Võ cũng biết, Thục Sơn cũng không phải mới truyền lại mộthai đời.
Nhưng trước đó cũng không thấy cao thủ Huyễn Cảnh nào đến cướp.
Vì sao hết đến phiên thầy trò bọn họ thì lại có người nhà Lạc Thiên Thu đến cướp công pháp chứ?
Nếu nói nhà họ Ninh có tin tức từ gia tộc thế tục nên mới đến cướp thì còncó thể hiểu được, nhà họ Lạc theo lý mà nói thì không biết mới đúng chứ.
Sau khi trên mặt lộ ra sự do dự, Lạc Thiên Thu hỏi:
- Nếu như bổn tọa nói ra thì ngươi có để ta rời đi không?
- Ngươi không có quyền lựa chọn, hoặc nói ra hoặc chết ngay lập tức, đừng tưởng Tâm ma thần binh của ngươi có thể có tác dụng đối với ta, cho dùngươi tự nổ đan điền thì ta cũng có thể dùng thần lôi làm nổ ngươitrước.
Dương Thần bá đạo nói.
Lạc Thiên Thu mặt co quắp, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Được, vậy bản tọa nói cho ngươi biết, ta... không biết!