Đầu Dương Thần ‘ong’ một tiếng, thiếu chút nữa không kịp phản ứng, sau đột nhiên Lý Tinh Tinh lại vào cảnh cục?
- Lão Lý, chú nói chậm chút, rốt cuộc làm sao vậy.
Dương Thần cau mày.
Lão Lý đông lạp tây xả đứt quãng, cuối cùng nói được đại khái sự việc đã trải qua.
Thì ra là sau khi Lý Tinh Tinh báo cảnh sát, đợi khoảng nửa giờ cảnh sátmới phái vài tên tới, yêu cầu thuật lại chuyện đã trải qua.
Lý Tinh Tinh thuật lại như sự thật, cảnh sát lấy lý do muốn phối hợp điều tra đã đưa Lý Tinh Tinh tới cảnh cục.
Nhưng, qua hơn một giờ Lý Tinh Tinh vẫn chưa trở về, lão Lý gọi điện thoại cho cô cũng tắt máy. Về sau, gọi điện thoại đến cảnh cục hỏi, bọn họ cũngnói căn bản không biết có chuyện này, giống như Lý Tinh Tinh người nàybiến mất trong hư không!
Dương Thần không tiếp tục nghe nhiều, chỉ nói một câu,
- Để cháu xử lý, cô chú yên tâm.
Tuy vội vã muốn đến cảnh cục cảnh sát Tây Thành nhưng mắt nhìn con gái ngồi ở ghế phụ, Dương Thần cảm thấy làm náo loạn cảnh cục vẫn là không mấythỏa đáng, hơn nữa lúc này đi đến đó tốc độ vẫn chậm.
Nghĩ nghĩ, Dương Thần gọi điện thoại cho Lý Độn.
Điện thoại của Lý Độn nhanh chóng được nối thông, bên kia truyền đến cácloại âm thanh tục tằng, giống như đang trong buổi xã giao mời rượu.
- Yo! Lão Dương! Sao lại có thời gian rảnh rỗi gọi điện cho tôi như này,mới lúc sáng Tâm Nhi còn hỏi tôi có cần đến Dương gia thăm cậu không,tôi nói tặng quà quá khách khí không hợp, không bằng đến uống hai chén?
- Xéo, tiểu tử vắt chày ra nước cậu tôi còn không biết sao… Tôi ở Trung Hải, tìm cậu có việc!
Lý Độn dường như say rượu, uống chén rượu nói,
- Tôi và các anh em bộ đội uống rượu ở Yến Kinh, cậu ở Trung Hải? Tôi nói cậu sao lại đột nhiên quay về Trung Hải rồi? Không đi thông gia nữa?
Dương Thần nói:
- Một người phụ nữ của tôi bị người của cảnh cục bắt đi, hiện tại bọn họnói không bắt người này, tôi biết bộ An ninh cậu là tuyến trên, tôi cũng không muốn tới cảnh cục, cậu giúp tôi phái người tiếp cận, đem người an toàn ra ngoài!
Người khác có lẽ không biết, nhưng Lý Độn hiệngiờ đang nói chuyện với Dương Thần, không chỉ là quan quân đặc chủng, mà còn là Phó bộ trưởng trẻ tuổi nhất Bộ An ninh.
Bởi vì tính đặcthù của Bộ An ninh, ngoại trừ Lý Mạc Thân với thân phận là Phó thủ tướng kiêm Bộ trưởng được công khai với bên ngoài, Phó bộ trưởng và nhữngquan lớn khác đều giữ tình trạng bảo mật thân phận.
Lý Độn lập tức tỉnh rượu, kinh ngạc nói:
- Đàn ông phương nam thật đúng là ngọa hổ tàng long, ở Trung Hải ai có thể có lá gan lớn tới mức bắt người phụ nữ của cậu?
- Đừng nói nhảm, nhanh chóng gọi người.
Lòng Dương Thần hoảng hốt.
- Yên tâm đi, lòng tôi có phổ…
Lý Độn cười hắc hắc vài tiếng, sau đó vội vàng cúp máy rồi đi liên lạc.
Vài phút sau, cảnh cục Tây Thành Trung Hải, văn phòng Cục trưởng.
Một gã tuổi quá nửa trăm, dáng cười hơi mập đang ngồi trên ghế da, một taycầm điếu thuốc một tay kia giơ tờ báo, đó chính là Cục trưởng mới nhậmchức Triệu Bảo Quốc, Thái Nghiên rời chức, gã được điều từ tỉnh khác đến đây.
Triệu Bảo Quốc năm nay năm mươi bảy tuổi, làm vài năm nữasẽ về hưu, tư cách lão đạo, am hiểu tính nết của các nhân vật sâu khắpnơi, cũng trấn được quan hệ phức tạp của phân cục Trung Hải.
Vốnlà mùng 1 đầu năm, cũng không tới phiên Cục trưởng gã trực ban, nhưngmấy năm nay phía trên làm rất chặt, không thể có nửa điểm sai lầm, đặcbiệt là thời điểm mừng năm mới, rất dễ bị tội phạm lợi dụng sơ hở, kếtquả là trong cảnh cục cơ hồ không có mấy người nghỉ, đi thăm người thânbạn bẻ cũng chỉ có thể tận dụng thời gian nghỉ ăn cơm.
Triệu BảoQuốc biết thời điểm này vạn nhất gặp chuyện không may, vậy tuổi già củamình khó giữ được, cho nên cũng rất an phận ngồi trong cục cảnh sát, dùsao những quyết sách thật sự cần gã quyết định cũng không nhiều.
Lúc này, cửa văn phòng có tiếng gõ.
- Vào đi.
Triệu Bảo Quốc buông tờ báo, dụi tàn thuốc vào gạt tàn.
Đi vào cửa là một người đàn ông tráng niên mặc cảnh phục, nhìn khoảng bamươi tuổi, tóc ngắn gọn gàng, râu cạo sạch sẽ, gương mặt góc cạnh, mặtmày anh tuấn, tướng mạo đường đường, vài phần văn nhã.
- A, Cục phó Khương, hôm nay cũng tới làm sao? Năm mới tốt lành, sao vậy, cậu có việc gì thế?
Triệu Bảo Quốc cười dài lên tiếng tiếp đón, trong đầu lại hiện lên tư liệu liên quan dến vị Cục phó trẻ tuổi này.
Khương Tiểu Bạch, người tỉnh Đông, ba mươi hai tuổi, ở cảnh cục Tây ThànhTrung Hải làm Cục phó ba năm, có thể nói là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, hơnphân nửa là quá hai ba năm nữa sẽ phù hợp lên vị trí Cục trưởng.
Không phải ai cũng giống Thái Nghiên có người cha Tướng quân nắm giữ quyềnlực, lại là con gái của gia tộc dòng thứ hai Yến Kinh, Khương Tiểu Bạchkhông có bối cảnh có thể đi tới ngày hôm nay, cũng không ngẫu nhiên, tất nhiên là nhờ năng lực xuất sắc của anh ta.
Mấy ngày nay đượcđiều về Trung Hải, Triệu Bảo Quốc không tiếp xúc nhiều với Khương TiểuBạch, chỉ biết Khương Tiểu Bạch này thái độ làm người âm trầm, bìnhthường xử lý đều là những phương diện công việc liên quan đến văn chức ở cảnh cục, quan hệ với đồng nghiệp rất hòa hợp.
Khương Tiểu Bạch mang theo nụ cười ôn hòa nói,
- Cục trưởng Triệu, tôi muốn hỏi một chút, bên trong cục có phải có mộtcô gái tên ‘Lý Tinh Tinh’ không, cô ấy là nhân viên của Cục Giáo dụcTrung Hải.
Triệu Bảo Quốc khẽ cau mày, cúi đầu rút điếu thuốc, lại nhả ra khói rồi mới nói:
- Tiểu Bạch, tôi gọi cậu như vậy được chứ, có chút thân mật. Cậu vì cái gì đột nhiên hỏi chuyện như vậy?
- Cục trưởng Triệu, tôi nhận được một cuộc điện thoại, nói là có một vịtiểu thư sau khi bị bắt tới cục thì đột nhiên không có tin tức gì nữa.Tôi muốn xác nhận đây có phải là tin đồn vô căn cứ hay không, Cục trưởng Triệu, tôi nghĩ ngài cũng rõ, cảnh cục chúng ta cần chính là chế độcông khai rõ ràng, mà một vài hoạt động làm loạn thì chớ nên làm.
Sắc mặt Triệu Bảo Quốc hơi trầm xuống, chuyện Lý Tinh Tinh đúng là do ôngta ở sau lưng giật dây, nhưng người ủy thác lại có bối cảnh phía sau quá lớn, ông ta vì lo lắng cho tuổi già của chính mình, không thể khôngtiếp nhận.
Chỉ là một nhân viên Cục Giáo dục, ông ta còn không bỏ vào trong mắt, đối phương kia là thuộc gia tộc gì, có lai lịch gì, đừng nói là ‘dạy dỗ’ cô gái này ít ngày, cho dù bọn họ có âm thầm giết côta, cảnh sát cũng không dám làm gì, nhiều lắm là trình đến cấp cao hơnđể họ can thiệp.
- Tiểu Bạch à, cậu có phải nhận được cuộc điệnthoại của quần chúng báo lung tung không, cậu còn trẻ, có tâm tư cố gắng tiến thủ là tốt, hai năm nữa tôi về hưu rồi, vị trí Cục trưởng sớm muộn gì cũng là của cậu.
- Thanh niên, phải biết ngấm ngầm chịu đựng, tình cảnh hiện tại của cậu, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, chuyện rõ ràng bị người khác che đi, thì đừng cố mà moi ra nữa.
Triệu Bảo Quốc búng búng đầu lọc thuốc lá, tay quơ quơ, ý bảo Khương Tiểu Bạch có thể đi ra ngoài.
Mặt Khương Tiểu Bạch lộ ra một chút do dự, đứng tại chỗ không lên tiếng.
Triệu Bảo Quốc cho rằng cậu ta sợ, hơi hơi lộ ra nụ cười, kinh nghiệm nói cho ông ta biết, thanh niên trong loại cơ quan như này, nói chuyện liênquan đến tiền đồ của tương lai thì sẽ lui về sau.
Nhưng lần nàyông ta lại đoán sai, Khương Tiểu Bạch chỉ là không xác định, rốt cuộcTriệu Bảo Quốc có bắt người này hay không, nếu thật sự không phải ông ta bắt, vậy cậu ta thật sự lộ ra thân phận ép gã nói ra, so ra cũng khôngđáng giá lắm.
Nhưng trái lo phải nghĩ, Khương Tiểu Bạch vẫn là từ túi áo khoác lấy ra một quyển sổ màu đen, bìa da là mặt giấy chứngnhận, chậm rãi đặt trên bàn làm việc của Triệu Bảo Quốc.
- Cục trưởng, phía trên là mệnh lệnh, nhất định phải có câu trả lời, tôi thấy… ông vẫn là nên nói sự thật với tôi đi.
Khương Tiểu Bạch vẫn giữ nụ cười đến ngượng ngùng như cũ.
Triệu Bảo Quốc trong chốc lát chưa kịp phản ứng, nhẹ nhàng cầm quyển sổ màuđen lên, nhưng con mắt già nua của ông ta vừa tập trung nhìn vào đã trợn ngược lên, có chút khó tin.
Bàn tay hơi hơi run nhấc gọng kínhlên, Triệu Bảo Quốc lúc này mới nhìn rõ, đây chính là tờ giấy chứng nhận bản thân không biết đã bao nhiêu năm rồi chưa từng gặp…
Bộ An ninh Quốc gia?!
Mở ra nội dung bên trong, rõ ràng chính là ảnh chụp và thân phận của Khương Tiểu Bạch…
Triệu Bảo Quốc đột nhiên tỉnh ngộ, chẳng trách người trẻ tuổi nhạt nhẽo kialại có thể lăn lộn đến vị trí Cục phó, thì ra là nhân vật cấp trên đãsắp xếp cậu ta đến Trung Hải nằm vùng?
Trên thực tế, Triệu BảoQuốc vẫn đánh giá thấp Khương Tiểu Bạch, là người được Lý gia bổ nhiệm ở phía Nam, một trong những thân tín quan trọng được bồi dưỡng, KhươngTiểu Bạch có thể tùy thời điều động quân đồn trú ở Trung Hải và bộ độiđặc chúng vũ trang, đồng thời có được quân hàm và cảnh hàm, còn bá đạohơn nhiều so với Cục trưởng Triệu Bảo Quốc này!
Không đợi Triệu Bảo Quốc lấy lại tinh thần, Khương Tiểu Bạch đã lấy lại giấy chứng nhận, cười tủm tỉm hỏi:
- Cục trưởng, giấy chứng nhận của tôi không có vấn đề chứ.
- Không… nhất định không thành vấn đề, cho dù mắt mù cũng không dám nhận sai.
Triệu Bảo Quốc cười trừ.
- Vậy xin hỏi, tiểu thư Lý Tinh Tinh có bị bắt giữ hay không?
Triệu Bảo Quốc may mắn là ngồi trên ghế, bằng không đã run rẩy ngã xuống đất, may mắn không có thái độ gì không tốt, lau mồ hôi lạnh, gượng cười nói:
- Tiểu Bạch… À không, Cục phó Khương, cô gái này đúng là đã bị bắt giữ, nhưng… đã không còn ở trong cục cảnh sát nữa rồi.