Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1300




Không đợi Tuệ Lâm kịp phản ứng, Dương Thần đã hăng hái đem theo cô bay một khoảng xa, rơi xuống một chạc cây cao tầng của một cái cây bí mật.

Trên một khoảng rừng trống cách vài trăm thước ngay phía trước, lại đang diễn ra một trận đấu!

Ba người đàn ông vạm vỡ mặc quần áo da lông thô kệch, bắp thịt cuồn cuộn, khuôn mặt dữ tợn, đang vây đánh một thiếu niên nhanh nhẹn mặc áo choàng dài màu sắc rực rỡ, khuôn mặt trắng nõn!

Điều khiến Dương Thần cảm thấy kinh ngạc là, tóc của cậu thiếu niên này, lại có màu tím quỷ dị, ngay cả đồng tử cũng là màu tím!

Chỉ thấy ba người đàn ông vạm vỡ đó nhanh nhẹn nhưng mãnh liệt khác thường, dường như dựa vào bản năng chiến đấu trời sinh, dùng các loại pháp thuật, liên tục triệu tập súng đất, đá vụn, còn bất chợt dùng nắm đấm cứng chắc tấn công điên cuồng.

Cậu thiếu niên anh tuấn đó một tay cầm quạt giấy hoa không ngừng dùng những kỹ xảo lôi cuốn chiến đấu với ba người, thỉnh thoảng phóng ra những tia lửa màu tím, nhưng do thời gian đánh nhau quá dài, có vẻ như là trứng chọi đá.

Điều làm Dương Thần cảm thấy có chút cổ quái là, chính mình cũng không có cách nào điều tra được rõ ràng tu vi của bốn người này, nhưng từ tình hình chiến đấu có thể đoán được, thực lực của bọn họ cộng lại cũng không bằng mình, tuy rằng đã ở Độ Kiếp kỳ trở lên, nhưng cũng bình thường, thậm chí còn không bằng đám người Yến Phi Vũ thời kỳ đầu Tam Dương từng thất bại dưới tay mình.

- Anh Dương, bọn họ là ai? Tại sao quần áo mà họ đang mặc lại giống như quần áo của Hoa Hạ cổ đại? Người tóc tím thật kỳ lạ.

Tuệ Lâm buồn bực nói.

- Em hỏi anh, làm sao anh biết được.

Dương Thần cười đau khổ:

- Bọn họ đều là những người có tu vi, nhưng hơi thở dường như cũng rất đặc biệt, điểm có thể an ủi chính là, nơi này chí ít cũng có người sống.

Tuệ Lâm thấp thỏm không yên hỏi:

- Vậy có cần hiện thân không? Nếu chẳng may họ đánh chúng ta phải làm thế nào?

- Hiện thân là nhất định rồi, nên nghĩ cách hỏi thông tin về nơi kỳ quái này, tuy nhiên phải chọn đúng điểm dừng mới được. Ba người đàn ông cao to đó xem ra có vẻ là những người lỗ mãng, nhưng thủ đoạn công kích phối hợp có mức độ, không hề có kẽ hở, tuy rằng thực lực kém một bậc, nhưng cứ đánh như vậy, nhất định sẽ làm cho cậu thiếu niên công tử bột tóc tím đó phải chết.

Dương Thần hí mắt nói.

Tuệ Lâm nháy mắt mấy cái:

- Vậy chờ chút nữa chúng ta sẽ giúp đỡ bên nào?

- Thật ngốc, nếu muốn giúp, đương nhiên phải giúp đỡ cậu bé công tử bột tóc tím đó rồi, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi tốt hơn so với việc thiêu hoa trên gấm.

- Oh…

Tuệ Lâm phát hiện bản thân lại hỏi một câu hỏi ngu ngốc, có chút thất vọng, không hiểu sao ở bên cạnh Dương Thần, chỉ số thông minh của bản thân lại hạ xuống thẳng tắp như vậy.

Dương Thần cười tà, liền nhấc Tuệ Lâm lên, nhanh chóng bay đến bên cạnh địa điểm chiến đấu.

Ý thức được có người đột ngột tới, cả bốn người đều sửng sốt, nhìn thấy rõ ràng dáng dấp của một nam một nữ, cả bốn người đều lộ vẻ kinh ngạc.

Rất dễ nhận thấy, quần áo của Dương Thần và Tuệ Lâm, rõ ràng có sự bất đồng rất lớn với bọn họ, hơn nữa còn chưa đề cập tới kiểu tóc ngắn của Dương Thần.

Nhưng, ba người đàn ông vạm vỡ vẫn không lơi lỏng, vây quanh người thanh niên tóc tím kia.

- Ai đó?

Một trong ba người đàn ông vạm vỡ hỏi.

Dương Thần thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể nghe hiểu ngôn ngữ của họ, tuy rằng giọng nói là lạ, nhưng có thể giao tiếp là được.

- Mấy vị đừng lo lắng, chúng tôi không cẩn thận bị lưu lạc ở đây, muốn tới đây hỏi một chút, đây là nơi nào, không có ý quấy rầy các vị đánh lộn.

Dương Thần ôn tồn nói.

Bốn người chợt hiểu, nhìn hai người Dương Thần một cách cổ quái.

- Hừ, nói như vậy, hai người mới tới?

Một người đàn ông vạm vỡ nhếch mép, cười gằn nói:

- Muốn biết đây là đâu, đợi chúng ta làm thịt tên tiểu quỷ tóc tím không biết tốt xấu này xong, sẽ nói cho hai người, ngoan ngoãn đứng một bên chờ đợi đi.

Nói xong, ba người định tiếp tục vây đánh cậu thanh niên tóc tím đó.

Dương Thần lại không có ý định đứng nhìn, bước chân xông lên thật nhanh, một nắm đấm như sét đánh oanh tạc vào sau lưng một người đàn ông vạm vỡ gần nhất!

Bang!

Một cú đấm mạnh với thế lực vô cùng mãnh liệt, Dương Thần vốn tưởng rằng có thể xuyên thủng người này, nhưng không ngờ, chỉ là đánh bay anh ta!

Người đàn ông vạm vỡ đó hung hăng đâm vào một cái cây khổng lồ, lõm xuống thành một cái hố to, nhưng lại không có một vết thương nào.

- Quỷ tha ma bắt, người mới đến! Cậu dám động thủ?

Hai người đàn ông vạm vỡ khác lập tức nhìn sang như hổ rình mồi, còn cậu thanh niên tóc tím lại nhìn Dương Thần một cách đặc biệt.

Dương Thần buồn bực nhìn vào tay của mình, xương cốt cảm giác có chút đau nhức, bản thân vì tiết kiệm chân nguyên có hạn, tuy rằng không dùng lực thiên địa, nhưng với thể chất của mình, không ngờ đấm một cú đấm, không chỉ không làm bị thương tên vạm vỡ đó, bản thân còn hơi đau, người đàn ông vạm vỡ này rốt cuộc là thể chất gì?

- Muốn chết!

Lúc này, người đàn ông vạm vỡ bị đánh lén đứng lên, hai tay lóe ra vầng sáng màu vàng đất, hai nắm đấm hung hăng đập xuống đất!

Ầm ầm!

Đất dưới chân Dương Thần mãnh liệt rạn nứt từng tấc một!

Dương Thần bay lên trời, trên tay dấy lên một cây roi Nam Minh Ly Hỏa, ánh lửa màu đỏ thắm làm đỏ rực cả rừng cây um tùm, bay phấp phới, bất ngờ quất xuống!

- Không ổn!

Ba người đàn ông vạm vỡ tận mắt nhìn thấy cây roi Thiên Hỏa giống như giao long vẫy đuôi đang đánh tới, mau né một cách quyết đoán, liên tục lật người lăn đi trông tả tơi thảm hại.

- Nam Minh Ly Hỏa? Rốt cuộc cậu từ đâu tới?

- Tà dị mới tới, chạy trước!

Dương Thần cũng không muốn nói nhiều, tay trái lại dấy lên một cây roi Ly Hỏa, vờn quanh khu rừng cực kỳ nhanh, đuổi theo ba người đàn ông vạm vỡ đang luồn lên nhảy xuống!

Tận mắt nhìn thấy ba người sắp bị thế lửa hợp lại bắt được, khắp cơ thể ba người lại lóe lên ánh sáng màu vàng, chui vào lòng đất!

Dương Thần sửng sốt, cảm nhận được rất rõ ràng, ba người này bỏ chạy từ dưới lòng đất, tốc độ cực nhanh, khiến người ta líu lưỡi không nói nên lời!

Nhưng Dương Thần không có ý định đuổi theo, như vậy sẽ phải tiêu hao không ít tu vi, hơn nữa chưa chắc có thể giết chết họ một cách dễ dàng, vì thế nên sau khi thu lại Ly Hỏa một cách nhanh chóng, cười dài nhìn về phía người thanh niên trẻ tuổi tóc tím.

- Tại sao muốn giúp tôi?

Cậu thanh niên tóc tím hồ nghi hỏi.

Dương Thần nhún vai:

- Rất đơn giản, cậu yếu thế, cứu cậu, cậu sẽ phải cảm ơn tôi, tôi muốn hỏi cậu một vài chuyện, tự nhiên cậu sẽ càng muốn thẳng thắn mà nói cho tôi biết.

- Sao anh biết tôi không phải người xấu?

Khóe miệng cậu thanh niên tóc tím cong lên.

Dương Thần gãi gãi đầu, khoan thai cười nói:

- Nhìn cậu da mịn thịt mềm như vậy, trông rất nhã nhặn, không giống người xấu.

Cậu thanh niên tóc tím ngơ ngác nhìn Dương Thần, dường như hơi kinh ngạc, ngay sau đó cười ha hả, nhìn Dương Thần như thoáng chút suy nghĩ, lại nhìn Tuệ Lâm.

- Con người anh rất thú vị, thật đáng tiếc anh nhìn nhầm tôi rồi, tôi sẽ không cảm tạ vì sự giúp đỡ của anh, bởi vì tôi cũng không yêu cầu anh giúp tôi.

Cậu thanh niên tóc tím ngạo nghễ nói.

Tuệ Lâm đứng một bên nghe không nổi nữa, dựng chân mày lá liễu nói:

- Con người cậu sao có thể vô lý như vậy, nếu anh Dương Thần của tôi không giúp đỡ cậu, hiện giờ cậu đã bị bọn họ vây đánh đến chết rồi!

Cậu thanh niên tóc tím khinh thường nói:

- Tôi còn chưa gọi Tâm Ma ra, hai người sao có thể biết được tôi sẽ thua? Ba huynh đệ Xuyên Sơn đó chẳng qua mới vào hàng ngũ phẩm, tôi không đến mức chống đỡ không nổi.

Dương Thần ngờ vực trong đầu, Tâm Ma, ngũ phẩm chó má gì … Thằng này toàn nói những thứ mình không thể hiểu được, lại còn không ngoan ngoãn, thật là một người phiền toái.

- Tôi còn phải gấp rút lên đường, tùy hai người.

Cậu thanh niên tóc tím với thanh âm cười nhạo, nện bước chân định rời khỏi đây.

Nhìn thấy tên này muốn đi, Dương Thần lắc lắc đầu bất đắc dĩ:

- Thật là có cá tính, vậy thì không còn cách nào khác rồi.

Nói xong, bóng dáng Dương Thần bỗng nhiên lóe lên hướng về phía trước, ngăn cản đường đi của cậu thanh niên tóc tím.

- Sao? Anh muốn động thủ với tôi?

Cậu thanh niên tóc tím cười quỷ dị nói:

- Người mới đến, tôi có thể cảnh cáo anh, vừa rồi anh ra tay đánh ba con vật ngu xuẩn, đã chọc phải chủ nhân của mảnh đất này rồi, nếu anh còn dám chọc tôi, sẽ làm phẫn nộ một người khác mà anh không chọc nổi, tôi khuyên anh hay là sáng nay hãy tìm một chỗ để trốn đi, nếu không anh sẽ không còn chỗ để dựa vào, sẽ chết một cách rất bi thảm…

Giọng điệu Dương Thần thở dài:

- Tôi còn tưởng rằng cậu có thể giết tôi cơ, hóa ra là cáo mượn oai hùm.

Nói xong, không đợi cậu thanh niên tóc tím kịp phản ứng, Dương Thần đã hướng một tay về phía cái cổ của cậu thanh niên đó!

- Hừ!

Cậu thanh niên giơ quạt giấy hoa trên tay, dấy lên một ngọn lửa màu tím, đốt cháy bàn tay Dương Thần!

Nhưng ánh sáng chói lọi vừa đụng tới Dương Thần, chỉ là một tiếng nổ “ziiiiiii” vang lên, cũng không có bất kỳ một lực cản nào!

Trong sự kinh ngạc của cậu thanh niên, liền đã bị bàn tay cứng như sắt thép của Dương Thần túm chặt cổ!

Sắc mặt Dương Thần lúc này rốt cục tối đen, lạnh giọng nói:

- Ông đây ghét nhất có người dám uy hiếp ông, tuy rằng ông không biết hiện giờ đang ở đâu, nhưng cũng không đến nỗi ông phải sợ ai.

- Tốt nhất mày hãy ngoan ngoãn nói với ông, đây là nơi nào, chúng mày là ai, giải thích rõ ràng tất cả những gì mày biết cho ông, có bao nhiêu, nói bấy nhiêu, nếu không cùng lắm thì ông giết mày, tiếp tục tìm người khác để hỏi…

Trong con ngươi của cậu thanh niên tóc tím dường như bốc cháy lên một ngọn lửa màu tím:

- Anh dám uy hiếp tôi… Người mới đến… Cho anh biết được sự lợi hại của Tâm Ma của tôi!

Một đám chân nguyên màu đen giống như sương mù bay lên, phát ra từ khắp cơ thể cậu thanh niên tóc tím, giống như thực chất!

Hơi thở âm trầm hắc ám này, khiến nội tâm Dương Thần không khỏi bồn chồn, tựa như vô số cảm xúc tiêu cực, vào thời khắc này muốn bị đốt cháy lên!

Dần dần, một bóng dáng giống như một ác ma được hình thành phía sau cậu thanh niên, hai mắt đỏ tươi như hổ rình mồi nhìn Dương Thần!