Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1277




Tôi biết điều này đối với Quách gia mà nói là làm nhục gia phong, nhưng cháu của tôi lại vì vậy mà bị giết, làm tôi cũng không thể chú ý nhiều như vậy được!

Quách Nghị nghiến lợi nói.

Quách Tuyết Hoa dốc sức liều mạng lắc đầu:

- Không phải vậy, cha, chắc chắn cha đã hiểu lầm chuyện gì, Dương Thần không phải đứa con như vậy, con là mẹ của nó, con hiểu rất rõ nó không thể quá xúc động như vậy được!

- Câm mồm!

Quách Nghị khiển trách:

- Chính là “đứa con quý hóa” của mày sinh ra, đã giết chết cháu ruột của mày! Nhân chứng vật chứng đều ở đây, động cơ cũng rất rõ ràng, sự việc trước đó nó chỉ vì vài câu bất hòa mà giết chết Lương Chấn trước mặt bao nhiêu người ở Yến Kinh, còn có thể lấy logic của người thường để bàn sao? Rõ ràng nó hung ác như ma, mày còn có gì để nói?

- Con…

Quách Tuyết Hoa nhìn cha hai mắt đẫm lệ, lại nhìn sang Dương Thần, thở gấp, cơ thể mềm nhũn, ngất đi!

- Tuyết Hoa!

Dương Phá Quân kinh hãi, nhìn Dương Thần căm tức, lập tức dặn người hầu đỡ Quách Tuyết Hoa về phòng nghỉ ngơi.

Cảnh tượng như vậy, Dương Phá Quân không cho rằng để Quách Tuyết Hoa tỉnh lại là một chuyện tốt.

Dương Thần nhìn thấy Quách Tuyết Hoa cũng không có gì đáng ngại, thở dài, ngược lại tò mò hỏi:

- Lão già, ông vừa nói đến nhân chứng? Nếu vật chứng là dấu vân tay, vậy nhân chứng là ai?

- Hừ, nếu ngươi đã muốn nói hết ra những thủ đoạn ngươi làm, vậy thì cầu cũng không được.

Quách Tuyết Long tiếp diễn câu chuyện, quét một vòng đám người từ bốn phía, cao giọng nói:

- Quách gia chúng tôi phái người đến điều tra Phấn Hồng Giai Nhân, mới biết được, tối hôm qua, đứa con trai Quách Dược không ra hồn của tôi, thích một cô gái bưng bê rượu, quyét dọn vệ sinh tên Ngô Tiểu Lỵ.

- Thật không ngờ, lúc đó Dương Thần cũng thích cô Ngô Tiểu Lỵ đó, còn túm lấy cậu con trai tôi từ trên người cô ta, lúc đó có vài tên bảo vệ ngoài cửa, đều nghe thấy và nhìn thấy, cảnh Dương Thần bảo con trai tôi cút ra khỏi cửa.

- Chúng tôi đã hỏi Ngô Tiểu Lỵ, chính miệng cô ta nói, vốn đang vui đùa ầm ĩ với con trai tôi, cuối cùng Dương Thần bắt cô ta phải tuân theo sự chi phối và điều khiển, cô ta sửng sốt không chịu, liền tức giận trút vạ lên người cậu con trai Quách Dược của tôi!

Nghe thấy như vậy, Lâm Nhược Khê đứng ở một góc, sắc mặt hơi khó coi, nhìn về phía Dương Thần, lại nhìn thấy Dương Thần có chút bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn mình.

Lâm Nhược Khê sửng sốt, lập tức liền bình thường trở lại, với tính cách của Dương Thần, nếu thực sự muốn một người con gái, nào có người con gái nào có thể phản kháng, huống hồ, loại con gái ở đó, đối với hắn nào có sức hấp dẫn.

Chỉ có điều, hai cha con Quách gia đã bị cơn tức giận che đậy lý trí, thêm vào đó tất cả mũi nhọn đều chỉ vào Dương Thần, căn bản không thể nghe lời giải thích của những người khác.

Lâm Nhược Khê một tay ôm Lam Lam, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé béo núc của con gái, hướng về phía Dương Thần quơ quơ, tỏ ý ủng hộ.

Cô bé tiểu mập ngơ ngác không biết mẹ mượn tay cô để làm gì, chỉ nhìn thấy Dương Thần đang nháy mắt với hai mẹ con, liền cười ngọt ngào.

- Vu khống, cậu hãy tìm đứa con gái họ Ngô đó đến đây, chúng ta hỏi cho ra nhẽ.

Dương Phá Quân lúc này lên tiếng nói.

- Sao? Còn không tin? Được, con bé đó với tư cách là nhân chứng, đang ngồi ở đồn cảnh sát, tôi lập tức bảo cảnh sát đưa cô ta đến đây một chuyến.

Quách Tuyết Long nhanh nhẹn, lập tức lấy điện thoại ra gọi điện.

Nhưng chưa nói được hai câu, sắc mặt Quách Tuyết Long tái mét.

Nhẹ nhàng trả lời vài câu, sau khi cúp điện thoại, Quách Tuyết Long trầm giọng nói:

- Cô Ngô Tiểu Lỵ đó ở đồn cảnh sát, vừa lặng lẽ tự mình uống thuốc độc tự sát, cấp cứu vô hiệu.

Toàn bộ quan viên có mặt lúc đó không khỏi ồn ào, ánh mắt đều nhìn về phía Dương Thần.

Dương Thần không khỏi cười lạnh:

- Sao? Có phải mọi người đang nghĩ, từ sớm tôi đã biết tất cả những chuyện này, liền mua chuộc người của cảnh sát, để cô Ngô Tiểu Lỵ đó uống thuốc độc tự sát, liền có thể chết mà không có đối chứng? Mọi người không nghĩ rằng lý do này quá gượng ép sao?

- Thằng nhóc vô liêm sỉ! Công lao to lớn mấy đời của Dương gia, quang minh lỗi lạc, đến thế hệ của ngươi, đột nhiên lại xuất hiện tên nghiệp chướng ngươi! Chẳng lẽ mọi chuyện cho tới giờ, ngươi còn chối cãi sao?

Quách Nghị tức giận đến nỗi mặt đỏ tía tai.

Dương Phá Quân nhìn thấy tình cảnh này, còn muốn giải thích vài câu, nhưng bị Dương Công Minh nhẹ nhàng lôi lại, ra hiệu chớ có lên tiếng.

Tất cả quan viên và tướng quân ở đây, vốn đã bất mãn với chuyện Dương Thần gây ra cho Lương gia, đến giờ phút này lại nhìn thấy Dương Thần vì một người con gái mà hại chết chính em họ của mình một cách cay độc, sắc mặt lại càng không tốt.

- Dương công, nếu như ông cứ khăng khăng giữ lấy đứa cháu Dương gia mang dấu tích tà ác, là con quỷ giết người này, cho dù chúng tôi có kính trọng ngài, cũng không thể ngồi yên không quan tâm đến! Hàng trăm nghìn quân đội của quân khu Bắc Kinh và quân khu Giang Nam này cũng khó mà tin tưởng và nghe theo!

- Đúng vậy, ngài Dương Công tất nhiên đã biết, từ sau khi Dương Thần quay lại Hoa Hạ, luân phiên là kẻ địch với Tăng gia, Lỗ gia, trước đó lại làm bị thương bộ trưởng Trần của Trần gia, hầu như đều ỷ vào bối cảnh của Dương gia mà hoàn toàn không sợ, Yến Kinh này cũng không phải chỉ có Dương gia là thống trị lớn nhất, đừng trách tướng lĩnh chúng tôi không để ý đến tình cảm và thể diện!

Một đám quan viên bắt đầu tầng tầng lớp lớp tạo áp lực, đủ loại câu chữ đều nhằm thẳng vào Dương Thần, nhưng thật ra cũng có lý có căn cứ.

Dương Công Minh dường như không có động tĩnh gì, vững như núi Thái Sơn.

Ngồi trên ghế, sắc mặt bình thản, ngược lại Dương Phá Quân đứng một bên lại gấp đến độ không biết phải làm sao cho phải.

- Nói xong chưa?

Sau khi đợi đám người trách cứ một phen kịch liệt, Dương Thần ngáp một cái, hỏi.

Thấy không ai đáp lại, Dương Thần nhếch miệng nói:

- Nếu nói xong rồi thì cút đi, nếu còn không đi, con quỷ sát nhân điên cuồng tôi có thể lại muốn giết người đấy.

- Giết? Có gan thì giết chết tao đi! Tên nghiệt súc!

Quách Nghị nổi giận quát.

Dương Thần không chút do dự tiến lên phía trước túm lấy cái cổ của ông, một tay giơ cái thân thể có chút khôi ngô lên cao!

Mặc cho Quách Nghị trợn trừng mắt kêu la, cánh tay của Dương Thần giống như cốt thép khóa lại làm ông ta không thể động đậy.

- Buông ra! Tên nghiệt tử! Ông ấy là ông ngoại của ngươi!

Dương Phá Quân sốt ruột hô to.

Dương Thần cười ha ha nói:

- Ông ngoại? Một lão già họm hẹm lần đầu tiên gặp mặt đã không phân biệt nổi trắng đen, nói ta là tên súc vật, tưởng rằng ông tức giận mà được sao? Kính già yêu trẻ? Đó là dành cho những người có bộ óc còn tỉnh táo minh mẫn, ta đã là con quỷ sát nhân rồi, là một người điên rồi, giết ông ngoại là cái quái gì?

Phần đông những người có mặt đều là quân nhân, giờ phút này cuối cùng cũng phát hiện, Dương Thần không phải nói ngoa.

Trên người Dương Thần, trong đôi mắt, đều tản ra sát ý nghiêm nghị, không chỉ đối với Quách Nghị trên tay mà đối với tất cả mọi người đều đã như lưỡi đao áp sát cổ họng!

Không ít người sắc mặt trắng bệch, nghĩ đến cái chết thảm của Lương Chấn và Quách Dược, chân liền nhũn ra.

- Ông xã! Đừng!

Lâm Nhược Khê lúc này mới cuống quýt chạy tới, bất chấp trường hợp này, cô thân nữ một mình can thiệp.

- Ông xã, nếu anh giết ông ấy, đợi lát nữa mẹ tỉnh lại sẽ rất đau khổ.

Lâm Nhược Khê thấp giọng khuyên nhủ.

Dương Thần đang chuẩn bị dùng lực lấy tay vặn vỡ cổ họng lại nhẹ nhàng buông ra, nhìn vẻ mặt ngây thơ của Lam Lam, lại nhìn ánh mắt tha thiết của Lâm Nhược Khê, không khỏi thở dài.

So với Quách Tuyết Hoa, điều mà Dương Thần càng quan tâm chính là Lam Lam, dù sao vẫn là trẻ con, giết chết kẻ ác trước mặt con bé cũng xong rồi, nhưng giết chết người thân có quan hệ máu mủ, chung quy lại hơi kịch liệt quá mức.

- Nếu vợ tôi đã tới đây cầu xin, vậy hôm nay sẽ tha cho các ngươi.

Dương Thần một tay ném Quách Nghị ra, thản nhiên nói.

Một đám quan viên mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhìn thấy Dương Thần đã thu lại sát ý, vội vã giả bộ điềm tĩnh đi ra ngoài.

Cha con Quách gia cũng bị dọa đến mức khiếp sợ, sau khi nhìn Dương Thần thù hận, mặt xám xịt chạy ra ngoài.

Đợi đến khi yên tĩnh, chỉ còn lại Lý Mạc Thân vẫn ngồi ngay ngắn.

Ông đứng dậy, sau khi liếc mắt nhìn Dương Thần thật sâu, nói:

- Sự tình hiện giờ đã không còn là việc mà những người già chúng tôi có thể khống chế được, mặc dù không biết cậu rốt cuộc định làm gì, nhưng chính cậu hãy tự giải quyết cho tốt.

- Yên tâm đi, tôi biết mọi người cũng khó khăn, dám làm dám chịu, tôi cũng không cảm thấy quá phức tạp.

Dương Thần nói.

Lý Mạc Thân gật gật đầu, sau khi trao đổi ánh mắt với Dương Công Minh, bước chân nhàn nhã đi ra ngoài.

Cảnh tượng ồn ào náo loạn vào sáng sớm, cuối cùng cũng tạm thời dịu đi, nội bộ Dương gia không ít người lo lắng tiều tụy, biết rõ tình thế sẽ ngày càng nghiêm trọng, nhưng lại không có cách nào ngăn cản.

Nhưng rõ ràng là, hung danh mất hết tính người của Dương Thần trong xã hội thượng lưu ở Yến Kinh, nội bộ cấp cao của quân đội, đều đã triệt để xoa lên một tầng máu đỏ và tăm tối, khắp nơi đều cảm thấy bất an.

Với tư cách là trung tâm của toàn thế cục, bản thân Dương Thần lại không một chút cảm xúc kịch liệt, Dương Công Minh cũng không để những người khác quấy rầy hắn.

Sau khi ăn cơm trưa, Dương Thần ở trong phòng dạy Lam Lam một vài vấn đề về việc tu luyện, thản nhiên tự đắc.

Lam Lam tuy rằng vẫn ăn tham và ngủ ngon như trước đây, nhưng để có thể nhanh chóng bay lượn, cũng không lười biếng việc tu luyện.

Chưa qua vài ngày, cô bé tiểu mập đã “Vô niệm” chương đầu tiên của “Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh”, tu luyện đến cảnh giới Đại viên mãn, sắp bước vào tầng thứ hai “Vong ngã”.

Dù sao thì có đan dược của Dương Thần ủng hộ, tiến độ của Lam Lam như vậy, cũng là hợp tình hợp lý, điều này làm cho Dương Thần có chút ngưỡng mộ sự may mắn của cô bé tiểu mập, có thể phân bổ lên người cha có thể luyện đan của mình như vậy.

Dựa vào tố chất cơ thể từ bẩm sinh đã vượt trội hơn người của Lam Lam, căn cốt, Dương Thần tin rằng, nếu có tu vi giống mình, con gái của mình sẽ càng hùng mạnh hơn.

Tuy nhiên, dù sao lam lam cũng còn nhỏ, con đường tu luyện trong tương lai không đoán trước được, có thể vượt qua bản thân hay không, vẫn còn là một ẩn số.

Sau khi giảng giải cho tên tiểu tử nhỏ một vài thuật ngữ tối nghĩa không hiểu rõ, Dương Thần ra khỏi phòng, lại nhìn thấy Lâm Nhược Khê đang ngồi lẻ loi trên ghế đá trong sân, chống cằm ngẩn người nghĩ điều gì.

Dương Thần ôm lấy người phụ nữ từ phía sau, tiếp cận bên tai cười hỏi:

- Nữ sĩ Lâm Nhược Khê, từ sau khi em từ chức ở nhà nuôi con, anh thấy thời gian em ngây người ngớ ngẩn càng ngày càng nhiều, không phải là sau khi không đi làm nữa, trí lực rút lui trở thành ngu ngốc rồi chứ?

Lâm Nhược Khê vểnh môi, để tay sau lưng nhéo cánh tay của Dương Thần:

- Anh mới trở thành ngu ngốc đó, em đang nghĩ, sự tình thật kỳ lạ, anh không phát hiện ra có rất nhiều chỗ nghĩ không thông sao?