"Hạo, Tĩnh nhi sẽ đi tìm con cùng ăn cơm trưa, con nhớ tới phải cố gắng chiêu đãi con bé, biết không?" Long phu nhân thập phần lo lắng thái độ của Long Hạo đối với Vũ Văn Tĩnh, trong lòng bà đã hết sức hài lòng Vũ Văn tĩnh cô bé này rồi.
"Mẹ, con đã có hẹn trước rồi, không rảnh." Long Hạo lãnh khốc nói, sau đó không chút suy nghĩ liền đem điện thoại cắt đứt, mặc kệ đầu bên kia Long phu nhân phản ứng ra sao.
Long Hạo đứng lên, mở ra cửa phòng làm việc chuẩn bị muốn đi ra ngoài, lại gặp phải người không muốn thấy nhất, anh thật sự cảm thấy hết sức nhức đầu, không khỏi vỗ vỗ cái trán.
Long Hạo đang chuẩn bị làm bộ không nhìn thấy, liền đi qua, lại bị Vũ Văn Tĩnh ngăn cản "Hạo, cậu nghỉ trưa rồi, mình đang đợi cậu cùng ăn cơm trưa đây."
"Tôi có hẹn với cô sao?" Buồn cười nhìn cô gái, Long Hạo lạnh như băng hỏi ngược lại, một chút tình cảm cũng không để lại rời đi.
Điều này làm cho Vũ Văn Tĩnh cảm nhận dị thường nhục nhã, người xem xung quanh đều chú ý tới bọn họ, hơn nữa có mấy người dường như đang ở chỗ này cười trộm, cô không khỏi xoay người tức giận dậm chân một cái "Long Hạo, tôi muốn đàn ông xưa nay đều không bao giờ không chiếm được."
Sau khi thoát khỏi Vũ Văn Tĩnh , Long Hạo nhìn thời gian, trong đầu nhớ tới Thần Bảo Nhi cũng nên nghỉ trưa rồi, không biết nàng đang làm gì, làm việc ở nơi nào. . .
Nghĩ xong, Long Hạo cầm điện thoại di động lên gọi dãy số quen thuộc, nhưng mà bất luận gọi mấy lần cũng không có người nghe máy, điều này làm cho Long Hạo vô cùng không thích, tâm tình rất không thoải mái, cô bé này đến cùng là đang làm gì, không nghe điện thoại của mình.
Màn đêm buông xuống, Thần Bảo Nhi mệt mỏi kéo thân thể từ cửa sau Long gia chậm rãi đi vào, chuẩn bị tắm xong liền đi ngủ, lại bị một thanh âm phẫn nộ doạ sợ.
"Muộn như vậy mới trở về, em đi đâu vậy?" Long Hạo nhìn Thần Bảo Nhi bóng lưng mệt mỏi không khỏi nhíu mày, trong lòng anh rất không thoải mái, liền chất vấn.
"Anh tại sao lại ở chỗ này, thiếu gia?" Thần Bảo Nhi bị sự xuất hiện của hắn doạ sợ rồi, có điều ngẫm lại cũng đúng, nơi này là nhà anh nha.
"Em đi làm ở đâu, làm gì mà muộn như vậy mới về?" Long Hạo tiến lên, không chớp mắt nhìn chằm chằm Thần Bảo Nhi.
Mà vấn đề của anh Thần Bảo Nhi không khỏi nhíu mày, con mắt rũ xuống "Thiếu gia hình như đang can thiệp cuộc sống của tôi, tôi không có cần thiết mỗi chuyện đều về báo cáo anh đi." Sau khi nói xong, Thần Bảo Nhi rõ ràng cảm giác được không khí bốn phía có chút quỷ dị.
Long Hạo không nghĩ tới Thần Bảo Nhi dĩ nhiên sẽ trả lời như vậy, lập tức không phản ứng kịp, hai người liền như vậy tùy ý để thời gian trốn mất.
Thần Bảo Nhi xem Long Hạo không có bất kỳ phản ứng nào hết, từ bên cạnh anh đi qua, nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, trong lòng dĩ nhiên có từng tia từng tia đau đớn.
Trở về phòng, Thần Bảo Nhi tắm chuẩn bị muốn lúc ngủ, có người gõ cửa, ngoài cửa là ba Thần âm thanh, "Bảo Nhi, ngủ sao?"
"Không có, ba ba." Nói chuyện đồng thời Thần Bảo Nhi nhanh chóng mở cửa, ba ba không có việc quan trọng là sẽ không ở thời gian tới đây.
Thần Bảo Nhi nhìn ba ba ôn hòa đi tới, ông đóng cửa lại, ngồi ở bên cạnh cô "Bảo Nhi, vừa ở bên ngoài ba đều nhìn thấy." Thần ba vừa tiến đến liền trực tiếp nói thẳng.
Thần Bảo Nhi ngồi ở bên giường không có lên tiếng, nhìn ba ba vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng căng thẳng.
"Kỳ thực ba biết con cùng Long Hạo thiếu gia có tình cảm, cũng biết con yêu thích Long Hạo thiếu gia, thế nhưng thiếu gia cùng con là người của hai thế giới, hiểu không?"